Ngay khi công chúa Thiên Hương cùng đám trung khuyển của nàng trù tính làm sao tha được thành chủ Hạo Dương Thành ra dùng, Kỳ Quan Duệ vẫn không ra khỏi cửa.
Hắn bắt đầu mỗi ngày đều ở lỳ trong ký túc xá, dường như không có chút tâm tư săn bắn nào, quấn lấy Cố Bạch không có việc gì làm thì trèo lên giường.
Cố Bạch cúi đầu, nhìn Kỳ Quan Duệ lần thứ hai mê mê tỉnh tỉnh ôm mình vào trong lòng, cảm giác vô cùng phức tạp.
Ê ê biếи ŧɦái nhà ngươi quậy phá trong thành khiến người người nhà nhà sợ hãi rồi chạy về đây ngủ ngon như vậy là sao hả!
Nhưng tốt xấu gì gần đây tên này không có áp y, có lẽ cũng có chút tiến bộ ha…
Trần Nguyên Hạo ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.
Cố Bạch ngước mắt: “Chuyện gì?”
Trần Nguyên Hạo có chút rối rắm nhìn Kỳ Quan Duệ một cái, nói: “Thuộc hạ nghe được, công chúa Thiên Hương ý muốn mời thành chủ tham gia việc lần này, mà thành chủ đang bế quan đến thời điểm mấu chốt, ước chừng ba ngày sau mới có thể gặp công chúa. Trong lúc đó, các Võ Đế quyết định cùng tập hợp bảo vệ các võ nhân, không biết Tử Xa thành chủ cùng chủ thượng muốn tính toán ra sao…”
Cố Bạch khẽ nhíu mày.
Cùng đám đàn ông kém vệ sinh kia sống chung một nhà mỗi ngày bị giám thị?
Quên đi!
Nếu như y không biết kẻ tác quái sau màn là ai thì còn có thể sợ một chút, nhưng biếи ŧɦái ăn thịt người bây giờ còn đang vùi mặt trong lồng ngực y, y còn sợ cái quái gì a?
Nhưng kia dù sao cũng là thuộc hạ của biếи ŧɦái, y cũng không thể tự mình quyết định.
Không nghĩ nhiều, Cố Bạch vỗ vỗ đầu Kỳ Quan Duệ: “Đứng lên.”
Kỳ Quan Duệ mơ mơ màng màng mở mắt: “…Ca ca?”
Cố Bạch sửng sốt.
Trong lòng y xuất hiện hai giọng nói:
A: a a a a thật muốn nhéo một cái!
B: đây là biếи ŧɦái…
A: Mi nghe coi giọng nói của hắn thiệt là từ tính bộ dạng thiệt là dễ nhìn!
B: đây vẫn là biếи ŧɦái…
A: tui không nghe tui không nghe em trai nhà tui đáng yêu như vậy sao có thể là biếи ŧɦái!
B: mau tỉnh tỉnh! Hắn thiệt sự là biếи ŧɦái đó!
Cố Bạch liền tỉnh.
Trong lòng y âm thầm cho mình một bạt tai.
— mi đã quên thời điểm hắn như thế nào ba ba ba lại ba ba ba mi rồi sao!
Cho dù thoạt nhìn có vô hại cỡ nào, biếи ŧɦái chính là biếи ŧɦái!
Kỳ Quan Duệ cũng thanh tỉnh đôi chút, hắn quay đầu lại, hỏi: “Có chuyện gì nói đi.”
Trần Nguyên Hạo nói lại những gì y vừa nói cho Cố Bạch một lần.
Kỳ Quan Duệ gật đầu: “Đương nhiên không đi. Về sau có chuyện gì cứ hỏi Tử Xa thành chủ là được, qua chút thời gian, ta lại liên lạc với các ngươi sau.”
Trần Nguyên Hạo nhìn chủ thượng nhà mình, có vẻ tinh thần không tốt lắm, liền lên tiếng trả lời, đi ra ngoài tiếp tục tìm hiểu tin tức.
Dù sao bọn họ cũng ở trong Kình Thiên Thư Viện, con rắn kia có lợi hại cỡ nào, cũng sẽ không xâm nhập địa bàn này đâu ha? Cho dù có đến, viện chủ cũng nhất định không bàng quan đứng nhìn!
Cho nên y cũng thả lỏng tâm tình rời đi.
Chờ trong phòng yên tĩnh lại, Cố Bạch lần thứ hai trừng mắt nhìn Kỳ Quan Duệ đã tiếp tục ngủ.
…Từ từ, hình như y nhìn thấy cái gì đó kỳ quái.
Cố Bạch giật mình, kề sát mắt vào cẩn thận quan sát.
Vừa nhìn lại, liền xác định y không nhìn lầm.
Trên khuôn mặt của Kỳ Quan Duệ, nơi gần đuôi mắt, xuất hiện một vết bớt màu đen.
Y lấy ngón tay chọc chọc, thứ kia cứng cứng lạnh lạnh…
Mẹ nó đây không phải là bớt mà là vảy da rắn!
Cố Bạch hít sâu, từ trong ký ức moi ra một đoạn tình tiết.
Thôn Thiên Huyền Mãng lột da…
Thằng nhóc này, cả vảy cũng đã lộ ra, tuyệt đối là đến lúc phải lột da!
Trong nguyên tác, đây cũng là một cái cớ để đẩy em gái.
Lúc đó, nhân vật chính biếи ŧɦái vì một em gái mà tức giận nuốt gọn gia tộc kẻ thù của em gái, vì thế năng lượng trong cơ thể tích lũy đến một giá trị nhất định, bản thể cũng bắt đầu lột da.
Sau khi lột da, bản thể sẽ lớn hơn một cỡ, đồng thời trở nên cuồng loạn, mất đi ý thức, chỉ còn lại bản năng bạo ngược.
Lúc ấy em gái kia có tâm báo đáp, thấy tình huống như vậy liền thấy chết không sờn tình nguyện hiến thân, đi trấn an du͙ƈ vọиɠ của mãng xà, nhưng một em gái làm không xuể, mấy chục em gái phải cùng lên, suy ra một hồi nhân xà đại chiến cực kỳ hương diễm…
— đương nhiên, tuy thời điểm không giống, nhưng theo bản năng biếи ŧɦái cũng bắt đầu biến hóa.
Nhưng bây giờ có hai vấn đề:
Một, không có em gái → Cố Bạch =口=
Hai, khi lột da sẽ phát cuồng → đồng nghĩa với việc bị cao thủ toàn thành vây quanh!
Cố Bạch nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Kỳ Quan Duệ, lại nhìn nhìn, nhẫn nhẫn, nghĩ nghĩ…
Cmn…
Vẫn không đành lòng nhìn biếи ŧɦái đi tìm chết là thế nào?!
Cơ hồ chỉ trong ba giây, Cố Bạch đã hạ quyết định.
Việc này không thể chậm trễ, trước khi thành chủ xuất quan phải đem tên này trốn đi, tuyệt đối không thể để hắn biến thân trong thành.
Về phần những thứ xx khác… đến lúc đó rồi tính!
Cố Bạch giãy khỏi người Kỳ Quan Duệ, sờ soạng trên người hắn tìm chìa khóa.
Trước kia còn sợ sờ đến thần kinh mẫn cảm nào đó của biếи ŧɦái, bây giờ hả… Biếи ŧɦái coi như cá nằm trên thớt để y muốn làm gì thì làm chứ sao!
Lão tử biết rõ biếи ŧɦái nhà ngươi bây giờ giá trị võ lực đang ở mức thấp nhất oa ha ha ha ha!
Cố Bạch quyết đoán ra tay, quyết đoán đi sờ ngực biếи ŧɦái.
Trong lúc quyết đoán… bị người nắm lấy cố tay.
Kỳ Quan Duệ hơi hơi mở mắt: “…Ca ca, anh đang làm gì?”
Cố Bạch ( ⊙ o ⊙)
Biếи ŧɦái nhà ngươi sao còn có khí lực lớn như vậy!
Ngay sau đó, Cố Bạch -_-
Bởi vì Kỳ Quan Duệ lại ngủ.
Cố Bạch vì thế vô cùng thuận lợi mò được chìa khóa được luồn vào một sợi dây trong ngực biếи ŧɦái, xoay hai cái đã cởi bỏ xiềng xích trên hai tay.
Trong nháy mắt, võ khí cuồn cuộn vẫn chuyển, cả người lại đầy khí lực!
Tuy rằng bình thường y không tỏ vẻ gì, nhưng khí lực vẫn vô cùng lớn, so với nam nhân bình thường vẫn mạnh hơn rất nhiều!
Sau đó Cố Bạch đứng lên ôm lấy biếи ŧɦái, cảm thấy mình rốt cuộc cũng thay đổi cục diện giành quyền làm chủ.
…Cho dù là tạm thời.
Suy nghĩ một chút, Cố Bạch cảm thấy, vẫn nên ôm biếи ŧɦái về Thiên Đô Thành có vẻ đáng tin hơn chút.
Nơi đó là địa bàn của y, phong tỏa tin tức dễ dàng hơn nhiều, nếu biếи ŧɦái không khống chế được… Trong nguyên tác không phải chỉ cần “bạch bạch” liền giải quyết sao? Cùng lắm lại hy sinh cúc hoa một lần ╮(╯▽╰)╭
Nghĩ đến đây, Cố Bạch nhìn xiềng xích trong tay, âm thầm nở nụ cười bỉ ổi.
Thứ đồ chơi này, bây giờ đang ở trong tay lão tử.
Chờ đến khi biếи ŧɦái phát điên xong cả người vô lực…
Khà khà khà.
Sự tình rất thuận lợi, Cố Bạch phân phó Trần Nguyên Hạo xin phép thư viện cho mình xong, liền mang theo hai tử sĩ lên đường. Còn hai tử sĩ ở lại vẫn tiếp tục kinh doanh tiệm cơm nhỏ trong thành, bốn thị nữ tuyệt sắc cũng ở lại trông chừng Vân tiểu muội – bây giờ đang là thời điểm nhạy cảm, không thể để Vân tiểu muội chạy đi tìm phiền phức nha.
Bởi vì hành động của mãng xà khổng lồ rất ác liệt, mỗi ngày người giữ thành đều gặp người chạy trốn ra ngoài thành, cho dù hiện giờ phần đông người vẫn không dám ra ngoài, vẫn có một ít người chạy ra. Cho nên bọn Cố Bạch rất tự nhiên đi đến cửa thành, rất tự nhiên trình bày mình muốn về quê, rất tự nhiên mà được thả đi.
Một đường bôn ba, hai tử sĩ thay nhau đánh xe, ngày đêm không ngừng.
Hiếm lắm mới có lúc Cố Bạch không trang B, mà thời thời khắc khắc để ý tình trạng thân thể của biếи ŧɦái.
Sau đó y liền phát hiện, thời gian biếи ŧɦái thanh tỉnh càng ngày càng ít… Về sau cơ hồ là cả ngày đều ngủ mê mệt.
Rốt cục khi về đến ngoài thành Thiên Đô Thành, biếи ŧɦái đã bất tỉnh nhân sự.
Cố Bạch vẫn duy trì tạo hình cao quý lãnh diễm vào thành, lại cao quý lãnh diễm trở về phủ thành chủ, tiếp tục cao quý lãnh diễm phân phó đại quản gia Tần Húc Bá mở Luyện võ trường ngầm dưới lòng đất, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không cho phép bất kỳ ai đi xuống đó.
Tần Húc Bá luôn luôn trung thành, liền cam đoan nhất định theo ý thành chủ.
Sau đó… Cố Bạch liền ôm Kỳ Quan Duệ đi xuống Luyện võ trường ngầm.
Xẹt xẹt xẹt –
Dạ minh châu đồng loạt sáng lên, Cố Bạch khóa chặt cửa Luyện võ trường.
Vì thế bên trong chỉ còn lại hai người Cố Bạch cùng Kỳ Quan Duệ.
Là cường giả cấp Võ Quân mấy tháng không ăn cơm cũng không chết được, Cố Bạch đã chuẩn bị đói bụng một hồi.
Luyện võ trường rất lớn, diện tích ít nhất cũng phải chiếm một nửa Thiên Đô Thành, mà chiều cao… được rồi, kỳ thật là chiều sâu, cũng không hơn không kém một trăm mét.
Chỗ này vốn là Cố Bạch ban đầu xây cho dân thành làm nơi tị nạn, chu đáo phòng ngừa nhân vật chính biếи ŧɦái nổi điên chạy tới Thiên Đô Thành, kết quả ngược lại trở thành nơi tị nạn cho nhân vật chính biếи ŧɦái…
Thật sự là cái quái gì cũng có thể xảy ra. ╮(╯▽╰)╭
Bây giờ Cố Bạch biết Kỳ Quan Duệ sắp lột da, cho nên trong nơi tị nạn vốn trống trơn lại có một cái giường king size mềm mại, đủ cho mười người lăn lộn.
Cố Bạch đặt Kỳ Quan Duệ ở trên mặt đất cách khá xa, còn mình thì lăn lên giường, ngáp một cái.
— không phải là y ghét bỏ gì biếи ŧɦái mà để hắn ngủ trên sàn nhà, mà là lỡ như biếи ŧɦái tự dưng biến thành mãng xà…
Lỡ đè dập giường luôn thì sao?
Thời gian sau đó, Cố Bạch bắt đầu quá trình đi ngủ => luyện công => quan sát biếи ŧɦái => luyện công => đi ngủ.
Lại sau đó, y phát hiện biếи ŧɦái càng thay đổi nhiều hơn.
Vảy cứng xuất hiện từ tay chân đến cổ đến khuôn mặt, từ an ổn nằm ngủ đến thỉnh thoảng vặn vẹo chà xát trên mặt đất, quần áo từ hoàn hảo vô khuyết đến bị cọ như cái giẻ lau… Thời gian xảy ra thay đổi cũng rất nhanh.
Nhưng Kỳ Quan Duệ vẫn không tỉnh lại lần nào, cho dù thỉnh thoảng mở mắt, cũng chỉ là đôi mắt rắn đỏ tươi đáng sợ.
Hôm nay, Cố Bạch bị một hồi tạp âm đánh thức.
y giật mình mở mắt ra, liền thấy Kỳ Quan Duệ nằm trên mặt đất bắt đầu giật giật.
Hai cái chân quả thực đã sắp biến thành đuôi rắn.
“Két — — rầm!”
Chỉ nghe một hồi động tĩnh ồn ào, Kỳ Quan Duệ cả người từ trên xuống dưới đều bị vảy đen che kín, đột nhiên thân trên giống như mình rắn, chậm rãi dựng dậy.
Sau đó… nhanh chóng dài ra!
“Rầm rầm — –“
Mang rắn khổng lồ đen nhánh chợt bành ra, thân thể vốn chỉ dài ba mét rưỡi, liền hóa thành mãng xà khổng lồ cao chọc trời!
Đầu rắn ngẩng cao chớp mắt liền vọt tới trên cùng, thẳng thắn nện vào trần nhà.
Nhưng mãng xà ăn đau liền tỏ ra giận dữ, liên tục nện thêm vài cái nữa!
Đuôi rắn khổng lồ cũng đập loạn trên mặt đất, mỗi lần đập đều khiến mặt đất như muốn nứt ra.
Hung ác, dũng mãnh, mang theo hơi thở hoang dã phảng phất từ thượng cổ, từ xa xưa dã man hoành hành ngang ngược!
Cố Bạch giựt giựt mắt.
Trong nguyên tác lúc viết ra không có cảm giác xung động như lúc mắt thấy tai nghe nha (gào thét –ing)!
Thực sự là một con mãng xà khổng lồ a a a!
May mà lúc lão tử xây hầm tị nạn dùng kim loại siêu cứng chứ không có rút ruột công trình!!!