Y Đạo Quan Đồ

Chương 1205-3: Tội và phạt (3)



Chương Bích Quân rú mã tấu, nhanh như tia chớp đâm vào cổ họng Tang Bối Bối.

Cô ta tuy rằng đã dùng hết toàn lực, nhưng động tác của cô ta vẫn vẫn bởi vì sức nâng của nước biển mà trở nên chậm rãi. Hai tay Tang Bối Bối tóm lấy cổ tay cô ta, ý đồ giật lấy mã tấu. Hai tay cô ta bị còng, ở trong nước đã rất chịu thiệt rồi, tay phải Chương Bích Quân bị cô ta tóm lấy, nhưng tay trái ở trong nước lại bóp lấy cổ Tang Bối Bối.

Bác đấu sinh tử Dưới nước kinh tâm động phách, trên nước cũng không kém chút nào.

Bộ phận trồi lên mặt nước của Du thuyền lại bị đạn hỏa tiễn bắn trúng, một kích này đã triệt để tuyên cáo du thuyền chính thức chìm nghỉm, thân thuyền hoàn toàn biến mất dưới mặt biển, chỉ có dầu phân tán trên mặt biển vẫn đang cháy, có một số thuyền viên may mắn thoát ra được đang chìm nổi trên mặt biển.

Nghiêm Quốc Chiêu nhìn ánh lửa trên mặt biển, bỗng nhiên thở dài, giết chóc vẫn chưa kết thúc, thủ hạ của hắn nhắm vafpp mấy người sống sót mà bắn không ngừng.

Lực lượng của Tang Bối Bối rõ ràng bắt đầu yếu đi, tay cầm đao của Chương Bích Quân đã giành lại tự do, cô ta vung mã tấu đâm vào ngực Tang Bối Bối.

Khoảnh khắc mũi đao sắp đâm trúng Tang Bối Bối thì một khẩu súng bắn cá bắn tới, xuyên thủng tay cầm đao của Chương Bích Quân, Chương Bích Quân đau đến mức mở to hai mắt, nhìn thấy ở đằng xa một người mặc đồ lặn đang bơi tới.

Đúng lúc này Tang Bối Bối đột nhiên tỉnh táo lại, cô ta dùng hết lực lượng toàn thân tóm lấy cổ tay phải của Chương Bích Quân, bẻ ngược lại, đoạt được mã tấu rồi hung hăng đâm vào cổ họng Chương Bích Quân.

Chương Bích Quân ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc, sau đó cô ta há miệng, nước biển trộn với mùi máu ùa vào trong miệng mũi của cô ta, cô ta tóm lấy Tang Bối Bối, đòn tuyệt sát trí mạng vừa rồi đã hao hết tất cả lực lượng của Tang Bối Bối, cô ta thậm chí không thể thoát khỏi sự trói buộc của Chương Bích Quân, thân thể của hai người quấn chặt lấy nhau rồi chìm xuống đáy biển.

Khóe môi Tang Bối Bối phác ra nụ cười thỏa mãn, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi, cô ta giống như nhìn thấy bầu trời tràn ngập ánh sáng, mặt biển xanh thẳm tĩnh lặng, bờ cát mênh mông, còn có một khuôn mặt ấm áp như ánh mặt trời.

Nghiêm Quốc Chiêu sai người kiểm tra từng xác chết nổi lên mặt biển, khiến hắn kinh hỉ là, thi thể của Chương Bích Quân rất nhanh đã được tìm thấy, xác định Chương Bích Quân chết đi, hắn mới hạ lệnh cho thuyền đánh cá rút khỏi nơi này, hắn cũng không để ý tới sự sống chết của người khác, Chương Bích Quân mới là mục tiêu hàng đầu hắn phải đối phó.

Trương Dương ôm Tang Bối Bối đi lên bãi đá ngầm, ôm thân thể lạnh như băng của cô ta, vừa ấn ngực cô ta vừa làm hô hấp nhân tạo, thông qua thiết bị truyền tin, Trương Dương bảo Triệu Thiên Tài và Ngũ Đắc Chí điều khiển tàu ngầm theo dõi chiếc thuyền đánh cá đó, tra xem bọn họ rốt cuộc là đi về phía nào, tạm thời đừng áp dụng hành động.

Ba phút sau, Tang Bối Bối cuối cùng cũng có phản ứng, cô ta ho khan kịch liệt, ngồi dậy, phun ra mấy ngụm nước đục, nôn một lúc cho tới khi trong ruột không còn gì mới vô lực tựa vào ngực Trương Dương, thấp giọng bật khóc, kiếp hậu trùng sinh, cô ta vốn nên cười mới đúng, cũng không biết vì sao, cô ta lại muốn khóc.

Trương đại quan nhân biết nơi này không thể ở lâu, nói không chừng bên này bắn nhau đã kinh động tới đội tuần tra bờ biển, hắn thấp giọng thì thầm với Tang Bối Bối: "Trước tiên rời khỏi nơi này đã."

Tang Bối Bối gật đầu.

Trương Dương cởi trang phục lặn cho cô ta mặc, cong cô ta một lần nữa trở lại bên trong nước biển, khởi động mấy đẩy khí loại nhỏ.

Vùng bãi đá ngầm này có rất nhiều đảo nhỏ, Trương Dương trước đó ở trong tàu ngầm đã nghiên cứu với bọn Triệu Thiên Tài về hải đồ chung quanh, trước chuyện đã chọn đảo Lộc Nham cách bãi đá về phía đông nam bảy hải lý làm nơi đặt chân lâm thời, cũng xác định nơi này sẽ là điểm tập trung cuối cùng của bọn họ.

Khác với bãi đá ngầm, đảo Lộc Nham to hơn gấp đôi, nơi này không chỉ có đồi núi cây cối, còn có đầm nước ngọt có thể uống, mãi cho tới cuối những năm bảy mươi trên đảo vẫn có quân trút đóng, về sau bởi vì nơi này không còn ý nghĩa chiến lược, cho nên vứt bỏ, trên đảo núi đá đầy rãy, không có đồng bằng, hơn nữa cách Bắc Cảng quá xa, cho nên từ sau khi quân đội rút đi thì liền bỏ hoang, không có người ở.

Trương Dương ôm Tang Bối Bối đi lên đảo Lộc Nham, hắn liếc một cái liền nhìn thấy một căn nhà đá xây ở giữa sườn núi, chắc là nơi năm đó đóng quân.

Tới nhà đá, phát hiện bên trong toàn là bụi bặm, căn bản không thể ở.

Tang Bối Bối nói: "Nghỉ ngơi Ở bên ngoài đi." Máu cô ta tuy rằng đã được Trương Dương cầm cho rồi, nhưng sau khi vết thương bị ngấm nước biển, vô cùng đau đớn.

Trương Dương ôm cô ta tìm một hốc để tránh gió, bảo Tang Bối Bối chờ một lát, quay lại nhà đá rút ván giường mang vào trong hốc đá để đánh lửa.

Tang Bối Bối tựa vào vách đá, lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của Trương Dương, vẻ mặt ngọt ngào mà an tường.

Trương đại quan nhân sau khi đốt lửa thì tới bên cạnh cô ta, mỉm cười nói: "Nha đầu, tôi phải giúp cô lấy đầu đạn ra, cho nên, có phải là nên vén một chút cho tôi nhin không?"

Tang Bối Bối thở dài: "Một câu rất tốt mà sao nghe anh nói là như muốn chiếm tiện nghi của người ta vậy."

Trương đại quan nhân nói: "Nếu nói tới chiếm tiện nghi thì vừa rồi ở bãi đá tôi đã chiếm không ít rồi."

Nhớ tới cảnh tượng vừa rồi Trương Dương giúp mình làm hô hấp nhân tạo, mặt Tang Bối Bối không khỏi nóng lên, liên tưởng tới những kinh lịch mà họ quen nhau, nếu như không phải nhờ Trương Dương, cô ta căn bản không sống được tới bây giờ.

Tang Bối Bối cởi đồ lặn, Trương Dương tóm lấy tay cô ta, tống một cỗ nội lực vào, Tang Bối Bối vốn vì gió biển mà cảm thấy rét lạnh, lập tức cảm thấy một dòng nước ấm chảy khắp toàn thân, Trương Dương xé áo ở vai phải của Tang Bối Bối, nhìn thấy trên vai của cô ta có một vết đạn rõ ràng, chung quanh vết đạn bởi vì ngấm bởi vì đã trở nên trắng bệch.

Trương đại quan nhân chậc chậc cảm thán nói: "Thế này về sau sẽ để lại sẹo lớn đây, không mặc đồ hở vai được rồi."

Tang Bối Bối: "Nói Anh Ít nói nhảm thôi, tôi mặc quần áo loại này lúc nào." Cô ta đứa dao cho Trương Dương, nói: "Lấy ra giúp tôi!"

Trương đại quan nhân nói: "Thật sự là không xuống tay được."

Tang Bối Bối nói: "Đừng lằng nhằng, đầu đạn ở trong cơ thể tôi càng lâu thì nguy cơ nhiễm trùng càng lớn, anh cứ xuống tay đi, tôi không trách anh đâu!"

Trương đại quan nhân nói: "Hay là tôi giúp cô hút ra nhé."

Tang Bối Bối gắt: "Cút, tôi không muốn miệng anh chạm vào người tôi."

Trương đại quan nhân cười nói: "Không cần chạm, tôi nào có nói là dùng miệng, tôi dùng tay lấy ra đó."

Tang Bối Bối đỏ mặt: "Anh có thể sử dụng tay để hút đạn ra ư?"

Trương Dương gật đầu nói: "Tóc dài thì kiến thức ngắn, cô quen tôi lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không biết trên đời này có một loại công phu tên là hấp tinh đại pháp ư, đừng nói viên đạn, tôi chỉ cần nguyện ý thì ngay cả ngũ tạng lục phủ của cô cũng hút ra được."

Tang Bối Bối gắt: "Anh hận tôi vậy à? Chỉ muốn tôi chết đi à?"

Bàn tay ấm áp của Trương đại quan nhân đặt lên vai cô ta, chỗ da thịt chạm vào đã có chút nóng lên, Trương Dương nói: "Này, tôi lại cứu cô một lần nữa rồi đấy, cô định báo đáp thế nào?"

Tang Bối Bối nói: "Tôi đâu mong anh cứu tôi, là anh tự mình phạm tiện."

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Lấy thân báo đáp, cân nhắc thử đi."

"Tôi nhổ vào...a!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv