Người khác không biết đều tưởng Lưu Triệt ngu ngốc có phương thức đồ ăn tốt như vậy lại không giữ cho riêng mình, vì cái lợi trước mắt, lại không lo cho cái lợi sau này.
Chỉ có những người hợp tác với y, mới biết được người này thực sự là một con cáo già. Tưởng chiếm được lợi của hắn, nhưng thực ra hắn mới là người kiếm được nhiều nhất. Cách làm việc của Lưu Triệt cũng rất mới lạ chặt chẽ đến không ngờ Lưu Triệt cũng đã dám sát các tửu lâu hợp tác với mình.
Mấy người khác đối với Lưu Triệt là kinh sợ không thôi người này chắc chắn sẽ làm nên đại nghiệp. Sau đó lại càng khó hiểu đối với việc nhà họ Lưu bỏ qua nhân tài như Lưu Triệt. Cắn răng nghĩ nếu có đứa con trai tài giỏi như Lưu Triệt bọn họ phủng trong tay còn không kịp.
Sau đó lại cảm thấy may mắn, may là Lưu gia không có mắt chỗ tốt mới đến tay bọn họ. Nhờ Lưu Triệt trong trấn bây giờ mỗi người khi hợp tác làm ăn sẽ kí khế ước điều khoản vô cùng rõ ràng. Đã gần đạt tới trình độ hợp đồng của hiện đại. Tương lai còn phát triển ra cả nước, Lưu Triệt sau đó cũng được xem là người đặt nền móng cho thương nghiệp nước nhà. Một thương nhân vĩ đại, nhưng tất nhiên đó là chuyện của rất lâu về sau.
Lưu Triệt sau khi kí khế ước với một số tửu lâu vài người khác cũng bắt đầu tìm đến Lưu Triệt muốn hợp tác. Lưu Triệt chỉ xem xét hợp tác với những đối tác tiềm năng. Nêu rất rõ ràng lý do không hợp tác và hợp tác. Khế ước rõ ràng không đồng ý? Vậy thì về đi.
Nhiều người không thể hợp tác, hối hận không thôi. Sao mình không sớm gây dựng quan hệ với Lưu Triệt chứ. Cũng muốn lén tìm cách chế nước dùng lẩu nhưng thực sự là quá phức tạp. Không thể nếm ra hết vị trong đó, có cố gắng cũng chỉ làm giống được bảy phần không thể thơm ngon như Lưu Triệt làm.
Lưu Triệt dùng tư thế hiên ngang, nhanh như chớp. Chen chân vào đội ngũ thương nhân có quyền trong trấn. Bất giác trở thành nhân vật trung tâm không thể đắc tội.
Điều làm mọi người thấy ngạc nhiên, đó là Lưu Triệt thực sự góp phần rất lớn. Không chỉ bản thân y trở nên giàu có mà những người hợp tác với y cũng đạt được nhiều lợi ích tiền tài.
Lưu Triệt mở nhiều phân nhánh hòa đường kí. Mở tiệm cầm đồ, làm rớt cằm của bao người. Sao phương thức hoạt động đơn giản như thế mà trước đây bọn họ không nghĩ ra?
Nói chung rất nhiều người được chỗ tốt từ chỗ Lưu Triệt. Xong mọi người cũng nhận ra Lưu Triệt giúp cả thiên hạ cũng không nguyện ý giúp Lưu gia. Thậm chí tinh ý cảm thấy Lưu Triệt đang chèn ép Lưu gia.
Những người khác thấy vậy liền hiểu, Lưu Triệt và Lưu gia không hợp. Người bỏ đã xuống giếng đối với Lưu gia ngày càng tăng lên.
Lưu Hiền bởi vậy liền sứt đầu mẻ trán cuối cùng cũng nhịn không được mà đến tìm Lưu Triệt.
Hôm đó, Lưu Triệt đang ngồi trong tiệm tính toán như mọi khi. Hỉ Nhạc lén lút đẩy cửa vào thì thầm vào tai y: " Lưu lão gia đã đến"
Lưu Triệt gật đầu, cuối cùng cũng đến chịu đựng được lâu hơn mình tưởng. Ra đến phòng khách, liền thấy Lưu Hiền bồn chồn ngồi đợi. Luôn cả trà cũng không có tâm trạng uống.
Thấy Lưu Triệt đến, Lưu Hiền liền đứng dậy. Vốn là trước khi đến đây Lưu Hiền muốn có hàng trăm vấn đề để hỏi Lưu Triệt. Nhưng bây giờ Lưu Triệt đứng ngay trước mặt hắn lại không biết nên nói gì. Đứa con này vốn là rất quen thuộc với hắn nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy thực xa lạ.
Lưu Triệt lạnh nhạt ngồi xuống, rót một chén trà nói: " Lưu lão gia mời ngồi"
Lưu Hiền lúc này mới ngồi xuống mở miệng muốn hỏi. Lại thấy Lưu Triệt đang mỉm cười nhìn mình đột nhiên lại cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Lưu Triệt nói: " Lưu lão gia đến đây là để ngồi như vậy? "
Lưu Hiền lúc này chợt cảm thấy tức giận. Lưu lão gia? Dù đã gả ra ngoài nhưng tại sao lại gọi mình như vậy. Đây là muốn lục thân không nhận? Nghĩ vậy liền nói: " Con như vậy là có ý gì? "
Lưu Triệt nói: " Ý gì? Không phải quá rõ rồi sao? "
Lưu Triệt đứng dậy, chỉ Lưu Triệt nói: " Ngươi....ngươi....đồ nghiệt tử, ngươi muốn nhà họ Lưu tan nát có phải hay không? "
Lưu Triệt thản nhiên ném một quyển sổ xuống bàn. Nói: " Lưu lão gia coi thử đi"
Lưu Hiền tò mò liền mở quyển sổ ra xem. Sau đó mở to mắt, Lưu Triệt cười nói: " Lưu lão gia, Lưu Triệt ta vốn không hề có ý định dính dáng gì đến Lưu gia là họ Lưu các người không để cho ta yên. Phu nhân và con của người liền tục duỗi tay muốn hại ta. Có người muốn hại ta, ta còn phải để yên cho người ta hại? "
Lưu Hiền bỏ quyển sổ xuống, trong sổ toàn là chứng cứ những chuyện Phùng Thị và Lưu Tuệ lé lút ra tay với Lưu Triệt. Lưu Hiền nói: " Con bây giờ cũng chuốc giận xong rồi thu tay lại đi, làm người phải biết điểm dừng"
Lưu Triệt cười nhạt: " Biết điểm dừng? Trong sổ này là những chuyện xảy ra từ khi ta lên trấn này thôi.....chuyện trước kia ta còn chưa điều tra đâu.... "