Y Đạo Quan Đồ

Chương 1264-1: Vây đánh (1)



Lưu Chiêu rất hy vọng không ai lên tiếng vào lúc này, hòng di dời sự chú ý, hóa giải sự xấu hổ của mình. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, không ai sẽ chủ động đi dính vào xui xẻo, lửa đạn vừa rồi của Tống Hoài Minh chỉ là đợt tấn công thứ nhất, khẳng định còn có đợt thứ hai, thứ ba.

Tỉnh trưởng Chu Hưng Dân lặng lẽ nhìn nhìn sắc mặt Tống Hoài Minh, y lựa chọn thời cơ thích hợp ho khan một tiếng: "Bí thư Tống nói." Ngoài mặt là đang ủng hộ những lời này của Tống Hoài Minh, nhưng trên thực tế lại là thông qua phương thức như vậy để làm suy yếu uy lực của sự phẫn nộ mà Tống Hoài Minh biểu đạt, khiến bầu không khí khẩn trương của hiện trường được giảm bớt trên trình độ nhất định

Bí thư Ủy ban kỷ luật Lưu Chiêu vừa mới cảm thấy da đầu bớt căng thì lại phát hiện ánh mắt của Tống Hoài Minh vẫn không rời khỏi mình, Tống Hoài Minh nói: "Hưng Dân, tôi vẫn chưa nói xong."

Trong lòng Tất cả thường ủy mà kinh hãi vì những lời này của Tống Hoài Minh, cho tới nay Tống Hoài Minh và Chu Hưng Dân đều rất hợp phách, ít nhất thì ngoài mặt là như vậy, Tống Hoài Minh trong trường hợp công khai vẫn luôn lộ ra vẻ vô cùng khách khí với Chu Hưng Dân, những lời vừa rồi của y cũng không phải là vì nổi nóng. Câu nói phụ họa của Chu Hưng Dân cũng không có sai sót gì, nhưng câu trả lời của Tống Hoài Minh lại có chút không nể mặt Chu Hưng Dân. Ẩn ý là, tôi vẫn chưa nói xong, anh sao đã vội chen lời?

Chu Hưng Dân cười cười ngượng ngùng, Tống Hoài Minh là trách mình không hiểu quy củ, quan to hơn một cấp thì đè chết người, y chỉ có thể ngậm miệng lại.

Tống Hoài Minh nói: "Trong đội ngũ cán bộ của chúng ta có rất nhiều người không xứng chức! Lúc trước khi chúng ta chọn lựa cán bộ tiêu chuẩn rất nghiêm khắc, rất nghiêm túc chọn lựa, rất nhiều người cũng có thể làm được nghiêm dĩ luật dĩ, lấy mình làm gương, nhưng vì sao khi trong tay bọn họ có quyền lực thì tâm tính cũng liền bắt đầu thay đổi? Từ đó diễn sinh ra rất nhiều vấn đề tham ô, hủ bại, những vấn đề này vì sao thủy chung làn chúng ta khốn nhiễu? Nếu như những vấn đề này không thể mau chóng giải quyết. Sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng của đảng ta, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cải cách mở cửa phát triển, Bình Hải mấy năm nay vì sao xuất hiện nhiều vấn đề quan viên hủ bại như vậy? Phía Ủy ban kỷ luật Các anh chẳng lẽ không nên tự kiểm điểm lại ư?"

Một kiếm cuối cùng này của Tống Hoài Minh đã trực tiếp chém tới đầu Lưu Chiêu.

Lúc này Lưu Chiêu đầu đầy mồ hôi, tuy rằng hắn đã sớm ý thức được Tống Hoài Minh cuối cùng cũng sẽ chĩa đầu mâu về phía mình, nhưng hắn cũng không ngờ lại bị chỉ đích danh trước mặt mọi người. Lưu Chiêu ngẩng đầu, hắn rất dũng cảm nhìn Tống Hoài Minh, sau đó nói: "Bí thư Tống, tôi có thể nói vài câu không?"

Tống Hoài Minh nói: "Ở đây, mỗi người đều có quyền lên tiếng." Trong lòng y còn có nửa câu chưa nói, đó là - anh thì không có!

Lưu Chiêu nói: "Chỉ lấy vấn đề quan viên hủ bại của Bình Hải mà nói. Không phải là một ngày dưỡng thành, Ủy ban kỷ luật chúng tôi quả thực phải gánh vác một số trách nhiệm, nhưng không thể gánh vác tất cả trách nhiệm được. Chọn lựa, bổ nhiệm, khảo hạch huấn luyện Quan viên là một quá trình trường kỳ, cần các bộ uỷ hiệp đồng công tác, hiện tại quan viên xảy ra vấn đề, liền đổ hết tất cả trách nhiệm cho Ủy ban kỷ luật chúng tôi, tôi cho rằng như vậy là không công bình." Tống Hoài Minhanh đã bất nhân với tôi thì đừng trách tôi bất nghĩa.

Tống Hoài Minh còn chưa mở miệng thì bộ trưởng tổ chức Tiêu Nãi Vượng ở bên cạnh đã lên tiếng: "Đồng chí Lưu Chiêu, lời này của lời này có ý gì? Chẳng lẽ nói quan viên hủ bại tất cả là do bộ tổ chức chúng tôi tạo thành?"

" Tôi không có ý này, tôi là nói Ủy ban kỷ luật không nên phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm."

Tiêu Nãi Vượng cười một tiếng: "Có câu nói rất đúng, đánh sắt vẫn cần bản thân phải cứng, tôi muốn hỏi đồng chí Lưu Chiêu một chút. Mấy năm nay, trong những án kiện tham ô hủ bại đã phát sinh, cán bộ của Ủy ban kỷ luật chiến tỷ lệ không lớn ư? Nam Tích, Bắc Cảng, một đám bí thư Ủy ban kỷ luật xuống ngựa chẳng lẽ vẫn chưa nói rõ vấn đề? Đảng viên cộng sản chúng ta không sợ có sai lầm, cứ đối mặt là được, vì sao cứ phải né trash hiện thực, trốn tránh trách nhiệm?" Tiêu Nãi Vượng lên tiếng đã biểu lộ rõ thái độ của y, y kiên định đứng chung một chỗ với bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh.

Sắc mặt Lưu Chiêu vô cùng khó coi, hắn đang muốn mở miệng thì bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính lên tiếng: "Lão Tiêu nói không sai, đánh sắt thì bản phân cũng phải cứng. Ngay cả bản thân Ủy ban kỷ luật cũng có vấn đề thì nói gì tới giám sát người khác?"

Lưu Chiêu phát hỏa: "Ủy ban kỷ luật có vấn đề gì? Ủy ban kỷ luật Chúng tôi có vấn đề gì?"

Thính trưởng thính Công an Cao Trọng Hòa nói: "Có chuyện tôi cũng cảm thấy rồi, Ủy ban kỷ luật làm việc càng lúc càng không theo thường quy, từ khi bí thư Lưu tới Bình Hải, đã không ít lần hợp tác phá án với hệ thống công an chúng tôi. Tôi nói câu này anh đừng giận, luôn là tiếng sấm thì to mà mưa thì nhỏ, hạ lệnh là các anh, xung phong đi đầu lại là chúng tôi, không sai, vốn cũng là chuyện bụng làm dạ chịu, nhưng chúng ta là quan hệ hợp tác, phải tôn trọng lẫn nhau, không thể ăn khổ chịu thiệt là chúng tôi, còn công lao thì tất cả đều là của các anh được?"

Lưu Chiêu trong lòng thầm giận, con mẹ nó thế này là sao? Sự lên án của Cao Trọng Hòa anh đối với tôi căn bản chính là bịa đặt.

Cao Trọng Hòa quả thực có ý trợ giúp, phải nói là oán hận thì y đích xác là có, Ủy ban kỷ luật ném củ khoai lang nóng Trương Dương cho họ là không đúng, Lưu Chiêu anh làm việc có nói với tôi một câu không? Trực tiếp thương lượng với Vinh Bằng Phi rồi quyết định, ai mới là người đứng đầu thính công an, trong mắt anh con mẹ nó còn có tôi hay không?

Chu Hưng Dân lẳng lặng nhìn tất cả diễn ra trước mắt, Tống Hoài Minh chủ động khơi mào chiến hỏa, sau đó một đám thường ủy liên tiếp xông lên vây đánh Lưu Chiêu, lực ngưng tụ của Tống Hoài Minh trong thường ủy mình tuyệt không thể sánh bằng.

Ánh mắt Lưu Chiêu nhìn về phía Chu Hưng Dân, mà Chu Hưng Dân lúc này cũng đang nhìn hắn, cầm cốc nước lên, chậm rãi uống một ngụm.

Lưu Chiêu trong nháy mắt bỗng nhiên dồn hết dũng khí, hắn lớn tiếng nói: "Tôi làm việc trước giờ đều ngay thẳng, mọi người đã có bất mãn với công tác của tôi thì cứ trực tiếp nói ra, nhưng ném tất cả trách nhiệm của bộ phận quan viên hủ bại Bình Hải cho tôi thì tôi không ủng hộ, cũng không thể nhận. Bí thư Tống, tôi cảm giác ngài có thành kiến đối với tôi!"

Mâu thuẫn nếu đã trở nên gay gắt thì đừng sợ, là Tống Hoài Minh anh khơi mào trước, bởi vì anh là bí thư tỉnh ủy, tôi nể mặt anh, nhưng cũng không có nghĩa là tôi sợ anh, tôi nhất định không khuất phục trước anh.

Vẻ mặt của Tống Hoài Minh lúc này vẫn rất thản nhiên, y mỉm cười nói: "Có gì thì nói trực tiếp ra là tốt nhất, lão Lưu anh nói đi."

Lưu Chiêu nói: "Anh phải chăng là không hài lòng với tôi trong vấn đề xử lý Trương Dương."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv