Sống trên đời này, mỗi người ai cũng chỉ có một trăm năm tồn tại. Vậy thì tại sao cứ phải gò bó trong cái khuôn khổ cứng ngắc để làm gì? Bao nhiêu năm vang danh một thời, kết cục không phải là vẫn nằm trong quan tài để người ta kêu khóc hay sao? Cho nên, nhân lúc còn tồn tại trên đời này, hãy làm những gì mà bản thân muốn. Giống như một con ngựa đứt dây cương, tự do trở về nơi mà nó vốn dĩ thuộc về. Tất cả mọi thứ, dường như thời điểm bắt đầu không phải là khi ta thành danh, mà là khi ta tự do tự tại.
Hắn cùng y, cuối cùng cũng có thể ngộ ra được một điều, chính là càng sống gồng mình bao nhiêu, càng có cảm giác mệt mỏi bấy nhiêu, cho nên đã cùng nhau tiêu diêu tự tại, cùng nhau ở cạnh hưởng thụ những tháng ngày bình yên trôi qua. Có y, có hắn, cuộc sống này thật sự không còn gì có thể tốt đẹp hơn nữa. Cần gì quyền cao chức trọng? Cần gì được người ta ngưỡng mộ? Chỉ cần bản thấy thật thỏa mãn, như thế là được rồi! Hắn và y yêu nhau, giống như trời cao và mây xanh, cho dù có chạy trốn thế nào cũng không thể tách rời nhau. Đó có lẽ chính là sức mạnh của tình yêu.
Bình luận truyện