Y Đạo Quan Đồ

Chương 131: Tình hình bắt cóc (1 + 2)



Năm giờ rưỡi, Trần Tường Nghĩa đã gọi điện tới rất đúng giờ. Trương Dương lại không vội vàng tiếp điện thoại. Tần Bạch ở bên cạnh không hiểu hắn vì sao lại làm vậy, thấp giọng thúc giục: "Vì sao lại không nhận điện thoại? Có thể là tên bắt cóc gọi đến đấy!"

Trương Dương không nói gì, tiếng chuông điện thoại gián đoạn, kỳ thực nội tâm của Trương Dương cũng đang giao chiến vô cùng kịch liệt, đây không những là cuộc đấu trí tuệ và dũng khí, cũng là một trận tâm lý chiến, dưới tiền đề điều kiện ngang nhau, hắn trong cuộc so đấu tâm lý trước tiên phải chiếm được thượng phong.

Khi điện thoại reo chuông đến lần thứ ba. Trương Dương cuối cùng mới bắt điện thoại.

Giọng nói trầm thấp của Trần Tường Nghĩa vang lên: "Xem ra mày không hề lo lắng tới tính mạng của Tần Thanh!"

Trương Dương nói khẽ: "Tao đã nói rồi, chỉ cần mày dám làm tổn thương tới Tần Thanh một chút thôi, tao cũng đều sẽ tìm mày tính sổ!"

Trần Tường Nghĩa cười ha ha, tiếng cười của hắn rất cuồng vọng, một lát sau mói dừng tiếng cười: "... Thằng nhóc, mày có gan đấy, nhưng vẫn chưa đủ tư cách để cò kè mặc cả với tao." Hắn dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Mười một giờ tối nay, tới tòa công sự bỏ hoang ờ núi Long Sơn, mày mang Lê Hạo Huy theo, tao mang Tần Thanh theo!"

"Không!" Trương Dương dứt khoát cự tuyệt.

"Không ư?" Trần Tường Nghĩa có chút kỳ quá, hắn càng lúc càng cảm thây đối phương không dễ đối phó. Hắn từng là một cảnh sát ưu tú, đối với việc đàm phàm với kẻ bắt cóc có kinh nghiệm khá phong phú, mà tên Trương Dương này vừa trẻ tuổi lại vừa không có kinnh lịch của giới cảnh sát, nhưng sự lạnh lùng bình tĩnh mà hắn biểu hiện ra khiến Trần Tường Nghĩa phải cứng lưỡi, hắn ý thức được Trương Dương đang muốn giành được quyền chủ động lớn nhất.

Trần Tường Nghĩa tức giận gầm lên: "Mày không có tư cách nói không! Tần Thanh đang ở trong tay tao, màv đừng có thử chọc giận tao. Sự sống chết của Lê Hạo Huy đối với tao mà nói căn bản không hề quan trọng, chỉ cần tao muốn, tao tùy thời có thể giết chết ả!"

Trương Dương nói khẽ: "Trần Tường Nghĩa, đừng cho rằng trên thế giới này chỉ có mình mày dám bí quá hóa liều mà giết người, ai cũng làm được cả, mày không phải chỉ có một mình, mày cũng có anh chị em, cùng có bạn bè, nếu như Tần Thanh xảy ra chuyện, tao sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một ai trong số họ, mày có một người vợ đã ly hôn ở Đông Giang, mày còn có một đứa con gái ở nước Anh, nếu Tần Thanh phải chịu bất kỳ tổn thương gì, tao đều sẽ tiến hành đòi nợ gấp trăm lần trên người họ."

Trần Tường Nghĩa rõ ràng là đã bị những lời nói của Trương Dương chấn nhiếp rồi, hắn thực sự nghĩ không thông, thằng nhóc này sao lại trà trộn vào trong được đội ngũ của đảng, làm đến cán bộ quốc gia cơ chứ. Nhưng nghĩ lại, người ta đã có thể cướp Lê Hạo Huy đi, vậy chứng tỏ là hắn cái gì cùng dám làm cả, không ngờ trong đội ngũ cán bộ lại có loại người lưu manh này, Trần Tường Nghĩa không nhịn được mà phải dùng từ lưu manh để hình dung Trương Dương.

Trương Dương nói: "Tao cho mày một tiếng đồng hồ, ở đập nước phía sau bệnh viện tâm thần, nếu tao không thấy Tần Thanh, vậy thì mày đợi nhặt xác Lê Hạo Huy đi!"

Trần Tường Nghĩa cười lạnh, nói: "Mày thực sự muốn cá chết lưới rách, lưỡng bại câu thương à?"

Trương Dương dùng ngữ khí khẳng định, nói: "Kết quả cuối cùng của sự tình hoàn toàn đều bị tao khống chế trong lòng bàn tay. Tần Thanh không sao, mọi người đều không sao, nếu như Tần Thanh có chuyện, tao nhất định sẽ để mày là người được chết cuối cùng, để mày tận mắt nhìn thấy người nhà của mày, bạn bè của mày, từng người một chết trong tay tao." Đối phó với loại tội phạm máu lạnh này, phương pháp có thể chấn nhiếp hắn chính là phải càng máu lạnh hơn hắn, càng tàn nhẫn hơn hắn.

"Địa điểm là mày chọn, thời gian là tao định, đúng mười một giờ tao sẽ mang Tần Thanh tới, mày không được báo cảnh sát, nếu như có bất kỳ nhân viên cảnh sát nào xuất hiện, hậu quả mày tự mình gánh chịu!" Trần Tường Nghĩa bắt đấu khuất phục.

Trương Dương suy nghĩ một lá,. cũng đưa ra một chút nhượng bộ.

Sau khi dập điện thoại, hắn lại đá cho Lẻ Hạo Huy thêm một cước.

Tần Bạch quan tâm hỏi: "Nói sao?"

Trương Dương đáp: "Có một điểm có thể xác định, là Lê Quốc Chính sắp đặt chuyện này!"

Tần Bạch phẫn nộ nói: "Hắn bỉ ổi quá!"

Trương Dương ngồi xuống trước mặt Lê Hạo Huy, đưa tay ra vỗ vỗ lên mặt hắn, nói: "Lê Hạo Huy, tao luôn có cảm giác là mày giả vờ điên, ngày trước mày đụng chết Lý Chấn Dương, không chi là bời vì đố kỵ mà là muốn quét sạch chướng ngại cho gia đình mày, Lý Chấn Dương nhất định là đã tạo thành uy hiếp cho cha của mày, cho nên mày mới nóng lòng giải quvết anh ta, có phải không?"

Trong con mắt đang nhìn vào Trương Dương của Lê Hạo Huy tràn ngập sự sợ hãi.

Thời gian từ từ trôi qua. Tần Bạch nắp sau một gò núi ở ở phía nam đập nước. từ đây có thể nhìn rõ tình cảnh ở trên đập. Trương Dương dựa vào xe, lặng lẽ chờ Trần Tường Nghĩa tới.

Con đập được bao phủ dưới ánh trăng ánh lên ánh sáng màu trắng, băng lãnh mà cứng rắn, giống như là một một ngọn núi băng khổng lồ ngưng tụ trên mặt nước. Trương Dương thì đang đứng ở đỉnh núi băng.

Từ xa, một chiếc xe Santana từ từ tiến về phía Trương Dương, thời gian vừa đúng mười một giờ. Trần Tường Nghĩa rất đúng giờ. Khi còn cách Trương Dương năm mươi mét, hắn dừng xe lại, gọi điện thoại cho Trương Dương.

Trương Dương bắt máy rồi hỏi: "Mày tới rồi à?"

Trần Tường Nghĩa nói khẽ: "Cho tao nghe giọng nói của Lê Hạo Huy, tao cần biết hắn có còn sống hay không!"

Trương Dương mở cốp xe ra, nắm cổ Lê Hạo Huy. Lê Hạo Huy hét vào điện thoại: "Anh Trần, cứu em!"

Trương Dương đặt điện thoại lên tai: "Mày nghe thấy chưa?" Đầu bên kia của điện thoại vang lên giọng nói phẫn nộ của Tần Thanh: "Mau bỏ cái tay thối của anh ra!"

Trần Tường Nghĩa đẩy cửa bước xuống, hắn nói khẽ vào điện thoại: "Tao không yên tâm với mày được, chúng ta đổi xe!"

Trương Dương gật đầu, hắn và Trần Tường Nghĩa đồng thời giơ hai tay lên, bước về phía đối phương, khi hai người đi xẹt qua nhau. Trần Tường Nghĩa nói khẽ: "Đừng nghĩ tới việc đối phó tao, mày chỉ có một phút thôi, sau một phút bom sẽ nổ. Tần Thanh lúc đó sẽ không còn mạng đâu."

Thần kinh của Trương Dương lập tức trở nên khẩn trương, hắn đành bỏ ý định xuất thủ đối phó Trần Tường Nghĩa, bước nhanh về phía chiếc xe Santana. Khóe miệng Trần Tường Nghĩa phác lên một nụ cười lạnh lùng nham hiểm, khi Trương Dương tăng tốc chạy nhanh, hắn đồng thời cùng lao nhanh tới chiếc xe Toyota của Trương Dương.

Trương Dương mở cửa sau của chiếc xe Santana, thấy Tần Thanh nằm ờ ghế sau, lớn tiếng gọi: "Tần Thanh!" Tình cảnh khiến hắn rất bất ngờ đã phát sinh, cô gái đó đột nhiên ngồi dậy, liên tục bóp cò khẩu súng lục giấu sang lưng bắn về phía ngực của Trương Dương. Trương Dương trong sát na này vẫn phản ứng ngay lập tức, nhưng tốc độ phản ứng của hắn vẫn không thể nào sánh bằng đạn, động tác né theo bản năng đó khiến đạn không bắn trúng chỗ yếu hại ở ngực của hắn, nhưng vai trai của hắn giống như bị muỗi đốt một cái, tiếp theo cảm giác tê dại men theo đầu vai mà khoách tán ra, thân thể của hắn ngửa ra sau, nhờ vậy mà hắn né được loạt đạn ở phía sau.

Cô gái đó! Không! Chắc là một gã đàn ông đội tóc nữ cố gắng tiếp tục nhắm chuẩn vào mục tiêu, dồn Trương Dương vào tử địa, nhưng dao găm giấu ở tay phải Trương Dương đã được ném ra, một đạo hàn quang bắn thắng vào yết hầu của gã đàn ông ngồi trong xe, gã đó ôm lấy cổ, máu phun trào qua kẻ tay cùa hắn, hắn dụng lực lượng cuối cùng nhấn có súng, đạn bắn vào chân trái của Trương Dương, sau đó thân thể của hắn nằm trên ghế sau bắt động, rõ ràng là đã chết rồi.

Trương Dương cố nhịn đau từ dưới đất bò dậy.

Trần Tường Nghĩa lúc nàv đà thuận lợi tiến vào xe Tovota. hắn khởi động máv, nhấn ca tàng tốc phi về phía Trương Dương đang đứng trên đập.

Trương Dương khập khiễng định mở cốp xe, nhưng phát hiện cốp xe đã bị khóa rồi.

Hắn hét lớn tên của Tần Thanh, nắm lấy cốp, dùng hết sức bình sinh giật khóa ra, bên trong trống rỗng, căn bản không có bóng dáng của Tần Thanh.

Trần Tường Nghĩa cáo già xảo quyệt, hắn lần này căn bản không hề mang Tần Thanh tới trao đồi, giọng nói vừa rồi mà Trương Dương nghe thấy là hắn dùng máy ghi âm phát ra, thành công mê hoặc Trương Dương, sau đó lại dùng bom hẹn giờ để khiến Trương Dương khẩn trương, quan tâm ắt sẽ loạn, khiến Trương Dương từng bước rơi vào trong cái bẫy của hắn.

Thủ hạ của hắn giả nữ mai phục ở trong xe, ý đồ khi Trương Dương vào xe cứu người thì sẽ một súng bắn chết Trương Dương, đây là phương pháp đoạn tuyệt vĩnh viễn hậu hoạn, nhưng Trần Tường Nghĩa lại không ngờ rằng, phản ứng của Trương Dương lại mẫn tiệp như vậy, có thể né tránh một phát súng trong cự ly gần trong gang tấc.

Trần Tường Nghĩa một tay nắm vô lăng, tay trái cầm súng k54 liên tục bắn về phía Trương Dương. Trương Dương mượn thân xe Santana để tránh đạn, cửa sổ xe bị đạn bắn vỡ, mảnh thủv tinh bay tung tóe khắp nơi, xe Toyota từ lướt qua khe hở bên cạnh xe Santana. Trương Dương gầm lên tức giận lao về phía chiếc xe Santana, hắn khởi động xe, gài số lùi, giẫm chân ga xuống mức thấp nhất, nhanh chóng lái xe ra sau.

Vai trái và chân phải bị thương không ngừng có máu trào ra. Trương Dương chẳng buồn để ý tới việc xử lý vết thương, đánh tay lái, vòng nửa vòng rất điệu nghệ, quay ngược xe Santana lại, men theo đường xuống núi đuổi theo Trần Tường Nghĩa.

Núi tuy không cao, nhung đường chạy quay núi lại chật hẹp quanh co, trong địa hình đường xá nàv nhất thiết phải giảm tốc đi chậm, trình độ lái xe của Trương Dương bình bình, nhưng hắn hôm nay đã chẳng thèm đếm xỉa đến gì nữa rồi, để Trần Tường Nghĩa đi có nghĩa là sẽ mất đi tin tức của Tần Thanh, hắn tuyệt đối không thể để mất đi cơ hội này. Trương Dương ở chỗ rẽ đầu tiên đã cảm thấy không đúng, bàn đạp phanh của chiếc xe Santana này đã bị phá hỏng, chân của hắn giẫm lên bàn đạp phanh mà căn bản không có chút phản ứng. Trần Tường Nghĩa quả nhiên là kinh nghiệm phong phú, mỗi một bước đi của hắn tối hôm nay đều được bố trí vô cùng xảo diệu, hắn không những có thể cứu được Lê Hạo Huy, hơn nữa còn có thể ung dung rút lui.

Trương Dương miễn cưỡng lượn qua được đoạn đường cong đầu tiên, tốc độ của xe trên đường núi dốc không ngừng tăng lên, hắn cắn chặt môi, từ lúc sinh ra tới nay, đâv là lần đầu tiên hắn gặp phải một đối thủ giảo hoạt như vậy, phía trước lại có một chỗ rẽ, Trương Dương đẩy cửa xe, hắn hiểu rõ mình đã không thể điều khiển được chiếc xe đang tăng tốc điên cuồng này được nữa rồi, bỏ xe là lựa chọn duy nhất của hắn.

Vào lúc rẽ, Trương Dương từ trong xe lăn ra, thân thể của hắn bỏi vì quán tính trên đường núi dốc, cho nên liên tục lăn hơn chục vòng, chồ bị đạn bắn trúng ở trên người truyền tới từng trận đau đớn như xé ruột xé gan, chiếc xe Santanan đã hoàn toàn mất đi khống chế ở đoạn rẽ đụng mạnh vào vách núi, va chạm kịch liệt khiến thân xe Santana biến dạng, bình xăng bởi vì không thể chịu được áp lực đột nhiên tăng cao, lặp tức nồ tung, một tiếng nổ đinh tai nhức óc như xé toạc trời đêm, trong biển lửa và cột khói, xe Santana bị nổ thành muôn mảnh.

Một bánh xe bốc cháy men theo đường núi lăn xuống, khi còn cách Trương Dương khoảng hai mét thì đổ xuống, mùi khét cay mũi lan ra khắp không trung.

Trương Dương khó nhọc từ dưới đất bò dậy. Tần Bạch từ nơi ấn núp chạy tới đây, vốn cho rằng Trương Dương sẽ chết ở trong tai nạn, nhưng nhìn thấy Trương Dương cả người đẫm máu từ dưới đất bò dậy, trong lòng thực sự là vui mừng tới cực điểm, hắn xông lê, đỡ Trương Dương dậy, nói: "Anh bị thương rồi! Tôiđưa anhtới bệnh viện!"

Trương Dương đẩy hắn ra, quát: "Tránh ra!" Rồi khập khiễng vòng qua chiếc xe đã bốc cháy, tiếp tục chạy xuống núi.

Trần Tường Nghĩa quay người lại nhìn cột lửa rừng rực ở trên núi, khóe miệng lộ ra nụ cười lãnh khốc, trong cốp xe truyền tới giọng nói yếu ớt của Lê Hạo Huy: "Anh Trần!"

Trần Tường Nghĩa mỉm cười nói: "Yên tâm đi, anh không sao, em cũng không sao, tất cả đều qua rồi!"

"Tần Thanh ở đâu? Anh có làm tổn thương tới cô ấy không?" Lê Hạo Huv lúc này không ngờ vẫn còn lo lắng cho sự an nguy của Tần Thanh.

"Cô ta không sao!"

"Em muốn gặp cô ấy!"

"HạoHuv, không có thời gian đâu, nơi này đã không còn thuộc về chúng ta nữa rồi!"

"Anh Trần, em đau quá, a a!" Lê Hạo Huy gào lên đau đớn.

Trần Tường Nghĩa hốt hoảng xuống xe, mở cốp đỡ Lê Hạo Huy từ bên trong ra, nhung phát hiện khuôn mặt của Lê Hạo Huy đã biến thành màu tím xanh, trong hô hấp cũng tràn ngập mùi tanh hôi, đây rõ ràng là dấu hiệu của trúng độc, hắn đã coi thường đối thủ rồi, Trương Dương giống như hắn, cũng lưu lại hậu thủ.

Lê Quốc Chính sau khi nhận được tin tức con trai mình vẫn bình an, hài lòng thỏa dạ gác điện thoại, chứng cứ duy nhất đã bị hủy rồi, con trai của mình cũng thoát khỏi nguy hiểm, chi cần Trần Tường Nghĩa rời khỏi Giang Thành, tất cả đều sẽ qua đi, tiện phong ba đủ để hủy diệt hắn sẽ qua đi, ánh mắt của hắn chiếu lên tượng phật trong hộp thần, rất thành kính chắp tay nói: "Đạ tạ Phật tổ đã phù hộ!"

Nhưng hắn cũng không cao hứng được quá lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên, lần này Trần Tường Nghĩa mang tới tin tức con trai hắn đã bị trúng độc.

Lê Quốc Chính trầm mặc không nói gì, vô lực ngồi trên ghế, một lúc sau mới nói khẽ: "Giao Tần Thanh cho hắn đi!"

Trần Tường Nghĩa thật sự kinh ngạc trước sức sống ngoan cường của Trương Dương, mình thiết kế nhiều bẫy như vậy nhưng không ngờ vẫn không hại chết được hắn, chứng tỏ Trương Dương so với tưởng tượng của mình còn giảo hoạt và cường đại hơn nhiều, sau khi hắn bấm số gọi cho Trương Dương, liền nói: "Cho tao thuốc giải, ta sẽ nói cho mày chỗ giấu Tần Thanh!"

Trương Dương lạnh lùng nói: "Trong hộp đựng bao tay có một cái lọ nhỏ, bên trong đụng nửa viên thuốc giải, cho hắn uống vào, đủ để hắn sống thêm ba tiếng, trong vòng ba tiếng, nếu như tao không tìm thấy Tần Thanh, vậy thì màv đợi thấy hắn chết đi!"

Trần Tường Nghĩa nghĩ nói: "Hầm trú ẩn trong hoa viên của nhà máy cơ giới mỏ!"

Tần Thanh không biết mình đã ở trong bóng tối hết bao lâu, bằng vào cảm giác của cô ta mà suy đoán, giờ chắc đã là đêm rồi, cô ta rất lạnh, rất đói, rất khát, tất cả những cái này càng tăng thêm cảm giác sợ hãi trong lòng cô ta. Tử vong không khiến cô ta sợ hãi, điều khiến cô ta sợ hãi chính là cô ta sẽ chết đi một cách bất minh bất bạch như thế này, và những chứng cứ mà Lý Chấn Dương để lại sẽ vĩnh viễn bị hủy diệt. Một nhà Lê Quốc Chính sẽ thoát khỏi sự trừng phạt mà chúng đáng phải gánh chịu.

Tần Thanh lại nhớ tới Trương Dương, trong đầu hiện lên tình cảnh bọn họ từ lúc quen nhau cho tới lúc yêu nhau, nụ cười của Trương Dương mang tới cho cô ta sự ấm áp và kiên định, tâm tình của cô ta dần dần trở nên buông lỏng, cô ta tràn ngập niềm tin đối với Trương Dương, cô ta tin rằng Trương Dương nhất định sẽ tận sức tìm mình, nhất định có thể tìm thấy cô ta, vô luận hình thức có gian nan như thế nào, cô ta đều muốn được sống sót, cô ta không thể chết, cô ta không thể để Trương Dương phải thương tâm.

Cò ta nghe thấy tiếng cửa sắt bị mở ra, lúc ban đầu, còn cho rằng mình nhầm, nhưng vị sau cô ta phát hiện là mình không hề nghe nhầm, cô ta lại nghe thấy tiếng bước chân, rồi tiếp đó là tiếng gọi đầy lo lắng của Trương Dương. Tần Thanh dùng hết lực lượng toàn thân để trả lời Trương Dương.

Trương Dương nghe thấy giọng nói của Tần Thanh, hắn dùng đèn pin chiếu về nơi phát ra tiếng gọi, nhìn thấy Tần Thanh đang nằm cuộn tròn ở đó, hai tay hai chân đều bị trói đan vào nhau, hai mắt còn bị che vải đen, một loại cảm giác chua xót dâng lên trong lòng hắn. Hắn khập khiễng chạy về phía Tần Thanh, bất chấp tất cả ôm Tần Thanh vào trong lòng: "Tần Thanh, anh tới rồi đây, em đã phải chịu ủy khuất!"

"Trương Dương, em biết là anh nhất định sẽ tới mà, anh nhất định sẽ tới mà!" Mặt Tần Thanh ép sát vào ngực Trương Dương, cô ta lớn tiếng khóc nấc lên, sự ủy khuất và sự sợ hãi ở trong lòng đều được trút hết ra, nhưng rất nhanh lai cảm thấy sự dị thường của Trương Dương: "Sao anh... anh chảy máu à?"

"Không sao đâu, một chút thương nhẹ thôi mà!"

Tần Bạch đứng ở cách đó không xa, nhìn Trương Dương và chị gái mình đang ôm chặt lấy nha, hắn mấp máy môi, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng, hắn đột nhiên phát hiện sau chuyện này hắn đã hoàn toàn thay đổi ấn tượng đối với Trương Dương, hắn bất chi bất giác đã tiếp nhận cảm tình của Trương Dương và chị mình.

Một bóng đen vô thanh vô tức từ phía sau xông lên, dùng báng súng đập vào đầu Tần Bạch. Tần Bạch lập tức mềm oặt ngã xuống.

Trương Dương ngẩng đầu lên, ánh sáng mạnh của đèn pin chiếu thẳng lên mặt hắn, khiến hắn không mở mắt ra nổi.

Giọng nói vô tình, lạnh băng của Trần Tường Nghĩa vang lên trong bóng tối: "Tao sớm đã nói rồi, mày không có tư cách để cò kè mặc cả với tao, hiện tại giao thuốc giải ra đây!"

Trương Dương bật cười, hắn dùng thân thể chắn trước mặt Tần Thanh, nói: "Trần Tường Nghĩa, nếu tao không đưa thì sao?"

Trần Tường Nghĩa đột nhiên nhấn cò súng, một viên đạn bắn trúng chân phải đã bị thương của Trương Dương. Trương Dương rên lên một tiếng, thân thể lắc lư, nhưng vẫn kiên trì không ngã xuống.

Trần Tường Nghĩa lạnh lùng uy hiếp: "Phát tiếp theo tao sẽ nhắm chuẩn vào tim của mày!"

Tần Thanh bất chấp tất cả xông tới trước mặt Trương Dương.

"Mày yêu cô gái này phải không, được, vậy tao sẽ khiến mày tận mắt nhìn thấy cô ta chết trước mặt mày!" Trần TườngNghĩa làm tư thế dùng súng nhắm vào Tần Thanh.

Một giọng nói thống khổ vang lên: "Đừng, anh không thể làm thương hại cô ấy!" Lê Hạo Huy đứng ở phía sau Trần Tường Nghĩa đột nhiên xông lên, hắn điên cuồng nắm lấy cánh tay của Trần Tường Nghĩa, muốn giật lấy khẩu súng ở trong tay Trần Tường Nghĩa, biến hóa đột nhiên này căn bản không nằm trong dự liệu của Trần Tường Nghĩa.

Mà Trương Dương thì đã nắm bắt được thời cơ hiếm có này, hắn giống như thợ săn xông lên trước, một quyền đánh bay Trần Tường Nghĩa, trong sát na Trần Tường Nghĩa bị đánh trúng đã kịp nhấn cò súng, tiếng súng trầm muộn vang vọng khắp hầm trú ẩn tối tăm, thân thể của hắn va lên bức tường đá, một mũi sắt nhô ra đâm vào hậu tâm, đâm xuyên thân thể của hắn, súng của hắn thì đã tuột khỏi tay bay ra xa.

Đèn pin không ngừng lắp loáng, Tần Thanh khóc lóc gào tên của Trương Dương rồi cầm đèn pin lên, một bàn tay ấm áp mà có lực ôm lấy cánh tay của cô ta: "Anh không sao!"

Phát súng bắn trong lúc vội vã của Trần Tường Nghĩa không bắn được trúng Trương Dương, mà lại bắn trúng ngực Lê Hạo Huy. Lê Hạo Huy nằm dưới đất, miệng há to, giống như là một con cá sắp chết, không ngừng há ra rồi lại ngậm vào, hắn cảm thấy sinh mệnh của mình đang dần dần thoát khỏi cơ thể, dùng hết chút sức lực cuối cùng, nói: "Tẳn Thanh, anh yêu em!"

Trương Dương ôm lấy người Tần Thanh, lạnh lùng nói: "Mày không có tư cách!"

Thân thể của Trần Tường Nghĩa không ngừng co giật ở trên tường, đầu của hắn đụng vào tường đá vỡ toác, một quyền dùng hết toàn lực của Trương Dương căn bản không phải là thứ mà hắn có thể chịu được. Khi Trương Dương bước tới trước mặt hắn, miệng Trần Tường Nghĩa hơi run run, tựa hồ như đang nói gì đó.TrươngDương cúi người xuống, nghe thấy hắn dùng giọng nói yếu ớt bảo: "Tao không hề làm thương hại tới cô ta. Đừng... đừng làm thương hại đến người nhà của tao..."

Sâu trong lòng Trương Dương đột nhiên sinh ra một cảm giác thương cảm khó nói, thì ra dạng sát thủ máu lạnh như Trần Tường Nghĩa trong lòng cũng có vướng bận, đã có vướng bận, vẫn còn tưởng niệm thân nhân, vì sao lại muốn chọn con đường này? Trương Dương thò tay ra vuốt mắt cho Trần Tường Nghĩa, nói khẽ: "Mày yên tâm đi, tao sẽ không làm vậy đâu!"

Điều khiến Tần Thanh thất vọng là không tìm thấy chiếc đĩa mềm đó ở trên người Trần Tường Nghĩa, nếu như không có chiếc đĩa mềm đó vậy thì không thể chứng minh Lê Quốc Chính có tội. Còn điều mà Trương Dương thật sự quan tâm chỉ là sự an nguy của Tần Thanh, chỉ cần Tần Thanh thoát khói hiểm cảnh, so với tất cả những việc khác đều quan trọng hơn nhiều.

Tiếng còi cảnh sát ở bên ngoài không ngừng vang lẻn. Tần Thanh và Tần Bạch hai người đỡ Trương Dương cả người đẫm máu bước ra khỏi phòng trú ẩn, hơn mười chiếc xe cảnh sát đã phong tỏa lối vào.

Trước khi tới đây Tần Bạch đã thòng báo tình hình cho cục công an, sau đó bọn họ mới vào hầm trú ẩn này, cho nên hành động của cảnh sát so với bọn họ thì chậm hơn rất nhiều.Cục trưởng cục công an thành phố Giang Thành Điền Khánh Long, phó cục trưởng Lưu Đức Chính đều tới hiện trường, Lưu Đức Chính chỉ huy thủ hạ tiến vào trong hầm trú ẩn để lục xoát hiện trường, không lâu sau họ liền khênh hai cỗ thi thể ra.

Điền Khánh Long đi tới trước mặt Trương Dương đang được người xử lý vết thương, nhìn nhìn Tần Thanh rồi mỉm cười nói: "Huyện trưởng Tần không sao chứ?"

Tần Thanh mỉm cười gật đầu, cô ta đã từ trong kiếp nạn này hồi phục lại rồi: "Tôi không sao cả, cám ơn cục trưởng Điền đã quan tâm."

Điền Khánh Long nhìn về phía Trương Dương: "Cậu thì sao? Bên trong rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?"

"Tôi vẫn chưa chết. Trần Tường Nghĩa bắt cóc Tần Thanh. Lê Hạo Huy đột nhiên phát điên đánh nhau với hắn, đánh cho Trần Tường Nghĩa đập đầu vào tường, Trần Tường Nghĩa trước khi chết dùng súng bắn hắn!"

Điền Khánh Long mặt đầy vẻ không tin, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: "Chỉ đơn giản như vậy thôi à?"

Trương Dương và Tần Thanh đồng thời nói: "Chỉ đơn giản như vậy thôi!" Nói xong hai người không khỏi quay sang nhìn nhau, lộ ra nụ cười hiểu ý.

Điền Khánh Long ý vị thâm trường, nói: "Tôi cũng không thích phiền phức, huyện trưởng Tần đã không sao, vụ án đương nhiên càng đơn giản thì càng tốt!" Hắn gật đầu với Trương Dương: "Mau tới bệnh viện đi, đạn kẹt trong thân thể không phải là chuyện tốt lành gì đâu!"

Lê Quốc Chính lặng lẽ ngồi trên sa lông, cả đêm hắn đều bảo trì tư thế này, ánh sáng ban mai lèn qua khe rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng khách, lưu lại một vệt sáng dài trên nền nhà. Đêm nay, chuông điện thoại không reo lấy một lần, hắn và bên ngoài giống như đột nhiên mất đi liên lạc, thế giới của hắn đột nhiên biến thành một mảng vắng lặng, hắn dường như đang ngồi trong nhà tù vậy.

Cửa phòng có tiếng gõ khe khẽ, Lê Quốc Chính chậm rãi ngẩng đấu lên, vô lực nói: "Cửa không khóa!"

Điền Khánh Long mặc quần áo cảnh sát bước vào trong phòng.

Lê Quốc Chính nhìn thấy Điền Khánh Long thì không khỏi ưởn thẳng sổng lưng lên, hắn và Điền Khánh Long là bạn bè nhiều năm rồi.

Điền Khánh Long không trực tiếp bước tới chỗ Lẻ Quốc Chính, mà đi tới trước cửa sổ, kéo rèm ra, ánh sáng lập tức tràn ngập cả phòng khách. Lê Quốc Chính bị ánh mặt tròi chói lòa làm cho chói mắt, hắn vội vàng nhắm mắt lại, cúi cái đấu đã hoa râm xuống.

Giọng nói của Điền Khánh Long trầm thấp mà có lực: "Tối qua chúng tôi đã thành công cứu được Tần Thanh ở trong hầm trú ẩn của nhà máv cơ giới mỏ, tại hiện trường phát hiện được hai cỗ thi thể, đã chứng thực rồi, trong đó một người là Trần Tường Nghĩa, từng là cục trường cục công an khu Nam An, người còn lại là Lê Hạo Huv con trai ông!"

Lê Quốc Chính mặt không chút biểu tình nhắc lại: "Con trai của tôi ư? Hạo Huy?" Phải một phút sau hắn mới trợn tròn mắt rồi lớn tiếng nhắc lại: "Con trai tôi?" Nước mắt giống như là hồng thủy tràn đê chảy khắp khuôn mặt hắn, hắn dùng bàn tay che mặt, cúi người xuống bật khóc thất thanh.

Điền Khánh Long nhìn về vị thị trưởng già này với ánh mắt đầ vẻ đồng tình, hắn thở dài một hơi, nói: "Thị trưởng Lê, tôi hi vọng ông có thể dùng thái độ đầy trách nhiệm với Đảng, với quốc gia, với nhân dân mà nói rõ ra tất cả vấn đề, chuyện này rốt cuộc là có liên quan tới ông hay không?"

Lê Quốc Chính đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng ngân ngấn nước mắt, hắn giống như là một con sư tử nổi giận gầm lên: "Anh phải chăng là muốn tống tôi vào tù, anh phải chăng nhận định rằng tôi có tội, cả đời tòi đều nỗ lực vì Đảng, vì quốc gia, tôi đã dành nhiệt huyết cả đời vì Giang Thành này, các người thì cho tôi cái gì? Khiến vợ chồng tôi phải ly tán, sau cùng còn hại chết con trai tôi. Tôi có tội thì ông lấy ra chứng cứ đi, các người lấy ra chứng cứ đi!" Hắn rít lên như người bị bệnh tâm thần. Điền Khánh Long chậm rãi lắc đầu, từ trong túi lấy ra một chiếc đĩa mềm: "Trận lửa lớn đó đã hủy đi rất nhiều thứ, rất không may, phần cứng của máy vi tính lại may mắn được bảo lưu, đồng chí thuộc khoa kỹ thuật đã lấy lại được một bộ phận số liệu, trong đó bao gồm cả ghi chép liên quan tới việc ông tham ô nhận hối lộ mà Lý Chấn Dương lưu lại, chúng tôi đã đưa tới cơ quan kiểm sát rồi!"

Lẻ Quốc Chính cả người giống như trong nháy mắt bị rút mất xương sống, hắn mềm oặt ngồi trên sa lông, ánh sáng rất tốt, nhưng nhân sinh của hắn lại từ đó trầm luân trong hắc ám.

Trên người Trương Dương tổng cộng lấy ra ba đầu đạn, có điều may mà ba phát súng đều không bắn trúng chỗ yếu hại, cũng không bắn trúng xương của hắn. Dạng thương thế này đối với Trương đại quan nhân mà nói thì chỉ như là muỗi đốt gỗ, sau khi nằm trong bệnh viện một đêm, hắn liền nằng nặc đòi xuất viện.

Tần Thanh cũng ở trong bệnh viện để quan sát một đêm, đêm nay cô ta ở bên cạnh Trương Dương, thông qua chuyện này, tình cảm giữa hai người càng tiến thêm một bước, cho dù là bọn họ muốn che giấu tình cảm giữa đôi bên thì cũng không thể làm được.

Tần Thanh rời bệnh viện trước Trương Dương, cô ta còn phải tới cơ quan thị chính của thị ủy để báo cáo, hôm nay tổ công tác của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy sẽ tiến hành một lần giao lưu với cô ta. Cô ta đã dặn dò đi dặn dò lại Trương Dương không được tự tiện ra viện, cho tới khi Trương Dương thề thốt thì mới rời khỏi bệnh viện.

Sau khi Tần Thanh đi không lâu, em trai Tần Bạch của cô ta lại tới thăm Trương Dương.

Trương Dương chỉ đang có chút gian nan xỏ chân vào ống quần, thấy Tần Bạch tới, cười cười vẫy tay, nói: "Tần Bạch tới giúp tôi mặc quần đi!"

Tần Bạch nhìn bộ dạng của hắn, có chút kinh ngạc nói: "Làm cái gì vậy? Anh muốn xuất viện à?"

Trương Dương lắc đầu, nói: "Tôi đã đáp ứng chị cậu rồi, tạm thời không xuất viện, ở lại cái chổ quỷ quái này, tôi sẽ buồn bực mà chết mất, chỉ là vết thương ngoài da, có thấm vào đâu đâu! Tôi muốn ra ngoài dạo một chút!"

Tần Bạch không nói lại hắn, chỉ đành giúp hắn mặc quần. Trương Dương cười nói: "Cục công an có khiển trách gì cậu không?"

Tần Bạch gật đầu, nói: "Cục trưởng Điền gọi tôi tới, mắng cho tôi một trận, sau đó thì bảo tôi đừng làm cảnh sát giao thông nữa!"

"Mẹ kiếp, thằng cha đó tuyệt tình vậy ư?" Trương Dương cũng rất kinh ngạc.

Tần Bạch cười nói: "Ống ấy điều tôi tới khoa điều tra hình sự, nói rằng tôi là một sinh viên điều tra hình sự chuyên nghiệp mà lại làm cảnh sát giao thông thì quá đáng tiếc!" Thằng nhóc này đúng là nhân họa đắc phúc mà.

Trương Dương không khỏi cười to.

Tần Bạch nhìn Trương Dương, nói với giọng rất chân thành: "Trương Dương, cám ơn anh!"

"Cám ơn tôi cái gì? Tôi có coi cậu là người ngoài bao giờ đâu!" Trương Dương đứng dậy, không cẩn thận chạm vào tay trái, đau đến nồi nhe cả răng.

Tần Bạch nói: "Sau này chuyện của anh và chị tôi không quản nữa!"

Trương Dương cười ha ha: "Mẹ kiếp, cảm giác như cậu đang khai ân cho tôi ý, cậu nói xem, tôi và chị cậu đều lớn như vậy rồi, cho dù cậu muốn quản thì quản được chắc?"

Mặt Tần Bạch không khỏi đỏ lên.

Trương Dương dùng tay phải vỗ vỗ đầu vai hắn, nói: "Cậu yên tâm đi, tôi và chị cậu chính là quan hệ đồng chí trong sáng, không có gì, thật sự là không có gì đâu!" Tần Thanh không cho phép hắn nói ra quan hệ của hai người. Trương đại quan nhân tuyệt đối tôn trọng phụ nữ, có điều Tần Bạch tối qua đã tận mắt nhìn thấy bộ dạng đồng sinh cộng tử, tình sâu như biển của hai người. Bảo hắn tin rằng hai người là quan hệ đồng chí trong sáng ư, tưởng hắn là thằng ngu à?

Điền Khánh Long và Lý Trường Vũ cùng nhau tới thăm Trương Dương, hai người ở trong bãi cỏ phía dưới phòng bệnh nhìn thấy Trương Dương, thằng nhóc này đang chống gậy ngồi suởi nắng.

Lý Trường Vũ và Điền Khánh Long một trái một phải ngồi xuống cạnh hắn. Trương Dương rầm rì nói: "Xin lỗi hai vị lãnh đạo, thân thể của tôi không tiện, không thể đứng dậy nghênh đón được!"

Điền Khánh Long mắng: "Thằng ôn con, cậu bớt mồm mép láu lỉnh đi cho tôi, món nợ ngày hôm qua tôi còn chưa tính toán với cậu đâu đấy!"

Trương Dương cười nói: "Tính thế nào? Chuyện chẳng lẽ còn chưa rõ ràng ư? Lê Quốc Chính tham ô nhận hối lộ, ý đồ hủy chứng cớ, cho nên mới có chuyện Lý Chấn Dương năm đó bị Lê Hạo Huy đâm chết. Tần Thanh phát hiện ra chứng cứ mà Lý Chấn Dương để lại. Lê Quốc Chính phái Trần Tường Nghĩa bắt cóc cô ấy, muốn hủy diệt chứng cớ."

Điền Khánh Long nói: "Tôi không phải là nói chuyện đó, cậu và Tần Bạch hai người bắt Lê Hạo Huy từ trong bệnh viện đi chính là bắt cóc, cùng là phạm tội! Cậu biết chuvện mà không báo, che giấu tiến triển của vụ án, không phối hợp hành động với cơ quan công an, cùng là phạm tội!"

Trương Dương híp mắt lại nhìn Điền Khánh Long: "Cục trưởng Điền, thì ra ông muốn bắt tôi vào tù thì mới an tâm!"

"Đánh rắm, tôi muốn bắt cậu thì cậu còn có thể tiêu diêu tự tại ở đây à?" Điền Khánh Long cười mắng, ông ta lại thở dài một hơi, nói: "Chúng ta là cán bộ quốc gia, rất nhiều chuyện phải chiếu theo quy định mà làm, có điều nếu án chiếu theo đúng quy định mà làm thì Tần Thanh e rằng không thể được giải cứu thuận lợi như vậy."

"Cục trưởng Điền đúng là sáng suốt quá đi thôi!"

"Thôi ngay nó trò nịnh bợ đi! ông đây cũng sắp bị cậu khiến cho sứt đầu mẻ trán rồi đây này!"

Lý Trường Vũ ở bên cạnh bật cười ha hả.

Điền Khánh Long nói: "Có biết tôi vì sao lại điều Tần Bạch tới khoa điều tra hình sự không? Tôi chính là muốn quy tắc hóa, hợp lý hóa chuyện lộn xộn mà hai thằng nhóc bọn cậu đã làm đó!"

Trương Dương lúc này mới hiểu nguyên nhân chân chính mà Điền Khánh Long điều động Tần Bạch, một khi như vậy những chuyện mà Trương Dương đã làm sẽ trở thành hành động phối hợp với cơ quan công an, người khác cũng không tìm ra sơ hở. Đúng là rừng càng già càng cay, Điền Khánh Long suy nghĩ so với Trương Dương thì toàn diện hơn nhiều, hơn nữa phần nhân tình này quả thật cũng không nhỏ.

Trương Dương cười nói: "Kỳ thực ông cũng không phải chịu thiệt mà, tôi đổ máu đổ mồ hôi mới tìm được Tần Thanh, công lao sau cùng lại được tính cho cục công an các ông, chuyện tôi cứu Tần Thanh không ai biết cả, tôi cũng không được tuyên dương ra ngoài, lấn này chỉ có thể làm một anh hùng vô danh thôi."

Điền Khánh Long cười nói: "Coi như cậu cũng là hạng sáng suốt, chuyện này tôi không tìm cậu gây phiền phức đã là may mắn cho cậu rồi, còn muốn giành công lao ư? Nằm mơ à!"

Lý Trường Vũ nói: "Trương Dương, lần này tuy cậu cứu được Tần Thanh, nhưng hành vi của cậu quả thật không phù hợp với chuẩn mực của một cán bộ quốc gia, sau này phải hết sức đừng để những chuyện giống như thế này phát sinh." Hắn hiểu mối quan hệ giữa Trương Dương và Tần Thanh. Tần Thanh xảy ra chuyện, thằng nhóc này bạo tẩu cùng là chuyện bình thường, may mà Tần Thanh không bị thương hại, nếu không hậu quả của chuyện này sẽ nghiêm trọng hơn nhiều.

Trương Dương vẫn vô cùng hiếu kỳ đối với chuyện của Lê Quốc Chính: "Phía Lê Quốc Chính sao rồi?"

Lý Trường Vũ có lúc đau lòng nói: "Sau khi lấy ra chứng cứ, phòng tuyến tâm lý của bản thân hắn đã triệt để sụp đổ, nói ra rất nhiều chuyện, đồng chí của tổ công tác ủy ban kỷ luật tỉnh đang trong quá trình tra hỏi chinh lý, hai ngày này e rằng sẽ có rất nhiều người bị kéo vào."

Điền Khánh Long thở dài một hơi, nói: "Phó thị trường Lý, ông nói chính đàn Giang Thành này của chúng ta sao lại không thể được yên bình nhỉ?"

Lý Trường Vũ nhìn mây đêm đang dần dần tụ lại ở trên đầu, nói khẽ: "Sau mưa gió mới thấy được cấu vồng, tôi tin rằng sau khi trận gió bão này qua đi, Giang Thành sẽ có một ngày mai tươi sáng!"

Lê Quốc Chính sau khi biết con trai mình đã chết. chứng cứ phạm tội mà Lý Chấn Dương để lại được phơi bày, đã hoàn toàn buông bỏ ý định phản kháng, trước mắt chứng cứ đã rò ràng, hắn triệt để cúi gầm cái đầu cao quý trước đây xuống, từng bài từng bài ghi chép tham ô khiến tổ công tác của ủy ban kỳ luật tỉnh giật mình, độ rộng của nhân viên liên quan, độ lớn của ảnh hưởng, có thể nói là khơi dòng cho tỉnh Bình Hải, bởi vì vụ án quá quan trọng, cho nên lập tức báo cáo lên tỉnh ủy.

Cố Doãn Tri nhận được tin tức đang mở hội nghị bốn ban ngành, loại hội nghị này trước tiên đều do tỉnh trưởng phát ngôn, sau đó bí thư tỉnh ủy, bí thư ủy ban chính pháp, phó tỉnh trưởng thường vụ, bộ trưởng tổ chức, bộ trưởng tuyên truyền, sau cùng là chính quyền tỉnh, phó chức hội nghị hiệp thương chính trị và đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, sau cùng mới do bí thư tỉnh ủy vỗ bàn, đây là một loại hình thức chính trị hiệp thương, giám sát dân chủ.

Cố Doãn Tri đang chuẩn bị phát ngôn thì nhận được tin tức, ông ta không nghĩ ngợi gì lập tức giải tán hội nghị, Cố Doãn Tri khi chuyện Phùng Ái Liên tham ô bị phát án đã đoán ra rằng Lê Quốc Chính sẽ có vấn đề, chỉ là không ngờ vấn đề lại nghiêm trọng như vậy, nhìn tập hồ sơ vừa được chuyển tới từ Giang Thành, Cố Doãn Tri nhíu chặt mày, sổ ngạch tham ô của Lê Quốc Chinh đã vượt quá ngàn vạn, hơn nữa liên quan tới rất nhiều lĩnh vực, sâu mọt như vậy không ngờ một mực tiềm tàng trong đội ngũ cán bộ của Đảng và quốc gia, đây là sự thất chức của ông ta, và cũng là nỗi bất hạnh của nhân dân Giang Thành.

Từng khoảng ghi chép tham ô khiến Cố Doãn Tri phải kinh hãi, đây vẫn chỉ là ghi chép hối lộ liên quan tới Lê Quốc Chính mà Lý Chấn Dương ghi lại khi còn làm thư ký của thị trưởng, sau khi Lý Chấn Dương chết. Lê Quốc Chính không biết còn thu được bao nhiêu tiền tài, phía sau những khoản ghi chép này rốt cuộc đã làm tổn hại tới bao nhiêu lợi ích của quốc gia.

Cố Doãn Tri sau khi đọc tập hồ sơ này, đã hạ quyết tâm, đối với việc tham ô của Lê Quốc Chính, phải trừng phạt nghiêm khắc, ông ta muốn có cái để ăn nói lại với Đảng, với quốc gia, với nhân dân!

Trương Dương không hề quan tâm đến tiến triển mới nhất trong vụ án tham ô của Lê Quốc Chính, chuyện Tần Thanh bị bắt cóc, triệt để lật đổ tập đoàn lợi ích do Lê Quốc Chính làm chủ, cũng khiến đội ngũ cán bộ của Giang Thành sợ bóng sợ gió, ai ai cũng cảm thấy có nguy hiểm.

Theo thống kê sơ bộ, trong hai ngày ngắn ngủi đã có hai mươi cán bộ từ cấp phó phòng trở lên bị tiến hành song quy (một thủ đoạn điều tra rất hữu hiệu mà cơ quan kiểm tra kỷ luật và cơ quan giám sát hành chính chính phủ áp dụng), trong đó bao gồm cả bí thư huyện ủy huvện Xuân Dương Dương Thủ Nghĩa.

Dương Thủ Nghĩa sỡ dĩ bị song quy là bởi vì hắn đút mười vạn đồng tiền tham ô cho Lê Quốc Chính, mà Lê Quốc Chính khi bị hỏi tới chuyện này, cũng đã khai ra chuyện có cổ phần trong mỏ đá Trương Ngũ Lâu, quyền khai thác quặng và cổ đông của mỏ đá Trương Ngũ Lâu cũng bắt đầu trở thành mục tiêu điều tra của tổ công tác của ủy ban kỷ luật tỉnh.

Dương Thủ Nghĩa bị song quy, khiến chính đàn của huyện Xuân Dương xuất hiện cục diện quần long vô thủ. Tần Thanh ngay lập tức mau chóng rời khỏi Giang Thành tới Xuân Dương chủ tri công tác của chính phủ huyện huyện ủy.

Khi cả chính đàn Giang Thành mưa gió phiêu diêu. Trương Dương cũng chẳng tới cục du lịch làm việc. Trương đại quan nhân của bọn họ nhàn thì cũng nhàn rồi, hơn nữa lại vừa thượng nhiệm ở cục du lịch, bốn ngày thì chỉ có một ngày đi làm, ba ngày còn lại thì căn bản không hề lộ mặt ở trong cục du lịch, thật sự có chút không nói nổi.

Hai ngày nay chiến tích huy hoàng của Trương đại quan nhân người ngoài thì không biết, cho nên Trương đại quan nhân khập khiễng xuất hiện trong sân của cục du lịch, người khác không hề có tiếp hắn như đối đãi với anh hùng, rất nhiều người còn không nhận ra vị trường phòng phòng mở rộng thị trường này.

Chiếc xe Toyota của Trương Dương đã bị phá hủy, đang ở trong nhà máy sửa chữa cơ khí, cho nên hắn đành mướn một chiếc xe, phục trách việc đưa đón hắn tới công sờ. Hắn khập khiễng đi tới trước phòng làm việc, còn chưa đợi hắn vào phòng làm việc, thì thấy Thôi Kiệt hoảng hốt bước tới, nói khè:

"Trưởng phòng Trương, hai ngày nay anh đi đâu vậy? Cục trưởng Cao bảo anh tới phòng làm việc, hình như tức giận lắm!"

Trương Dương nhớ tới bộ mặt bất tử bất hoạt của Cao Hưng Quý là thấy bực mình. nói: "Không thấy tôi hành động không tiện à? Hắn muốn gặp tôi thì bảo hắn tự mình tới đi!" Nói xong, Trương Dương lại bước vào phòng trong ánh mắt ngạc nhiên của Thôi Kiệt.

Vừa tiến vào phòng làm việc của phòng mở rộng thị trường, Giang Nhạc. Trần Kiến, Hà Thụ Lôi, Chu Hiểu Vân bốn người lặp tức vây lại: "Trưởng phòng Trương, anh sao vậy? BỊ thương à?"

Trương Dương dưới sự nâng đỡ của Giang Nhạc và Trần Kiến đi tới sa lông rồi ngồi xuống, sau đó mới giải thích: "Không cẩn thận nên bị xe đụng, thành ra bị thương!" Trước khi tới đây Trương đại quan nhân sớm đã nghĩ ra lý do tốt rồi.

Chu Hiểu Vân nói: "Trưởng phòng Trương, anh cũng không gọi một cú điện thoại thông báo nào, hai ngày nay cục trưởng Cao tìm anh nhiều lắm, nghe nói muốn xử phạt anh vì tội nghỉ làm không lý do!"

Hà Thụ Lôi đột nhiên ra hiệu cho Chu Hiểu Vân im lặng, Chu Hiểu Vân quay người lại, thấy phó cục trưởng Cao Hưng Quý mặt xám xịt xuất hiện ở ngoài cửa.

Hốt hoảng lè lè lưỡi, bốn người trẻ tuổi lập tức ai về chỗ nấy làm việc của mình.

Cao Hưng Quý lạnh lùng nhìn Trương Dương, từ sau khi ở dưới lầu bị Trương Dương chửi, thằng ôn này ôm đầy một bụng tức, vốn muốn tìm Trương Dương để phát tiết một chút, nhưng hai ngày nay Trương Dương lại bỏ làm, ngay cả một cú điện thoại xin phép cũng không có, nói không tới là không tới.

Cao Hưng QUÝ ưởn bụng, chậm rãi gật đầu, nặn ra khẩu khí vô cùng uy nghiêm nói: "Trương Dương, thế nàv là sao hả? Thân là một cán bộ của quốc gia, sao có thể tự do như vậy? Bỏ làm không lý do, lại còn ba ngày liền nữa! Điều này đã tạo thành ảnh hường xấu đến các đồng chí xung quanh? Hả? Cậu không có một chút ý thức kỷ luật nào à?"

Trương Dương bực mình nhíu mày: "Tôi nói nè cục trưởng Cao, anh không phải là rảnh quá không có việc gì làm chứ? Nếu rảnh quá thì anh tới nói chuyện với nữ hướng dẫn viên du lịch đi, tôi đang bực lắm, không còn tâm trạng đâu mà nghe anh lải nhải đâu!"

Chu Hiểu Vân nghe thấy vậy không khỏi bật cười thành tiếng, ba người còn lại cũng cố nhịn cười, dám ở trước mặt nhiều người mà chế nhạo Cao Hưng Quý như vậy, Trương Dương có thể tính là người đầu tiên.

Cao Hưng Quý mặt lập tức phình lên như lợn: "Đồ lưu manh! Mày... mày có tư cách gì... con mẹ nó mà chửi tao!"

Trương Dương cũng trợn mắt lên, lạnh lùng nói: "Con mẹ nó mày mắng tao à? Thân là cán bộ lãnh đạo, mày không ngờ con mẹ nó lại chửi tao à? Mày con nói mẹ không ngờ lại dám nói con mẹ nó với tao ư?" Thằng ôn Trương Dương này cũng chống gậy đứng dậy.

Cao Hung QUÝ bị ánh mắt của hắn dọa cho cả người cứng đờ, miệng run lẩy bẩy, sau đó lui ra sau: "Mày... muốn làm gi?"

"Tao muốn đánh mày!"

Cao Hứng Quý trong lòng đã sợ đến cực điểm rồi, nhưng miệng thì vẫn cố nói cứng: "Mày dám ư?"

Đúng lúc Trương đại quan nhân đang xắn tay áo lên thì cục trưởng Cổ Kính Ngô kịp thời xuất hiện, ông ta cười nói: "Làm cái gì vậy? Mới sáng sớm ra mà đã ồn ào rồi!"

Cao Hung QUÝ thấy Cổ Kính Ngôn tới, lập tức lớn gan hơn, hắn chỉ vào Trương Dương, nói: "Cục trường Cổ tới hay lắm, hắn nghỉ làm không lý do, còn chống đối lãnh đạo, đã thế còn định đánh người!"

Cổ Kính Ngôn cười nói: "Lão Cao à, anh chắc là hiểu ầm rồi, Trương Dương hai ngày nay có việc, đã xin phép tôi rồi, tôi bận rộn nên quên không nói cho anh, không ngờ anh thật sự để bụng chuyện này."

Cao Hung Quý căn bản không ngờ Cổ Kính Ngôn lại nói đỡ cho Trương Dương, nhất thời ngây ra đó, biểu tình trên mặt xấu hổ tới cực điểm.

Cổ Kính Ngôn lại nói với Trương Dương: "Tiểu Trương à, phải tôn kính lão đồng chí chứ, cục trưởng Cao cũng là vì công tác, không phải là cố ý nhắm vào cậu đâu!"

Lúc này một giọng nói điệu rớt mồng tơi ở bên ngoài vang lên: "Có cục trưởng Cao ở đây không?"

Trương Dương mặt mày tươi cười nhắc nhỡ: "Cục trường Cao à, nữ hướng dẫn viên du lịch đó tới tìm ông kìa!" Những lời này không những chỉ mấy người Chu Hiểu Vân, mà đến cả Cổ Kính Ngôn cũng không nhịn được mà đồng thời bật cười.

Cao Hưng Quý thì xấu hổ, tình cảnh này thì hắn không thể ở đây được nữa rồi, đành cúi đầu đi ra ngoài.

Cổ Kính Ngôn lòng đầy thâm ý gật đầu với Trương Dương rồi quay người đi ra.

Hại vị cục trưởng vừa đi, mấy người Chu Hiểu Vân đồng thời lớn tiếng hoan hô. Trương Dương là thượng ti trên đầu bọn họ, thượng ti khệnh như vậy, bọn họ cũng được thơm lây. Chu Hiểu Vân nói: "Trưởng phòng Trương anh tiêu sái quá, rất có ý vị của nam nhân, tôi sùng bái anh."

Giang Nhạc cười nói: "Truởng phòng Trương, buổi trưa mấy người chúng ta mời anh ăn một bữa ngon để bồi bổ thân thể."

Trương Dương cười nói: "Miễn đi, tôi phải nghỉ ngơi mấy ngày!" Hắn cũng muốn tĩnh dường thật tốt mấy ngày, nhưng mạng của hắn đã được chú định là không thể nhàn rỗi, vừa tới bàn làm việc uống được ngụm trà thì có người tìm tới cửa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv