Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông

Chương 23: Một kích vào đầu



Edit: Rei

Beta: TrinhTrinh

Ngày hôm sau lúc rời đi Huyện Bá phủ, Ôn Luân không nghĩ tới lão Huyện Bá lại cho cậu một kinh hỉ lớn như vậy—— vài xe mầm trà thượng đẳng, đều là được chọn lựa tỉ mỉ từ Tuấn Hiền trà trang. Nếu chăm sóc tốt, năm nay nhập thu liền có thể thử trồng một chút.

Đại Hùng nhìn Hoàng chưởng quỹ, lại nghiêng đầu nhìn Ôn Luân, tâm tình thoáng phức tạp. Tuy rằng nguyên nhân bất đồng, nhưng là y cùng lão Huyện Bá ý nguyện là nhất trí  —— không hy vọng Ôn Luân vào triều làm quan, y biết rõ Ôn Luân so đại đa số người còn thích hợp hơn…

“Ở trên núi hảo hảo trồng trà, trồng thảo dược.” Đại Hùng cúi đầu.

Ôn Luân không hiểu mà ngẩng đầu. Ngoài hai chuyện này ra, cậu còn có thể làm gì? Làm cáo mệnh phu nhân sao? Phu nhân rất nghẹn khuất có được hay không?

Diêu Thanh ở một bên nghiêm túc bổ sung: “Tiểu sư huynh, Hùng đại ca, còn phải giáo hóa người miền núi!”

Ôn Luân nghiêm túc gật đầu: “Đúng. Người đọc sách chúng ta nên có trách nhiệm.”

Nguyên bản chính là Ôn Luân làm bộ nghiêm túc, nghĩ đến một đống chuyện trên núi kia, bỗng nhiên thật sự nghiêm túc. Mầm trà có lão Huyện Bá chuẩn bị cho cậu, nếu không ngay cả mầm trà cơ bản nhất cậu cũng sẽ không suy xét đến. Như vậy, cái khác đâu? Cậu còn có bao nhiêu thứ không suy xét đến?

Thứ hiện tại cậu có, có người, có mầm trà, có công cụ, có hậu trường, đến tột cùng còn thiếu cái gì đâu? Tiền mặc dù có chút eo hẹp, nhưng có thể lấy trà trong thung lũng, tìm cái mánh lới bán giá tiền tốt hẳn là không khó, miễn cưỡng hẳn là đủ duy trì.

Nhưng mà, hiện thực rất nhanh liền cho Ôn Luân một kích vào đầu.

Hiện thực kinh doanh không phải đi từng nhà là xong, cũng không phải chơi game kinh doanh trên máy tính. Lá trà hoang dại trong thung lũng có số lượng rất thưa thớt, ngắt lấy không đủ, trí mạng nhất chính là chế trà thất bại.

Một hơi muốn ăn một bàn đầy, quả nhiên chỉ có thể đem chính mình nghẹn chết. Cứ nghĩ rằng chế trà chính là tùy tiện sao hai ba cái như cho bản thân, mộng thật sự là quá ngọt nha.

Lý Nhị mấy ngày nay đã xấu hổ đến không dám xuất môn.

Ôn Luân đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cũng không lo lắng đi an ủi hắn.

Thời điểm Đại Hùng bưng chén thuốc vào nhà, liền nhìn thấy Ôn Luân cầm một quyển sách ngẩn người. Ánh mắt y lóe lóe, rút sách ra, cầm chén thuốc đặt ở trước mặt Ôn Luân: “Tức phụ, uống thuốc.”

Ôn Luân không nói hai lời, một hơi đem thuốc uống xuống. Hương vị tiêu hồn rốt cục kéo cậu ra khỏi cõi thần tiên, nhăn mặt, được nhét một viên mứt hoa quả vào miệng chậm rãi ngậm.

Đại Hùng cúi đầu liếm nước thuốc ở khóe miệng tức phụ, xong rồi mới tiến lên liếm miệng.

Ôn Luân nhìn Đại Hùng cắn mứt hoa quả trong miệng mình “Lôi” ra, cũng không biết bị chọt trúng dây thần kinh nào, đột nhiên kích động, nhào lên trực tiếp gặm.

Đại Hùng khóe miệng tê rần, sau đó là hai má, cằm, cổ…

“Tê…” Đại Hùng nhìn tức phụ nửa quỳ ở ghế trên, hít một hơi lãnh khí. Kỹ xảo kém muốn chết, xem ở trong mắt quả thực muốn mạng người mà!

Đại Hùng đem người ôm ngang lên trên kháng, từng ngụm từng ngụm nhỏ mà hôn: “Tức phụ, rõ ràng chúng ta nhìn xem đều cùng một sách, từ sáng tới tối ta cũng thực hành ở trên người của đệ…còn bị cắn đến chảy máu.”

Nghĩ đến cái sách kia, Ôn Luân nghẹn một cục máu ở cổ họng, hất hàm cắn lên một hơi, lại cắn ra máu.

Sau đó, Ôn Luân đã bị Đại Hùng làm đến chịu không nổi.

Ôn Luân ghé vào trên kháng, mạn vô mục tiêu mà nghĩ, đây là lấy một trả một sao? Sách, Đại Hùng đáng chết, còn nói mình kỹ thuật kém, y cũng không khá hơn chút nào! Lại nói, phương thuốc Hoa lão thần y đưa cho như thế nào thần kỳ như vậy? Không phải nói trung dược thấy hiệu quả chậm sao? Cậu uống không đến vài ngày, mà đã có thể trọng chấn hùng phong, quả thực là không khoa học. Lão Huyện Bá uống lâu như vậy, còn chưa xuống giường được đâu!

Đại Hùng cần cần cù cù mà ấn thắt lưng cho tức phụ, nếm đến vị thịt nam nhân híp mắt tính toán: “Tức phụ, chúng ta ngày hôm qua ngay cả một tư thế trong quyển sách còn chưa thử xong.”

Ôn Luân quay đầu đi, quá mệt mỏi, không muốn nói chuyện.

Đại Hùng từ đống sách thật cao rút ra một quyển, đặt ở trước mặt tức phụ mở ra: “Hôm nay thử cái này. Cái này, cái này… Di? Cái này cũng không tồi.”

“Hôm nay không được.” Ôn Luân phiêu liếc mắt một cái, hữu khí vô lực mà đưa tay, “Cái này không được.”

“Vì sao không được?” Đại Hùng không vui. Y làm tướng công quá nghẹn khuất!

Ôn Luân đóng sách lại: “Khó khăn quá lớn.” Dù sao cậu cũng không phải không thích, về sau đa dạng chút là không tồi, nhưng cũng không đại biểu cậu có thể xoay thành bánh quai chèo được không? (tui bỏ qua khúc nào rồi à, 2 anh lăn giường lúc nào thế???? Giời ạ)

TrinhTrinh: 2 a ý lăn trong 1 nốt nhạc =)) Sau này cũng vậy, thím khỏi chờ mong nha =))

Đại Hùng cất kỹ sách, cúi đầu nghĩ nghĩ, tổng kết ra hai điểm.

Thứ nhất: “Tức phụ, mỗi ngày phải kiên trì đánh quyền.”

Ôn Luân gật đầu. Mỗi ngày tập thể dục theo đài không thành vấn đề, chỉ cần mỗi ngày không phải chạy xa.

Thứ hai: “Tức phụ, dược không thể dừng!”

Ôn Luân: “…”

Đại Hùng thấy tức phụ không hé răng, coi như là chấp nhận.

“Hoa thúc lúc nào lên núi?” Hoa thúc chính là Hoa Vĩnh, tính tính ngày, cũng đã đến lúc có thể lên núi rồi. Trừ bỏ sao trà thất bại ra, công tác dược viên cùng vườn trà giai đoạn trước đều tiến hành thuận lợi, nhưng công tác càng cụ thể vẫn phải chờ nhân sĩ chuyên nghiệp đi lên.

“Ngày mai sẽ có người đi tiếp, thuận tiện mua chút đồ vật đi lên.” Trên núi mua đồ không dễ dàng. Nhà bọn họ nhân khẩu nhiều, tiêu hao rất nhanh, cách vài ngày phải xuống núi đi một chuyến. Tiểu mao lư nuôi cả mùa đông phì nhiêu không ít, lại nhanh chóng bị đánh về nguyên hình, gần đây ngay cả mắt nhỏ nhìn cũng như đang khóc hu hu.

“Hai ngày này còn có người đến mượn lừa?” Những thôn dân thật sự là khiến Ôn Luân không còn lời nào để nói. Cậu tự nhận mình không là người nhẫn tâm gì, nhưng các thôn dân sở tác sở vi vẫn thường xuyên đột phá sức tưởng tượng của cậu. Hơn nữa từ khi cậu mở rộng thính lực, thường xuyên đều có thể nghe được một ít nghị luận sau lưng.

Các thôn dân cũng đã lĩnh mầm trà, tất cả đều đã trồng hoàn tất. Chính là thôn trưởng mua sắm mầm trà, vẫn còn không thể ngắt lấy. Cùng trong tưởng tượng lập tức có thể đổi đồng tiền của các thôn dân thực không giống. Lúc ấy còn vì mầm trà của hai nhà khác nhau, mà các thôn dân lại náo loạn một hồi. Hùng gia ba ngày nay từng xe từng xe hướng trên núi kéo đồ vật, đem các thôn dân ánh mắt đều đốt đỏ. Hiện tại nhìn bọn họ chế trà thất bại, sau lưng cũng đầy các loại vui sướng khi người gặp họa, quả thực như đang chém một đao lại thêm một đao ở trong tim Ôn Luân.

“Không có.” Đại Hùng đã rút ra kinh nghiệm, trực tiếp để đồng bào bước ra dọa người đi. Y có chút tiếc nuối, như thế nào vết sẹo của mình không có ở trên mặt? Như vậy người trong thôn nhìn đến y hẳn là sẽ không vẻ mặt đúng lý hợp tình, trực tiếp liền sẽ hụt hơi chột dạ đi? “Tức phụ, ngươi nói trên mặt ta có một vết sẹo thế nào?”

Ôn Luân đẩy ra tay Đại Hùng, ý bảo y không cần xoa bóp: “Lớn lên đã đủ xấu, lại xấu nữa ta đây liền không cần.”

Đại Hùng vốn là nói giỡn, không thể tưởng được hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, không biết như thế nào còn cho là thật: “Ngươi đã là người Hùng gia ta, chỗ này chỗ kia cũng đều là của ta!” Trên chiến trường có thể có mạng trở về đã là rất may, trên mặt có cái sẹo đều là chuyện đáng giá kiêu ngạo. Này đại biểu may mắn trong hiểm tử còn sinh. Nhưng y quên, tức phụ không phải đồng bào của y, người bình thường quả nhiên vẫn sẽ cảm thấy có sẹo sẽ rất xấu đi?

Chỗ này chỗ kia là chỗ nào? Ôn Luân não bổ một phen, nháy mắt lỗ tai liền đỏ, không kiên nhẫn nói: “Biết.”

Đại Hùng vẫn có chút không hài lòng: “Ngươi là cáo mệnh phu nhân trong danh sách triều đình đăng ký, khắp thiên hạ cũng biết ngươi là của ta.” Đừng nói trên mặt y không sẹo, cho dù có mười bảy mười tám vết sẹo, Ôn Luân đời này cũng sẽ là của y.

Ôn Luân không để ý đến y. Có thể không đề cáo mệnh phu nhân chữ này được không? Chẳng lẽ còn trông cậy vào mình một người nam nhân được xưng là phu nhân có thể cao hứng?

Đại Hùng còn muốn bắt cậu cam đoan, lại nghe thấy cửa phòng bị gõ vang.

Nặng nhẹ nhất trí hai tiếng, tiếp theo là âm thanh quy củ của tiểu hài nhi: “Tiểu sư huynh, ta có thể đi vào không?”

Đại Hùng nhìn thoáng qua tức phụ, xoay người đi mở cửa: “Vào đi.”

Diêu Thanh gọi một tiếng Hùng đại ca, mới đi vào cửa phòng. Trên núi điều kiện quả nhiên giống như tiểu sư huynh nói. Tiểu sư huynh thế nhưng ngay cả thư phòng cũng không có. Nhưng mà, sau khi hắn đến Đại Trà thôn, ngược lại là một bộ quần áo cũng không cần tự mình giặt sạch, đều từ đám kia học trò của hắn thay nhau làm.

Tiểu sư huynh nói, đó là có việc cho đệ tử làm, hiếu kính tiên sinh là thuộc bổn phận của mỗi cái học trò. Diêu Thanh ẩn ẩn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không có đạo lý nào để phản bác.

Ôn Luân đối Diêu Thanh ngược lại thật là nhìn với cặp mắt khác xưa. Nguyên thân nếu như là học bá, cái này Diêu Thanh tuyệt đối là thuộc loại nhân vật một bậc học thần. Nguyên bản để tiểu hài nhi lên núi, chẳng qua là dùng thủ đoạn lừa tiểu hài tử, nhưng cậu thật không nghĩ tới, Diêu Thanh thế nhưng thật sự mang theo một đám tráng hán dạy đọc sách biết chữ. Ôn Luân đi bàng thính mấy lần, thậm chí còn có một hai phân phong vận của Diêu Đại tiên sinh, hoàn toàn không là cái loại như tiểu hài tử học làm theo gia gia.

Diêu Thanh cung kính mà đứng ở bên kháng, hướng Ôn Luân thỉnh giáo một đám vấn đề. Trong đó có khó khăn hắn bình thường đọc sách gặp được, cũng có vấn đề khi dạy học gặp được, thậm chí có một chút là trong ngày thường nhìn đến không hiểu.

Ôn Luân nhẫn nại trả lời từng câu, thường thường còn phải biện luận một phen. Nếu không phải Diêu Thanh tuổi còn nhỏ, trong đầu cậu lại có trí nhớ của học bá, chỉ sợ cũng bị hỏi đến bại toàn tập. Dù vậy, cậu cũng có chút lo lắng, Diêu Thanh đi theo mình ở trên núi, tuy rằng sinh hoạt không lo, nhưng đối học vấn của Diêu Thanh có trợ giúp sao? Hoàn cảnh học tập rất trọng yếu, trên núi có được bầu không khí học tập sao?

Diêu Thanh không hiểu tiểu sư huynh ưu tư, giải đáp tất cả vấn đề trong giai đoạn gần đây sau, cung kính đến cúc cung cảm tạ, lúc gần đi lại dặn dò: “Tiểu sư huynh, trên núi hàn khí nặng. Ngươi thân thể không tốt, hẳn là càng nên chú ý nhiều hơn. Trên sách nói, lá cây sơn trà pha nước uống có thể trị ho…”

Ôn Luân đỏ mặt già nghe tiểu hài nhi niệm một đống y lý dưỡng sinh, hổ thẹn tiếp thu.

Cậu có thể nói cổ họng mình ách, không phải là vì thụ hàn sao?

Cậu có thể nói mình dậy không được, không phải vì thụ hàn sao?

Ôn Luân rối rắm, cũng không muốn ngủ nữa, lôi kéo Đại Hùng tính toán: “Muốn thỉnh vài người làm qua vườn trà đến làm việc, trồng trà, chế trà, quản sự đều cần. Tiền này không thể tiết kiệm. Hiện tại tất cả đều cần tiền, cũng không biết dược viên cần xài bao nhiêu tiền?”

Đại Hùng thật sự nhịn không được liền nhắc: “Tức phụ, không cần lo lắng tiền. Chúng ta có tiền.”

Ôn Luân hiển nhiên chấp mê bất ngộ: “Không được đem vàng thỏi của ta đổi thành đồng tiền.”

Đại Hùng dở khóc dở cười: “Không cần đổi vàng, chúng ta thật sự có tiền.”

Ôn Luân nghi hoặc mà nhìn Đại Hùng, bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng a. Có phải còn có triều đình phong thưởng hay không?” Lúc ấy cậu mơ mơ màng màng, cũng không rõ lắm, nhưng theo kinh nghiệm xem ti vi, hẳn là sẽ cho chút đồ vật đi?

Đại Hùng vô lực gật đầu: “Đúng đúng đúng, có rất nhiều tiền đâu. Yên tâm, đừng nói một cái vườn trà nho nhỏ cùng dược viên, nhiều hơn nữa vài cái cũng thành. Không cần lo lắng chuyện tiền bạc, ân?” Tại sao tức phụ luôn đem trách nhiệm kiếm tiền đổ lên người mình chứ? Y là không thể so cùng đám đại quan trong triều, không có gì tích lũy. Nhưng so sánh với nhà người bình thường, y cũng coi như là người có tiền. Chẳng sợ y hiện tại giải giáp quy điền, vừa vặn phẩm cấp còn ở, có bổng lộc xa xỉ như trước.

Ôn Luân nhìn khuôn mặt tin cậy của Đại Hùng, cảm thấy như thế nào cũng so với chính mình đáng tin, liền hào phóng cho y kinh tế quyền to: “Được, về sau tiền giao cho ngươi. Bất quá ngươi cũng đừng cứng rắn chống đỡ.” Không được nói, cùng lắm thì mình mặt dày mày dạn đi cầu lão Huyện Bá.

Đại Hùng gật đầu, trong lòng tính toán mua thêm một đầu đại gia súc. Một đầu lừa hiển nhiên không đủ dùng. Hay mua them một đầu lừa đây? Hay dứt khoát mua một con ngựa, hoặc là mua một đầu trâu cũng không tồi?

_______________________________

Chúc mừng sinh nhật Rei

☆。、::。.::・’゚\\ ̄(エ) ̄)♪clap clap♪( ̄(エ) ̄//゚’・::.。::、。☆

Hôm nay sẽ cố gắng cày nhiều nhất có thể, yêu cưng  ღゝ◡╹)ノ

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv