Y Đạo Quan Đồ

Chương 1276-2: Có bom (2)



Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Cố Giai Đồng lúc trước rơi xuống sông Niagara, các anh có tìm được thi thể của cô ta hay không?"

Nụ cười trên mặt Trương Dương nháy mắt đã biến mất, hắn lắc đầu nói khẽ: "Đến nay vẫn chưa tìm được thi thể của cô ta, cho nên trong lòng tôi vẫn luôn tồn tại một tia hy vọng một tia hy vọng." Hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt của Nguyên Hòa Hạnh Tử: "Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi nghĩ đến cô chính là cô ta, ở Nam Triều Tiên đó, cô còn nhớ không?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: " Tôi và cô ta quả thực rất giống nhau."

Trương Dương nói: "Cơ hồ là giống nhau như đúc."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Trên thế giới này không có hai người giống nhau như đúc."

Trương Dương nói: "Cho nên, tôi thường xuyên không tự chủ được coi cô là cô ta."

Nguyên Hòa Hạnh Tử không nói lời nào, lặng lẽ lái xe, hai người trong trầm mặc tới chính phủ tỉnh.

Trương Dương sau khi xuống xe thì vẫy vẫy tay với Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn vốn định rời khỏi thì Nguyên Hòa Hạnh Tử bỗng nhiên nói: "Trương Dương."

Trương Dương cười cười với cô ta, phát hiện vẻ mặt của cô ta vô cùng rối rắm: "Có việc gì à?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Đừng vào, có người ở đặt bom trong phòng anh."

Trương Dương nội tâm chấn động khi nhìn cô ta, Nguyên Hòa Hạnh Tử đã đạp chân ga phóng đi.

Bởi vì những lời này của Nguyên Hòa Hạnh Tử, Trương đại quan nhân dùng dằng chừng một giờ, chờ chuyên gia gỡ bom tới phong tỏa hiện trường, sau đó tiến hành tìm kiếm nhưng tìm một lượt mới phát hiện căn bản không có bom gì cả, thậm chí ngay cả một vật phẩm khả nghi cũng không có, sự thật chứng minh chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió.

Chuyên gia Gỡ bom cho rằng là cho đùa, nhưng Trương đại quan nhân thì lại không nghĩ như vậy, trong ấn tượng của hắn, Nguyên Hòa Hạnh Tử chưa bao giờ nói đùa với mình, hơn nữa vẻ mặt của cô ta lúc sắp đi căn bản không hề giả vờ. Trương đại quan nhân càng nghĩ càng thấy kỳ quái, chuyện này hình như có chút không đúng.

Lệ Phù cũng nghe nói trong phòng Trương Dương có thể bị người ta đặt bom, đặc biệt gọi điện thoại tới hỏi thăm.

Trương Dương đi đến chỗ vắng kể lại một lượt.

Lệ Phù nghe xong thì phản ứng đầu tiên cũng như người khác: "Trương Dương, cô ta có phải là đùa cho vui không?"

Trương Dương lắc đầu: "Không thể, Hạnh Tử trước giờ không thích nói đùa, hơn nữa khi cô ta nói những lời đó, vẻ mặt vô cùng rối rắm, tôi có thể nhìn ra nội tâm của cô ta cực kỳ mâu thuẫn."

Lệ Phù nói: "Nếu như Nguyên Hòa Hạnh Tử không phải đùa, như vậy chính là cô ta cho rằng chuyện này là thật, có người cố ý lộ ra tin tức giả cho cô ta, có lẽ mục đích chân chính chính là để thử cô ta."

Trương đại quan nhân nghe Lệ Phù nói như vậy thì không khỏi run sợ, thế chẳng phải là nói tình cảnh hiện tại của Nguyên Hòa Hạnh Tử vô cùng nguy hiểm ư?

Lệ Phù đầu kia điện thoại thở dài: "Trương Dương, kẻ trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì sáng, em ít nhiều có chút minh bạch rồi."

Trương Dương nói: "Nói thử đi."

Lệ Phù nói: "Nguyên Hòa Hạnh Tử chắc thuộc tập đoàn lợi ích nào đó, hiện tại tập đoàn lợi ích này muốn trừ bỏ anh, nhưng Nguyên Hòa Hạnh Tử đã nảy sinh tình cảm với anh, cô ta không đành lòng xuống tay với anh, người khác trong tập đoàn chắc hẳn đã nhìn ra chuyện này, cho nên liền cố ý lập bẫy, bọn họ không phải thực sự muốn đánh bom nổ chết anh, mà là muốn lợi dụng chuyện này để thử Nguyên Hòa Hạnh Tử, hiện tại bọn họ chắc biết thái độ của Nguyên Hòa Hạnh Tử rồi."

Trương Dương nói: "Giúp anh tra nơi ở của Hạnh Tử."

Lệ Phù nói: "Cô ta hiện tại đang pử số 32 đường Minh Khang, sao? anh lo cô ta xảy ra chuyện ư?"

Trương Dương nói: "Anh đi xem thử."

Trương Dương trước khi lên xe đã gọi cho Nguyên Hòa Hạnh Tử, di động thủy chung ở trong trạng thái không có người nhấc, điều này khiến cho Trương Dương càng cảm thấy khẩn trương, từ chính phủ nhất chiêu tỉnh đến số 32 đường minh khang không đến sáu km, khoảng cách mặc dù ngắn, nhưng hiện tại đang là lúc tan tầm, đi được một nửa thì không thể nhích được nữa, Trương đại quan nhân lòng nóng như có lửa đốt, hơn nữa gọi vào di động của Nguyên Hòa Hạnh Tử mà không có ai nhấc, hắn dứt khoát đỗ ô tô vào rìa rồi đi bộ.

Trương Dương tới số 32 đường minh khang, đây là một tiểu lâu cũ, Trương Dương ấn chuông cửa, căn bản không có ai lên tiếng trả lời, hắn mặc kệ trèo tường mà vào, lẻn vào trong tòa tiểu lâu này đối với Trương Dương mà nói thì căn bản không có bất kỳ khó khăn gì.

Hắn từ lầu hai mở cửa sổ đi vào, đi vào trong thì phát hiện trong phòng không có một bóng người, đây phòng ngủ của Nguyên Hòa Hạnh Tử, di động của cô ta để trên nóc tủ, Trương Dương cầm di động ấn mở thì nhìn thấy bên trên toàn là số của mình.

Khi Trương Dương đang chuẩn bị ra ngoài thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân, hắn vội vàng lắc mình trốn ở dưới giường.

Cửa phòng chậm rãi,, Trương đại quan nhân từ dưới giường nhìn lên, liền thấy một đôi chân trắng nõn xuất hiện trong phòng, không phải Nguyên Hòa Hạnh Tử thì còn là ai?

Khứu giác Trương đại quan nhân vô cùng linh mẫn, đã ngửi thấy mùi thơm trên người cô ta. Nguyên Hòa Hạnh Tử đóng cửa sổ lại, kéo màn, động tác của cô ta khiến có bộ phận khăn tắm màu trắng rơi xuống, Trương đại quan nhân đoán cô ta vừa mới đi tắm, cho nên mới không nhấc máy, đúng là trời cao trêu người.

Trương đại quan nhân nghĩ thầm, tôi cũng không phải là rắp tâm nhìn lén cô tắm, bạn hữu chỉ quan tâm cho thôi. Thằng cha này trong lòng đang do dự, rốt cuộc là nên ra ngoài gặp cô ta hay là thành thành thật thật trốn ở dưới giường chờ cô ta đi rồi mà ra.

Tâm nhãn của Trương đại quan nhân không ngừng hoạt động, nhưng thân thể thì cũng không dám nhúc nhích, thực sự để Nguyên Hòa Hạnh Tử phát giác mình trốn dưới giường, cái mặt này không biết để vào đâu. Trương đại quan nhân rất nhiều lúc vẫn quý trọng mặt mũi, không phải không dám làm chuyện đảm, chỉ là không thể để mất mặt được.

Nhưng vào lúc này Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm điện thoại di động, cô ta thấy bên trên có cuộc gọi nhỡ, khóe môi lộ ra nụ cười, bấm số gọi lại.

Vừa bấm thì lập tức nghe thấy phản ứng, tiếng chuông di động từ dưới giường truyền đến.

Nguyên Hòa Hạnh Tử chớp chớp hai mắt, ánh mắt nhìn thẳng xuống giường, lạnh lùng nói: "Ra đi."

Dưới giường, đầu tiên là một đôi tay thò ra, tay phải còn cầm di động, động tác đầu hàng, Trương đại quan nhân cúi đầu chui ra, lí nhí nói: "Cái đó..." Thằng cha này ngẩng đầu nhìn thấy trên người Nguyên Hòa Hạnh Tử chỉ quấn một chiếc khăn tắm, vai để trần, hắn mở to mắt, đồng thời lại rất bất nhã nuốt nước miếng: "Khéo quá! Nhanh như vậy đã lại gặp mặt rồi!"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nghe thấy hắn nói như vậy thì thật sự có chút dở khóc dở cười, lời nói thô bỉ như vậy hắn không ngờ cũng có thể nói ra miệng được. Nguyên Hòa Hạnh Tử như hổ rình mồi trừng mắt lườm Trương Dương: "Nhìn đủ chưa?"

Trương đại quan nhân nói: "Chưa... Ối, tôi căn bản không nhìn trộm cô."

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu: "Tôi hiện tại sẽ báo cảnh sát bắt anh."

Trương đại quan nhân lắc đầu, không ngờ bật cười: "Không thể nào."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Đừng bày ra bộ dạng như tình thánh, thực sự cho rằng nữ nhân trong được thiên hạ đều chịu sống chết vì anh ư?"

Trương đại quan nhân bỗng nhiên tiến lên một bước, ôm Nguyên Hòa Hạnh Tử vào trong lòng, cúi đầu hôn môi cô ta, Nguyên Hòa Hạnh Tử bởi vì nụ hôn nồng nhiệt của hắn mà thân thể mềm mại run như chim nhỏ, run giọng nói: "Buông ra."

Trương Dương chẳng những không buông mà còn lột khăn tắm trên người cô ta, tay đặt lên người cô ta, hôn nồng nhiệt từ mặt đến cổ rồi tới người, khiến Nguyên Hòa Hạnh Tử mất đi sức phản kháng, cô ta từ chối vài cái kiểu tượng trưng thì rất nhanh liền bị Trương Dương hôn người.

Tình yêu như thủy triều bao phủ Nguyên Hòa Hạnh Tử, cô ta như con thuyền nhỏ trôi trên sông dài, nhưng mà loại cảm giác ấm áp mà quen thuộc này nhanh chóng chiếm toàn bộ trái tim của cô ta, khi hai người không còn khoảng cách, mắt Trương Dương đột nhiên trợn tròn, trong ánh mắt hắn tràn ngập vẻ kinh hãi.

Nguyên Hòa Hạnh Tử ôm mặt hắn, môi bởi vì kích động mà không ngừng khép mở.

Đôi mắt Trương Dương không biết vì sao lại đỏ lên, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng vậy, cô ta khẽ gọi: "Trương Dương.."

Trương Dương gật đầu, cúi đầu hôn cô ta, hai dòng nước mặt rơi xuống, nhỏ lên mặt Nguyên Hòa Hạnh Tử, hội tụ với nước mặt từ trong mắt cô ta chảy ra, sau đó hắn từ đáy lòng thấp giọng gọi ra một cái tên khiến hắn đã tan nát cõi lòng: "Giai Đồng..."

Nguyên Hòa Hạnh Tử bởi vì hai chữ này mà ôm chặt hắn, thể vị ấm áp và hạnh phúc mà hắn mang lại cho mình, hạnh phúc này tràn ngập đáy lòng cô ta, chảy trong mỗi một dòng huyết mạch, thấm vào mỗi một tấc thịt của cô ta: "Trương Dương..." Nguyên Hòa Hạnh Tử gọi cái tên thân thiết mà quen thuộc này.

Hai người chỉ gọi tên đối phương, giống như trải qua mộng cảnh, Trương Dương trong đêm nay đã trút ra hết nỗi nhớ thương đối với Giai Đồng.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nằm trong lòng Trương Dương, bàn tay Trương Dương nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng mềm nhẵn của cô ta, hình xăm phượng hoàng dục hỏa trùng sinh hết sức nổi bật trên da thịt trắng nõn của cô ta, giống như tùy thời có thể cất cánh bay, Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn chằm chằm vào mắt Trương Dương, bên trong mắt đẹp ba quang liễm diễm, tràn ngập nhu tình. Bàn tay mềm Của cô ta vuốt ve khuôn mặt của Trương Dương, khóe môi phác ra nụ cười.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv