Bên trong gian phòng mặc dù có rượu ngon món ngon, nhưng không có một người muốn động đũa,trên mặt mọi người có nghiêm túc, có nghi ngờ , có lo lắng cũng có vô biểu tình ,tất cả đều nhìn về phía Lạc Hoa ,lặng lẽ đợi vị tiền bối như trích tiên này phát tiết nội tâm bi thống.
Một lát sau ,cảm xúc Lạc Hoa giống như đã hơi bình phục, Ẩn Liệt cũng phát hiện một đám món ngon và tượng đá ,dùng ánh mắt hướng Cao Dương ra hiệu.
“Đến đến ! Mọi người đến tửu quán nhà ta tới ăn cơm không phải là đến xem cơm, chớ để món ăn lạnh ,mọi người mau dùng bữa !” Thanh âm Cao Dương khoa trương phá vỡ không khí trầm muộn bên trong gian phòng ,ngay cả Lạc Hoa khóc đến ánh mắt sưng thành hột đào cũng cười,nhận lấy khăn mặt Ẩn Liệt đưa tới ,cầm lên cái chén trên bàn ,hướng mọi người cúi xuống thân thể.
“Thật ngại,để cho mọi người chê cười, ta tự cạn một chén.”
“Dùng bữa đi!” Ẩn Liệt cũng cầm một ly rượu theo Lạc Hoa,liền dẫn đầu gắp nói món ăn vào trong chén Lạc Hoa,mọi người thấy thế cũng lục tục giơ đũa, chẳng qua là mọi người trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đều có chút nghi vấn, bữa tiệc cũng có vẻ trầm tĩnh, chỉ dư lại tiếng chén đũa va chạm cùng miệng nhai .
Lạc Hoa chắc là không có khẩu vị, chỉ thấy hắn miễn cưỡng ăn hai miếng thức ăn Ẩn Liệt gấp rồi lắc đầu không ăn, mà bàn thức ăn cũng bởi vì mọi người chuyên tâm nhất trí dùng rất nhanh liền diệt sạch,vừa lúc có người làm đi tới báo thuyền khởi hành, mọi người cũng liền trở lại trên thuyền .
Lên thuyền lần nữa dàn xếp hảo tất cả tiếp tế,thuyền chậm rãi hướng Vụ Ẩn đảo tiến tới thì Lạc Hoa liền báo cho ta, Lạc Hoa mời tất cả mọi người tập trong đại sảnh trên thuyền , ta mới biết được dưới thuyền còn có hai tầng, chia ra phòng ăn và kho lương,khi ta bước vào đại sảnh đã cảm giác được không khí ngưng trọng, trong lòng mơ hồ cảm thấy Lạc Hoa lúc này nói chuyện cùng ta có bao nhiêu liên quan, ta khẩn trương nắm chặt bàn tay Lạc Ly đang vòng ở thắt lưng ta.
“Tuyết Nhi đừng sợ, bất kể phát sinh chuyện gì, Lạc Ly đều ở đây bên cạnh ngươi.” Lạc Ly cúi người xuống, miệng gần sát lỗ tai ta nhẹ giọng nói , nói xong còn ở cạnh tai ta hôn một cái, hại ta vừa cảm động lại xấu hổ, hắn. . . . . . Hắn cũng không nhìn trường hợp sao? Nhiều người như vậy,trưởng bối cũng ở đây, sao muốn hôn thì hôn, bất quá cũng nhờ Lạc Ly ban tặng động tác không biết xấu hổ ,tất cả cảm xúc khẩn trương của ta đều trống trơn .
Phòng khách thiết kế kiểu dáng mở,trên đất còn có chiếu,mấy cái đệm xếp thành một chữ U, Lạc Loa và Ẩn Liệt an vị chủ vị ở tận bên trong ,những tiểu bối khác bối phận, từ trong ra ngoài ngồi hai hàng, bên cạnh Ẩn Liệt theo thứ tự là Cao Dương cùng Tử Lam,Lạc Ly và ta ngồi cạnh Lạc Hoa,Tiểu Sâm hàng ghế chót, ôm Tiểu Bạch Bảo Bảo, ngay cả Tiểu Ban Ban cũng nửa khép mắt nằm úp sấp nằm ở cửa.
“Sáng nay thật thất lễ , lần này gọi mọi người, là muốn nói ra một chuyện xưa chôn giấu ở trong lòng ta hơn sáu mươi năm .” Xác định tất cả mọi người ngồi xuống sau, Lạc Hoa đi thẳng vào vấn đề nói lời dạo đầu, làm mọi người toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn hắn.
“Ta là một cô nhi, một hôm được Đại sư ca còn là thiếu niên nhặt trở về sư môn, từ nhỏ Đại sư ca đem ta nuôi lớn,võ công cũng hơn nửa là Đại sư ca chỉ điểm , Đại sư ca và ta, cũng như sư- phụ -hữu, hắn là thân nhân trọng yếu nhất trên đời này.”Lạc Hoa thanh âm bình tĩnh mà xa xôi, ánh mắt giống như lọt vào hồi ức không có tiêu cự.
“Ta thời thiếu niên trẻ người non dạ,thích giương oai, yêu mạo hiểm, thường thường làm Đại sư ca tức giận tới mức giơ chân, mỗi khi trở về bị thương ,Đại sư ca sẽ rất nghiêm nghị trách mắng ta,thẳng đem người mắng đến cẩu huyết lâm đầu, nhưng mặt hắn so với ta đau hơn ,trên tay tỉ mỉ mà êm ái thay ta bôi thuốc, là một tiêu chuẩn cho miệng dao găm tâm đậu hủ .”Giống như nghĩ đến hồi ức tốt đẹp , trên mặt Lạc Hoa nở rộ ra một vẻ ôn nhu cười khẽ, xinh đẹp làm cho người khác nín thở.
“Thật vất vả qua khảo nghiệm sư phụ để xuất sư, xông ra giang hồ,đem lời càu nhàu trước khi đi của Đại sư ca đều ném ra sau tai,giống như con khỉ bị giam đã lâu,lại tài cao mật lớn,lúc ấy thiếu chút nữa chỉnh cả giang hồ chơi đến xoay ngược lại.”
“Cũng không phải ,năm đó tuyệt thế tiểu ma tiên, danh hiệu lớn đến một đống người đuổi theo hắn,sau đó một đống người chạy cho hắn đuổi theo.” Ẩn Liệt giống như là thấu hiểu chen vào nói,khẩu khí mang nhạo báng và chút ranh mãnh, làm hắn bề ngoài uy nghiêm thoáng nhu hóa, trở nên dễ gần hơn.
“Cái gì, ta đây cái tuyệt thế tiểu ma tiên còn không phải là rơi vào trên người khối băng vạn năm ngươi sao?”Lạc Hoa mắt to hướng Ẩn Liệt trừng,làm cho Ẩn Liệt ngồi nghiêm chỉnh thân thể, tầm mắt bắt đầu ngắm loạn , thấy Ẩn Liệt dáng vẻ này( thê quản nghiêm ) ,hình tượng bây giờ cùng với lúc đầu,làm cho ta nhẫn cười đến mặt cũng nghẹn đỏ.
Ánh mắt Lạc Hoa quét một vòng mọi người sắc mặt vô cùng không được tự nhiên ,mới lại nói tiếp: “Điều này cũng không biết có phải kiếp trước làm nghiệt hay không, liền chọc khối băng lớn ,khi đó khối băng lớn đáng giận này bắt ta làm một việc,cũng không biết khi đó mình trúng gió gì,nên không biết xấu hổ dán chặt theo hắn,cuối cùng còn nuốt vào tục thế đan, đau đớn cực kỳ,hắn trù tính một đêm, mang thai ra Lạc Ly .”
[2]
“Cái. . cái gì?Lạc Ly là tiền bối sinh? ? ? ? ?” Nghe chuyện bất khả tư nghị, ta kinh ngạc đứng lên,nghẹn họng nhìn trân trối Lạc Hoa,trời ơi! Má ơi! Phật Như Lai !Thánh mẫu Maria, này không thể nào? Ở nơi này nam nhân còn có thể sanh con? ? ?
“Tiểu oa nhi, ta không phải sớm đã cùng ngươi đã nói qua Lạc Ly là ta sinh ? Hiện tại ngươi kinh ngạc cái gì?”Lạc Hoa nhíu mày nhìn ta phản ứng, nhưng vẻ mặt khoái trá lại làm cho người ta không biết nói gì.
“Lạc Ly, ngươi thật là Lạc Hoa tiền bối ( thân sinh ) ?”Ta nhấn âm vào hai chữ ( thân sinh ) ,không thể tin nổi hướng Lạc Ly xác nhận, , Lạc Ly mặt lạnh nhạt cùng bình thường không khác ,hướng ta điểm đầu.
“Vậy sư phụ ngươi là. . . . .”
“Cha.” Lạc Ly hồi đáp làm cho ta đứng ngốc trong phòng,trời ơi, không phải trứng cùng tinh trùng kết hợp mới có thể có em bé sao?Coi như hiện đại nghiên cứu ra tế bào sinh sôi nẩy nở, nam nhân trong cơ thể cũng phải có tử cung em bé mới có thể lớn lên a.
“Ngươi là Lạc Hoa tiền bối và sư phụ sinh .” Ta ngơ ngác lấy được tư tin, không trách được Lạc Ly nói hắn không có mẫu thân, không trách được Lạc Ly gọi Lạc Hoa tiền bối là tiểu cha.
“Ta nói tiểu oa nhi, ngươi không ngừng nói chuyện này làm gì?Cõi đời này nam nhân sinh con cũng không phải là không có, huống chi nam nhân sinh con là được vạn người kính ngưỡng, ngươi phản ứng lớn thế là sao?”Lạc Hoa nhìn ta, giọng điệu mang kỳ quái nói.
“Tiểu cha, có thể thế giới trước của Tuyết Nhi nam nhân không thể sinh con,mới có thể kinh ngạc như thế,để xong chuyện Lạc Ly hướng Tuyết Nhi cặn kẽ giảng giải ,mà tiểu cha nói tiếp chuyện năm đó đi.”Lạc Ly nhìn ta bị lôi hồn phách bay loạn, gục xuống bàn còn chưa dậy,rất tốt tâm thay ta nghi vấn Lạc Hoa .
Lạc Hoa nghe vậy lại như có điều suy nghĩ quét ta một cái, nhìn nhìn thân rồi nói tiếp: “Năm đó ta mang thai Ly nhi, lại để cho khối băng lớn này đả thương ,cái bụng bự này,mạo hiểm chạy bốn ngàn dặm trở về sư môn, đại sư huynh thấy ta bộ dáng thê thảm ,sắc mặt đen lại,rồi lại thân thiết không có hướng ta hỏi nửa câu, Nhị sư huynh lại giận đến giống như nổi điên muốn thay ta tìm ra cái tên kia, khi đó ta thân thể suy yếu, nhưng nửa điểm không thể ngăn cản .”
“Hoa nhi, ngươi đừng lật nợ cũ , khi đó ta không phải là ngu xuẩn, huống chi ta cũng không biết ngươi mang thai Ly nhi, nếu không ta làm sao cũng sẽ không để cho ngươi đi.” Ẩn Liệt giờ phút này đã không có cảm giác cao cao tại thượng ,chỉ nhìn hắn bộ mặt đau lòng nhíu mi,ôm Lạc Hoa cẩn thận, nhìn ra được năm đó hắn xác thực rất hối hận.
“Ngươi người này chính là không tự trọng, không có mất đi cũng không rõ ta hảo, ta đây nói ngươi không đúng sao? Ngươi nói!” Lạc Hoa con mắt lạnh lùng nhìn Ẩn Liệt một cái.
“Hoa nhi, ở trước mặt hậu bối cho ta chút mặt mũi. . . . . . Hảo hảo hảo! Hoa nhi nói đúng, Hoa nhi nói phải ,ta không tự trọng không tự trọng.”Ẩn Liệt ban đầu còn nhỏ giọng muốn vãn hồi chút mặt mũi, nhưng một đôi mắt to ủy khuất của Lạc Hoa bốc lên thì lập tức liền khí giới đầu hàng, lần này hắn thật đúng là hình tượng gì cũng bị mất, mỹ nhân lực lượng ghê gớm thật nha.
Ẩn Liệt thấy Lạc Hoa bởi vì đáp án cuối cùng của hắn lộ ra nụ cười thì thở ra một hơi,quay đầu chống lại tiểu bối đang lay động bả vai trong sáng trong tối,bất đắc dĩ thở dài ,mới trở về chút uy nghiêm hét,”An tĩnh, nghe Hoa nhi nói tiếp.” Mọi người lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nhưng từng cái mặt trướng hồng,khiến cho không khí cả phòng không còn ngưng trọng.
“Khi đó có Ly nhi ,thân thể ta cực độ suy yếu, thiếu chút nữa không gánh nổi tiểu quỷ này, thật may là có đại sư ca tỉ mỉ chiếu cố, cũng trước khi ta lâm bồn thì Nhị sư huynh liền đem khối băng này tìm trở về .”
“Chính xác là, năm đó ta mạc danh kỳ diệu bị Nhị sư huynh hắn đuổi giết, mới biết Hoa nhi vì ta mang thai hài tử,sắp sinh, mà ta ,sau khi Hoa nhi đi mới phát giác Hoa nhi đã bất tri bất giác chiếm tâm ta,vốn là ngày muốn đêm cũng muốn, chẳng qua là không muốn hạ mặt mũi trở về tìm hắn, vừa lúc biết được chuyện này, liền bỏ lại nhị sư huynh kia khiêu chiến ,để cho hắn vẫn đuổi giết ta chạy về sư môn Hoa nhi hắn ,may mắn là kịp.”Ẩn Liệt cầm lên cái tách trên bàn nhấp một ngụm trà, bổ sung nói.
Ta thầm nghĩ Ẩn Liệt tiền bối ngươi là phá vỡ bình mới lo sao? Dù sao mặt mũi bên trong áo hay chăn cũng bị mất, vừa mới hảo nhân cơ hội nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Lạc Hoa tiền bối?
Quả nhiên Lạc Hoa nghe được lời Ẩn Liệt , đỏ mặt lên, ho khan hai tiếng mới lại nói: “Nhưng khi đó ta là bị người này đả thương thấu tâm, vốn là sắp sanh con , kết quả thấy khối băng trong lòng lại kích động, Ly nhi liền trước thời gian đi ra, nghĩ đến lúc sinh kia thật không phải là người có thể chịu,không có sinh thật không biết làm mẹ vĩ đại như vậy.”
Lạc Hoa nói hồi mới phát giác mình lạc đề,cười cười xin lỗi mọi người ,lại nói tiếp: “Mặc dù khối băng này tới tìm ta làm lành,nhưng khi đó ta khí ở trên đầu nghĩ ta là cái gì,chơi chán xong bỏ?Ta cắn răng đau suốt một ngày sinh Ly nhi còn không cho hắn thấy một lần,hài tử theo họ ta còn tên một chữ Ly,vốn là không muốn phải nhìn thấy khối băng này nữa,Nhị sư huynh muốn giết hắn ta không nỡ,chỉ bảo đại sư huynh đem hắn rời núi,trọn đời không gặp gỡ, nhưng khối băng này ở sơn môn dựng nhà,không biết xấu hổ ở đó.”
"Hoa nhi, ta tuyệt không hối hận năm đó ta không để ý mặt mũi tiếp tục ở đó,nếu không ta đây nửa đời sau phải với ai đây?"Ẩn Liệt kề sát Lạc Hoa, đem hắn ôm vào trong ngực, nói đến buồn nôn ,làm cho mọi người trừ một người đỏ mặt ra, còn lại trên đầu toàn là quạ đen,Ẩn Liệt tiền bối ngươi được, thật không hổ là tiền bối, không ai đủ đạo hạnh cao thâm như ngươi.
"Khi đó nhìn hắn ngày ngày bất kể gió thổi nắng phơi, cũng ở bên ngoài chờ ta, ta dần dần cũng mềm lòng ,Nhị sư huynh thường nói phải giúp ta giết khối băng này,chỉ có đại sư huynh hiểu rõ ta ngượng,trong lúc vô tình tiết lộ Nhị sư huynh kêu khối băng đến hậu sơn cao vạn trượng quyết đấu, còn đem ta dùng tiền đặt cuộc, ta một mặt giận Nhị sư huynh không để ý ta gọi khối băng quyết đấu, mặt khác giận hai người bọn họ nhưng lại đem ta đây làm vật cược,thứ ba cũng là mang chút lo lắng, cũng liền ôm Ly nhi mới ra đời không bao lâu ,len lén chạy đến địa điểm quyết đấu nhìn."Giống như nghĩ đến điều gì không tốt ,Lạc Hoa nhíu mày một cái.
"Nào biết ta tới thì vừa lúc thấy Nhị sư huynh lợi về ưu thế,còn muốn dụ cho khối băng rơi xuống vách núi,khi đó thân thể ta mới vừa sinh sản không bao lâu đang hư nhược, lại ôm Ly nhi , thấy tình hình bị dọa cho sợ đến kêu lên,đang muốn lên tiếng nhắc nhở thì cước bộ vừa trượt một cái ,lại vừa lúc đứng ở vách đá, nghĩ đến sẽ phải rơi xuống."Nói đến đây Ẩn Liệt chợt khẩn trương ôm chặt Lạc Hoa,mặt chôn trên vai của hắn, mặt tựa như vẫn đang chịu đủ kinh sợ .
Lạc Hoa đưa tay vỗ vỗ bàn tay Ẩn Liệt ,không tiếng động an ủi , rồi nói tiếp: "Đang lúc ta cho là cuộc đời này xong rồi thì ngang hông căng ra mới phát hiện Đại sư ca hẳn là len lén theo phía sau ta, thấy ta muốn rơi vực sâu, kịp thời nhảy xuống đem ta ôm lấy, treo ở trên cây tùng vách mười thước ."
"Khi đó Đại sư ca một tay bắt thân cây tùng,một tay đem ta ôm ngang,ta lại hai tay ôm chặt Ly nhi, thực là kinh hiểm vạn phần, khi đó khối băng cùng Nhị sư huynh phát hiện ta rơi vực sâu, thấy đại sư huynh kịp thời đem ta ôm thì cũng cả kinh hô to dừng đánh nhau, nghĩ cách muốn đem chúng ta cứu lên ."
"Bởi vì cách vách núi có đoạn khoảng cách, cho nên Ẩn Liệt hắn ở vách núi trông ta cùng Đại sư ca, Nhị sư huynh chạy về sư môn cầm dây tới cứu, đáng tiếc cây tùng ở vách đá bền bỉ, cũng không chịu nổi sức nặng hai người trưởng thành ,nứt ra,khi đó Đại sư ca không để ý tánh mạng của mình, dùng một phần khí lực cuối cùng ,đem ta cùng Ly nhi ném lên cho Liệt,bản thân rơi xuống vách núi vạn trượng ." Nói đến đây ,ta không nhịn được phát ra tiếng kinh hô, Lạc Hoa không bao lâu lệ lần nữa tràn ra,ở trong ngực Ẩn Liệt không tiếng động khóc .
"Khi đó Nhị sư huynh mới đem dây tới,lúc ấy ta cực kỳ bi thương, nghĩ đến Đại sư ca như thần tiên sao có thể có thể cứ như vậy mất đi,cộng thêm ngọc nha hộ mệnh trên người Đại sư ca ,ta sao cũng không tin tưởng Đại sư ca đã mất." Lạc Hoa hít thở sâu ,giọng điệu mang nức nở nói.
"Thế là, chúng ta đem Ly nhi giao cho tiểu thị trong sư môn dàn xếp hảo, liền làm thang dây đi xuống tìm, tìm suốt hai tháng, đừng nói người, vải vóc cũng không có nửa miếng,khi đó trong lòng vừa vui vừa lo, nghĩ thầm tìm không thấy thi thể liền còn có hi vọng."
"Bởi vì chuyện Đại sư ca ,ta kết luận vừa bắt đầu là Nhị sư huynh trước không nghe lời hẹn Liệt quyết đấu mới phát sinh, từ đó ta liền thề không để ý tới Nhị sư huynh nữa,chuyện như vậy, Liệt ngốc tử này thề tìm không ra Đại sư ca ,không hề về Vụ Ẩn đảo nửa bước, còn đem môn phái ẩn đến Vụ Ẩn đảo ,cùng sư môn hai ta kết hợp ,ở nơi này nhiều năm qua, chúng ta chưa từng buông tha chuyện tìm kiếm Đại sư ca, không thể tưởng sẽ ở trên người tiểu oa nhi ngươi phát hiện nhiếp hồn ngọc không rời khỏi người của Đại sư ca ."
Một vòng lớn như vậy,nghe như vậy nhiều chuyện cũ trước kia, cuối cùng cũng nói đến chính chủ, làm cho ta lần nữa khẩn trương cắn chặt môi dưới, đột nhiên phía sau lưng ấm áp, mới phát giác Lạc Ly bên cạnh đem ta vòng lại,ta hướng hắn cười cười, oa ở trong ngực Lạc Ly.
"Ngọc này là ngọc hộ thân của đại sư huynh ,nghe nói có chuyển kiếp âm dương, kỳ hiệu nhiếp hồn an thân ,theo thân thế tiểu oa nhi trước nói với ta ,nếu không sai, Đại sư ca có thể đang ở không gian chuyển kiếp ở vực sâu,rơi đến Địa Cầu tiểu oa nhi nói,cũng cùng người kết hôn sinh con."
"Tiền bối, như vậy Đại sư ca có thể là . . . . . Tổ tiên ta?" Ta chần chờ hỏi.
"Vật nhỏ, Diệp Hàn tiền bối là cha ngươi."
"Cái gì? !" Tử Lam đúng lúc lạnh lùng bay tới một câu, không chỉ là ta cả kinh kêu to, ngay cả Ẩn Liệt cùng Lạc Hoa cũng mặt lộ kinh ngạc nhìn Tử Lam.
Vật nhỏ, nhớ chúng ta lần đầu tiên gặp mặt thì tại hạ nói cho ngươi cái gì?"
Ta thầm nghĩ,thật là ta có một đoạn nghe không hiểu đi?Liền gật đầu một cái bày tỏ nhớ.
"Tại hạ từ khi ra đời ,thì có loại bản lĩnh có thể nhìn linh hồn người khác,ban đầu thấy vật nhỏ thì chỉ cảm thấy vật nhỏ linh hồn có một nửa đến từ dị thế, cũng không biết thì ra là phía sau còn có một chuyện xưa như vậy ."
[4]
"Ta chỉ nghĩ tiểu oa nhi là đời sau của Đại sư ca ,không nghĩ tới chính là nhi tử trực hệ ,đúng rồi ,không gian cũng có thể chuyển kiếp, thời gian lại như thế nào là một vấn đề?"Lạc Hoa nghe thế ,cúi đầu tự lẩm bẩm.
"Diệp. . . Hàn. . . . . ." Ta lẩm bẩm nói cái tên xa lạ của cha,vô lực ngã ngồi ở trong ngực Lạc Ly,"Nếu hắn thật là cha ta , như thế nhiều năm qua. . . . . . Hắn ở nơi nào?" Ta mắt dần dần ướt át, biết tên cha thì như thế nào, nghe được chuyện trước kia của ông ấy thì như thế nào, ta vẫn không có cha.
"Tiểu oa nhi, nếu ngọc này từ nhỏ đều ở bên cạnh ngươi ,cha ngươi vốn là luôn luôn tại bên cạnh ngươi." Lạc Hoa đột nhiên bay tới một câu như vậy ,lần nữa đem ta kinh ngạc đến ngây người.
"Gì? Đây là ý gì?"Một khối ngọc lại có thể nào là ngươi?
"Tiểu oa nhi, ngọc này là nhiếp hồn ngọc, có thể vì người có nguy nan bỏ mạng thì đem hồn phách thu hút bảo tồn, hóa thành linh năng lượng, lại tùy thời chữa trị cũng cường hóa linh hồn,tìm kiếm cơ hội sống lại ,lấy Đại sư ca đối với ta cô nhi không cha không mẹ cũng chiếu cố như vậy, sao có thể làm cho nhi tử mình thành cô nhi, chắc là khi đó xảy ra chuyện gì khó khăn, mới bất đắc dĩ lấy ngọc thủ hộ ngươi, mà tiểu oa nhi ngươi có thể trở về đến nơi này, nói vậy chính là đại sư ca lúc ngươi nguy nan dùng hết một thân linh lực, hộ ngươi mà đến, đúng, ngươi nhất định là nhi tử Đại sư ca ,trừ thân nhi , lại có người nào có thể để cho Đại sư ca liều lĩnh như thế ,liều mạng hậu quả hôi phi yên diệt đều phải đem ngươi đưa về gia hương."
"Cái gì ? Cái gì hôi phi yên diệt, không phải đã nói, có thể sống lại sao?"Ta kinh ngạc kêu to, ta không muốn, ta không nên như vậy, ta không muốn mới ở cảm nhận được chút xíu tình thương của cha , liền bị báo cha không còn ở trên đời,thậm chí ngay cả hồn phách cũng. . . . . .
"Tiểu oa nhi, cha ngươi đem ngươi trở lại là dùng hết tia nguyên khí cuối cùng ,tơ máu trên ngọc nha này chính là chứng minh, mới vừa rồi ta cũng để Liệt đi dò xét bên trong ngọc nha còn có bất kỳ phản ứng sinh mạng nào hay không,nhưng. . . . . ."
Lạc Hoa cũng không nói ra nửa câu sau,chỉ vận nội lực, đem ngọc nha trả lại cho ta, ta nâng ngọc nha đi theo ta mười chín năm,nước mắt không thể điều khiển tự động tràn ra,trong nháy mắt nước mắt đã đầy mặt ta, thì ra là cha ta vẫn luôn ở cạnh ta,cha ta vẫn luôn ở bên người bảo hộ ta,ta không bị vứt bỏ,ta không phải là đứa nhỏ không ai muốn.
"Kia, cha ta. . . . . . Còn có thể sống không?"Ta tay run rẩy nhìn Lạc Hoa,nghĩ đến mới vừa rồi ở tịch gian Lạc Hoa gào khóc cùng quỷ dị cường quang kia,mặt trắng liều mạng hỏi một tia hy vọng cuối cùng .
Nhưng Lạc Hoa nhìn trở về ánh mắt của ta, lại chỉ giống như nhìn cái hài tử đáng thương, trong mắt đều là thống khổ, đau lòng, xin lỗi cùng không thể làm gì, chúng ta không coi trọng bao lâu, hắn tựa như không chịu nổi ta ánh mắt mong đợi ,đem mặt chôn đến trong ngực Ẩn Liệt ,lần nữa nức nở ,thấy thế ta thân thể lắc lắc, tránh thoát khỏi cái ôm của Lạc Ly,xoay người về phía Tử Lam.
"Tử Lam sư huynh, Tử Lam sư huynh, cha ta còn có thể sống có đúng hay không? Ngài có thể thông âm dương, Linh giới yêu giới mặt mũi cũng lớn thế,nhất định sẽ có biện pháp có đúng hay không?" Ta một tay kéo ống tay áo nguyệt sắc của Tử Lam,một tay kia đem ngọc nha ta cầm trước mặt Tử Lam ,mắt to đầy nước đều là khẩn cầu.
Tử Lam đầu tiên là nhìn về phía Ẩn Liệt , lấy được cho phép mới nghiêm túc chuyển sang ta, hai tay thận trọng đem ngọc nha mà nhận lấy , Lạc Ly cũng đã đuổi theo ra chỗ ngồi, lần nữa đem ta ôm trở về trong ngực.
Chỉ thấy Tử Lam đem ngọc nha trước đặt lên bàn sau lui từng bước, rất cung kính hướng ngọc nha mà gõ ba cái,ngoài miệng lẩm bẩm đọc một đống lớn chú ngôn nghe không hiểu ,vận khởi kiếm chỉ, hư điểm hướng lên ngọc nha ,trên tay không ngừng vẽ phù chú kết Thủ Ấn, ngọc nha nhi cũng giống như ban ngày bắt đầu từ từ thả ra màu trắng quang mang, đồng dạng ngày càng sáng,cuối cùng trở về trầm tịch.
Ta nín thở tĩnh khí, khẩn trương vạn phần nhìn Tử Lam chau mày ,hai tay nắm chặc cánh tay Lạc Ly vòng ở ta,đầu ngón tay trắng bệch cũng vẫn không tự biết.
"Vật nhỏ, đúng như sư phụ nói mới vừa rồi cũng từng dò xét qua, ngọc nha bên trong đúng là không có phản ứng sinh mạng ,bất quá, tại hạ còn có thể cảm nhận được có một chút tàn dư linh lực, mà ngọc nha cũng đang tự phục hồi."
"Đó là nói. . . . . ." Nghe Tử Lam nói đến đây cảm giác thật giống như đang ngồi trên xe,vừa mừng vừa sợ , thế nhưng không có phản ứng sinh mạng lại có tàn dư linh lực là ý gì?
"Cha ngươi còn chưa hôi phi yên diệt, chỉ vì linh thể bị thương quá sâu, đã mất khả năng sống lại ,có thể đến Vụ Ẩn đảo thì đến trên núi lệ tuyền làm thất sắc thủy tinh trận, để cho linh thể Diệp Hàn tiền bối có thể được hảo hảo chữa trị, đợi một thời gian, tại hạ có thể giúp Diệp Hàn tiền bối lần nữa vào luân hồi, nhưng sống lại cũng là vô vọng."
"Đủ rồi, đã đủ rồi, cám ơn Tử Lam sư huynh, cám ơn ngài, thật tốt quá, Lạc Ly ,thật thật tốt quá." Nghe vậy ta cuối cùng cũng buông lỏng thân thể, ngã ngồi trong ngực Lạc Ly,biết được cha ta còn có thể xoay chuyển,mặc dù đã vô duyên cùng cha gặp mặt vì ta dùng hết linh thức ,nhưng so với hồn phi phách tán, cái kết quả này, thật tốt hơn nhiều.