Bữa ăn thật sự rất ngon, nhưng không phải ai cũng có tâm tình để hưởng thụ nó. Dù thức ăn có ngon thế nào, khi ăn với tâm tình không tốt như hoàng đế, hay như Theoromon công tước và Red Creek công tước đầy bụng tâm sự, đều không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Sau khi ăn xong, Iallophil rót một chén trà lài cho Fei, loại trà này vừa không khiến Fei mất ngủ vừa tốt cho tiêu hóa. Hương trà thanh nhã hòa quyện cùng không khí của trời đêm, nhiệt khí ấm áp thoang thoảng, mông lung dưới ánh đèn mờ ảo.
Sau khi rót trà cho Fei, lại thấy không ai có ý rời đi, Iallophil cũng rót luôn cho mỗi người một chén, thế nhưng không giống như tâm tình khi rót trà cho Fei, đây chỉ đơn giản là lễ phép mà thôi.
“Thức ăn của Hắc ám đại lục thật sự không tồi.” Lukes công tước tán thưởng, đồng thời phát hiện một mối làm ăn mới. Hắn hỏi, “Iallophil, có hứng thú hợp tác không?”
“Ở Hắc Ám đại lục, mấy thứ này có thể nói là trân quý, khó mà lấy được, chỉ có một vài người có tư cách hưởng thụ nó.” Lời này ý nói, dù muốn làm thật cũng khó, bởi vì nguồn cung cấp hàng không ổn định.
Nhưng những người khác cũng hiểu được một ý khác nữa, Iallophil và Fei có nằm trong số vài người ấy, nói cách khác, địa vị của bọn họ ở Hắc Ám đại lục như thế nào, không cần phải nói cũng biết.
“Iallophil, ngươi và đại ca làm sao có được danh hiệu công tước của Ma tộc?” Garvin hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người.
“Ta cũng không thể nào hiểu được, Ma tộc sao lại dùng tước vị cao như vậy để mượn sức các ngươi.” Theoromon công tước lập tức tiếp lời. Vì là nói chuyện với con mình nên ông cũng không cần vòng vo. “Thánh giai ở Hắc Ám đại lục không thiếu, cho nên Ma tộc sẽ không vì chuyện này mà mượn sức các ngươi. Cho dù có tính luôn cả tiềm lực có khả năng trở thành Quân Vương của hai người các ngươi, thì căn cứ lời các ngươi nói về quan hệ giữa Quân Vương và Hoàng tộc Ma tộc mà nói, có lẽ bọn hắn sẽ không muốn có thêm Quân Vương, đặc biệt là Quân Vương không nằm trong tầm khống chế. Cho nên, ta thực sự không nghĩ ra được các ngươi có cái gì đáng giá để cho Ma tộc mượn sức. Chẳng lẽ là dựa vào tri thức về kết giới sao? Thế nhưng, các ngươi cũng đã cự tuyệt rồi. Ta không nghĩ ra nổi a.”
“Ma tộc cho bọn ta những điều này, chẳng qua là bởi vì kiêng kỵ ta và Fei mà thôi.” Iallophil nói. Sau khi tiểu đội đàm phán tiến vào Hắc Ám đại lục, bọn hắn nhất định sẽ tìm hiểu tin tức về hắn và Fei trong khoảng thời gian ở Hắc Ám đại lục. Năm đó, hai người bọn họ làm ra chuyện oanh oanh liệt liệt như thế, lại chẳng cố tình giấu giếm gì ai, cho nên chỉ cần nghe ngóng một chút ở Hắc Ám đại lục là năng lực đặc thù của bọn họ sẽ lập tức bị đưa ra ánh sáng. Chẳng qua, hắn đã nắm được hiệp ước trong tay, nên cũng không sợ bên Uy Á đại lục sẽ đổi ý.
Có ví dụ ở Hắc ám đại lục làm gương, tin rằng những người đó nhất định cũng sẽ biết hắn và Fei sắp cải tạo sa mạc tử vong. Dù sao nơi đó cũng là một mảnh đất rộng lớn, cho nên hẳn là sẽ không ai không thấy hối hận, càng không thể không đỏ mắt nhìn sa mạc tử vong sau khi bị cải tạo a.
Nơi đó bây giờ đã thuộc về hắn và Fei, cho nên hắn nhất quyết sẽ không để bất kỳ ai vào quấy rối. Mà, ở Uy Á đại lục, tuyệt đối không có kẻ nào đủ thực lực làm được điều đó. Dưới trướng của hắn là gần trăm vị Thánh giai, càng đừng nói trong tương lai, hắn và Fei chắc chắn sẽ trở thành Quân Vương, thậm chí dù là hiện tại, năng lực đặc thù của hai người cũng đủ để những kẻ có dã tâm chùn bước, không dám chọc vào bọn họ.
Vì vậy nên Iallophil cho rằng không cần thiết phải giấu giếm năng lực đặc thù của hai người bọn họ, ngược lại, để cho mọi người đều biết còn có thể tăng lực uy hiếp.
Kiêng kỵ? Mọi người nhìn tới nhìn lui, hoàn toàn không nhìn ra được Fei và Iallophil có thực lực gì mà có thể khiến Hoàng đế Ma tộc, kẻ nắm trong tay mấy vạn Thánh giai trong quân đội cùng hai vị Quân Vương giúp sức, phải kiêng kỵ.
Trong mắt tất cả đều là nghi hoặc, mê mang, Iallophil tất nhiên nhìn thấy, nhưng hắn không bận tâm, cũng không định giải thích. Khi đứng ở vị thế hiện tại, đối với nhiều việc hắn đều rất khoan dung. (Vô Thố: mới là lạ, rõ ràng liền rất nhỏ mọn, chỉ cần có liên quan đến Fei tiểu quai quai, lòng của ngươi còn chẳng lớn bằng lỗ kim. Iallophil: Fei tiểu quai quai? Nhe răng cười, toàn hệ ma pháp oanh tạc.) Huống chi, những gì hắn nói đều là sự thật.
“Năm đó, Ma tộc có mười vị Quân Vương.” Tao nhã uống một ngụm trà lài do chính mình pha, hương không nồng đậm mà thanh nhã, vị vào miệng lại thơm ngọt. Iallophil lại càng tự tin hơn về thủ nghệ của mình, nghiêng đầu nhìn Fei, ân, biểu tình kia có nghĩa là hài lòng. Trong lòng Iallophil đã bắt đầu tâm hoa nộ phóng.
Mười vị Quân Vương? Nếu như bọn họ nhớ không lầm, Iallophil đã từng nói, Ma tộc có chín vị Quân Vương, còn có, từ “năm đó” trong lời nói của Iallophil. Trong lòng ẩn ẩn đoán được gì đó, nhưng tất cả đều không dám mở miệng xác nhận.
“Thiếu một người.” Garvin ngây ngốc nói ra kết quả số học đơn giản.
Đúng, thiếu một người! Mọi người gật đầu. Bọn họ không có nghe lầm. Bất kể là mười vị lúc này hay là chín vị lúc trước, bọn họ đều không hề nghe lầm. Quả thật là thiếu một người.
“Vị Quân Vương còn lại là ai?” Garvin hỏi tiếp.
Điều này rất quan trọng sao? Dù sao hắn ta cũng…, “Đã chết.” Iallophil đơn giản trả lời.
Nếu áp dụng cho một người bình thường, mọi người sẽ không có bất kỳ phản ứng gì với đáp án này, nhưng gắn với một vị Quân Vương, vậy thì thật khó tin quá. Dù sao, Quân Vương cũng có thực lực vô cùng cường đại, là cấp bậc mà người ở Uy Á đại lục chưa từng nhìn thấy, đương nhiên, cũng mạnh hơn so với Thánh giai ở Uy Á đại lục. Cường đại và tử vong, hai từ tương phản nhau đến mức này thật sự khiến tất cả đều chấn động, nhưng chuyện càng làm cho người ta khiếp sợ hơn vẫn còn ở phía sau.
“Chết như thế nào?” Tinh Linh vương có tuổi tác lớn nhất cũng như lịch duyệt nhiều nhất trong đám người, cho nên dự đoán trong lòng cũng rõ ràng hơn ai hết. Bởi vì trong lòng đã có đáp án, nên khi hỏi ra mới có một chút không yên.
“Ta và Fei giết.” Nói xong đáp án, Iallophil vẫn bình thản như trước, giống như đó căn bản chỉ là một chuyện bé nhỏ chẳng đáng nhắc tới.
Mọi người đều kinh sợ đến mức chẳng suy nghĩ được gì, chỉ nghe thấy lời nói của Iallophil vang lên bên tai, từng chữ từng chữ khắc vào trong đầu.
“Quân Vương cũng sẽ chết, mà cũng sợ chết. Hoàng tộc Ma tộc chỉ có hai Quân Vương, không thể để mất.” Ngữ điệu hơi mang ý cười, cứ như đang kể một câu chuyện phiếm, không hiểu vì sao lại sinh ra lực uy hiếp và rung động, tư thái cao ngạo đến tuyệt đối, hoàn toàn không để Quân Vương vào mắt.
“Không thể nào.” Pháp Thánh tiêu hóa hết lời nói của Iallophil xong liền phản bác.
“Không có gì là không thể. Quân Vương thì đã sao? Ngày hôm đó, ngay trong đại hội ngự tiền luận võ, ta và Fei đã liên thủ giết chết một Quân Vương trong nháy mắt.” Những trả giá cùng nguy hiểm sau đó, Iallophil không có ý nói ra, chuyện này chỉ cần hắn và Fei biết là đủ rồi, miễn phải trêu vào rắc rối.
Giết chết trong nháy mắt? Từ ngữ như vậy càng khiến câu chuyện trở nên khó tin hơn. Hai kẻ có thực lực ngang bằng đấu với nhau, muốn giết chết trong nháy mắt đã là chuyện không thể, huống chi là đấu với người có thực lực cao hơn? Theo lẽ thường mà nói, cho dù hai người họ liên thủ cũng tuyệt đối không có khả năng giết chết Quân Vương trong nháy mắt.
Mọi người không khỏi đưa mắt về phía những thị vệ Ma tộc đứng sau lưng Iallophil và Fei, phải biết rằng bọn hắn là Ma tộc, hẳn sẽ biết rõ sự việc. Không nghĩ tới, tất cả lại thấy đám Ma tộc dùng ánh mắt vừa cuồng nhiệt vừa sợ hãi nhìn Iallophil và Fei…, chứng tỏ điều Iallophil nói là sự thật.
Là thủ hạ của Iallophil và Fei, bọn hắn sao có thể không biết đến công tích vĩ đại của hai vị chủ nhân? Đây chính là sự kiện kinh người đã chấn động toàn bộ Ma tộc. Là thủ hạ của hai người, đối với công tích lớn của chủ nhân, ngoài sùng bái ra còn có thể làm gì được nữa?
Ở Hắc Ám đại lục, năng lực của Iallophil và Fei được coi là kỳ tích, mang lại hy vọng cho rất nhiều Ma tộc. Đây cũng là nguyên nhân có rất nhiều người đầu nhập sau khi hai người bọn họ có được thái ấp. Sau khi được bọn họ cải tạo, nơi đó liền trở thành nơi được mọi người dân trong Ma tộc hướng tới. Số lượng người đầu nhập chỉ giảm đi khi thái ấp phát triển đông đúc đến mức độ không thể không hạn chế dân cư.
“Các ngươi nói thật?” Sắc mặt của Tinh Linh vương trầm xuống, nghiêm túc nhìn hai người. Nếu chuyện này là thật, vậy hắn cần phải đánh giá lại hai người trước mặt. Nếu ngay cả Quân Vương cũng có thể giết chết ngay lập tức thì trên thế giới này không có thứ gì uy hiếp được họ cả.
Biểu tình của Hoàng đế cũng trở nên nghiêm nghị. Nếu chỉ là thực lực Thánh giai, hắn sẽ muốn ức chế và kiểm soát bọn họ, nhưng nếu bọn họ có thực lực cường đại đến mức có thể giết chết Quân Vương, như vậy không cần phải nghĩ đến việc ấy nữa. Lúc này, hắn đột nhiên hiểu được nguyên nhân gây ra tính đặc thù của chính trị ở Ma tộc, đối mặt với lực lượng không thể khống chế, chỉ có thể chọn hoặc bị diệt vong, hoặc thỏa hiệp và dung túng.
Trong ba vị công tước, Lukes công tước chỉ cảm thấy khiếp sợ, mà phụ thân của Fei và Iallophil đều cảm thấy cực kỳ rối rắm. Giết chết Quân Vương, đó là điều bọn hắn chưa từng nghĩ con của mình có thể làm được.
Donald, Brent và Garvin vốn cho rằng, chỉ cần tiến nhập Thánh giai là sẽ có thể đuổi kịp bước tiến của hai người kia, nhưng lúc này, ba người bọn họ đã nhìn thấy rõ ràng khoảng cách vẫn còn xa lắm, xa đến mức không thể nhìn thấy dù chỉ là bóng lưng của hai người đó nữa.
Iallophil gật đầu. Tinh Linh vương quay đầu nhìn Fei. So với một Iallophil giảo hoạt, rõ ràng biểu hiện lạnh nhạt, thiếu uyển chuyển của Fei càng dễ khiến người ta tin tưởng hơn một chút.
Fei ngồi một bên uống trà bàng thính, nghe tất cả mọi chuyện nhưng lại chẳng mấy chú ý vấn đề. Khi cảm giác được tầm mắt của Tinh Linh vương, hắn liếc qua, nhìn ánh mắt kiên quyết muốn có được đáp án của y, Fei nghĩ, dù sao người ta đã mời mình ăn cá, cũng nên giữ lại chút mặt mũi cho người ta, cho nên hắn gật đầu đáp lại, xác nhận nghi vấn của Tinh Linh vương.
Fei gật đầu. Tất cả mọi người đều thấy. Rõ ràng là những người ở đây đều có cùng ý nghĩ với Tinh Linh vương, so với Iallophil, Fei đáng tin hơn nhiều.
“Các ngươi làm sao làm được?” Red Creek công tước hỏi.
“Bởi vì ta và Fei có năng lực đặc thù.” Iallophil nói.
Fei nhìn Iallophil, cũng không nói gì. Dù sao, ở Hắc Ám đại lục, hầu như ai ai cũng biết năng lực đặc thù của bọn họ. Đó vốn là con bài chưa lật, nhưng bị lật rồi thì hiệu quả cũng không mất đi.
“Năng lực đặc thù?” Mọi người đồng loạt hỏi. Fei không tính, nhưng Iallophil luôn trong sự kiểm soát ngầm của mấy người bọn hắn, nếu Iallophil có năng lực đặc thù, tại sao bọn hắn lại không biết?
Các thị vệ Ma tộc cảm thấy kỳ quái khi thân nhân và bằng hữu của chủ nhân không biết năng lực đặc thù của chủ nhân là gì, nhưng đó cũng không phải chuyện gì lớn.
“Là Đại Dự Ngôn Thuật và Tứ Dư.” Iallophil nói ra đáp án.