Lục Văn Thụy khóc một trận xong thì cũng hồi thần, y có chút ngượng ngùng lau đi nước mắt, xấu hổ cười cười nhìn Khoa Lan đang mang một vẻ mặt ôn hòa, tiếp theo quay đầu nhìn Mễ Lai Khắc, lại nhìn thấy vẻ mặt trêu tức của Tạp Lạc Tư, lúc này y nhịn không được mà đỏ hồng cả mặt, chuyện này thật sự là quá mất mặt đi.
Hắn cúi đầu bay nhanh đến phía sau Mễ Lai Khắc, có chút không được tự nhiên kéo kéo góc áo đối phương, như là muốn đối phương giải vây cho mình, mà tam vật nhỏ vốn đang nằm trong lòng phụ thân nhà mình thì tò mò nhìn chằm chằm Lục Văn Thụy , giống như là không rõ vì cái gì đối phương bỗng nhiên khóc rồi bỗng nhiên đỏ mặt. (^_^)
Lục Văn Thụy cúi đầu vừa lúc nhìn thấy ba đôi mắt tròn tròn của đối phương, y thật không biết nói gì nữa, không nghĩ tới lần đầu tiên y nhìn thấy bảo bảo lại để cho bọn hắn có ấn tượng không tốt như vậy, y có chút giận chính mình.
Mễ Lai Khắc nhìn khuôn mặt thở phì phì của bạn lữ nhà mình, đột nhiên cảm thấy thực đáng yêu, nếu không phải hiện tại hai phụ thân đang ở đây, hắn nhất định sẽ tiến lên cắn một ngụm!
Nhưng mà đây cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng Mễ Lai Khắc mà thôi, nếu thật sự chọc Thụy, vậy thì mình nhất định sẽ ăn không ít đau khổ, nghĩ như vậy, trong đầu hắn đột nhiên nhớ lại tình cảnh sáng nay, lập tức sắc mặt liền ảm đạm xuống, hắn cũng không muốn lại bị một lần như thế nữa, cái loại cảm giác này rất làm cho người ta gian nan ![yuki-hana: nói như thế nào thì mình vẫn luôn cảm giác Mễ Lai Khắc thật sự quá đáng yêu. hihi].
Rốt cục, trước khi để Lục Văn Thụy bạo phát, trên đỉnh đầu hắn mang ba vật nhỏ, trong tay nắm Lục Văn Thụy, hướng nhà mình, không đúng, hiện tại phải nói là hắn cùng Thụy chào phụ thân và cha, sau đó một nhà năm người cứ như vậy mà ly khai.
Dọc theo đường đi Lục Văn Thụy thường thường đùa đến lộ vẻ với ba vật nhỏ trên đỉnh đầu cùng hai bên tai của Đại Thước, sau khi chọc bọn họ cười ha ha, y cũng sẽ cười theo, nhìn ba tiểu bảo bảo đáng yêu, y rúc vào bên cạnh Mễ Lai Khắc, rất là thỏa mãn, Lục Văn Thụy cảm thấy mỗi khi mình nhìn chăm chú vào Đại Thước cùng bọn nhỏ, đáy lòng sẽ đặc biệt ấm áp. Đây đại khái chính là cảm giác giữa những người thân trong gia đình đi.
Nghĩ xong, Lục Văn Thụy tiếp tục đi tới phía trước, Mễ Lai Khắc nhìn tâm tình của y tựa hồ tốt lắm, hắn nhịn không được cũng lộ ra một nụ cười sáng lạn, hắn một tay nắm bạn lữ nhà mình, một tay giúp đỡ ba vật nhỏ đang chơi trốn tìm trong tóc của mình, để ngừa bọn họ ngã xuống dưới.
Khi bọn họ về đến nhà, ba tiểu bảo bối bướng bỉnh kia đã ngủ, Lục Văn Thụy thấy thế liền cẩn thận đem bọn hắn từ trên đỉnh đầu cùng trên vai Đại Thước xuống. Lúc này, ba nhỏ tựa hồ bất an mà giật giật, cái mũi nhỏ của bọn hắn cũng nhăn lại vài cái, tiếp theo tựa hồ là nghe thấy được hương vị quen thuộc với mình, bọn hắn liền cọ cọ trên người đối phương, tìm một vị trí thoải mái, sau đó tiếp tục ngủ. (^_^)
Mễ Lai Khắc một lớn ba nhỏ, trong lòng rất là thỏa mãn, hắn đi cùng Lục Văn Thụy nhau vào phòng, nhìn đối phương rất nhẹ nhàng đem ba tiểu bảo bối đặt ở trên giường, sau đó kéo chăn đắp cho bọn hắn, tiếp theo cúi đầu hôn lên trán bọn hắn, nhất cử nhất động kia toát lên một sự ôn nhu cùng săn sóc.
Mễ Lai Khắc tiến lên đem đối phương ôm vào trong lòng mình, rất cao hứng hôn vào bên mặt đối phương, đột nhiên vươn tay bế đối phương lên, tiếp theo dưới chân như bay, chạy ra ngoài cửa.
Lúc đầu, Lục Văn Thụy có chút sửng sốt, sau đó thì hơi hơi cười, cũng không có nói thêm cái gì, kỳ thật y cũng rất tò mò là đối phương đang mang y đi nơi nào.
Mắt thấy Mễ Lai Khắc càng chạy càng xa, đột nhiên đi về hướng ngọn núi phía sau, Lục Văn Thụy có chút nghi hoặc cúi đầu suy tư một lát, cũng không biết đối phương làm sao chạy nhanh như vậy? Chẳng lẽ là muốn hẹn hò ở trong núi, hay là ăn cơm dã ngoại? [yuki-hana: thỉnh thoảng cảm thấy Thụy hơi ngốc nhỉ]
Mễ Lai Khắc nhìn thấy bộ dáng nghi hoặc của Thụy nhưng không có giải thích gì, hắn chỉ ôm chặt thân thể trong lòng mình, tiếp tục chạy nhanh về phía trước, cứ tiêu sái trầm mặc như vậy sau nửa giờ, đột nhiên trước mắt xuất hiện bụi gai làm cho Lục Văn Thụy đột nhiên nhớ tới một chỗ.
Y nhớ rõ lần trước khi mình khó sanh, Mễ Lai Khắc đã mang theo mình đi đến một ôn tuyền rất là bí ẩn, lúc ấy y đã nhờ vào lực nước suối mà có thể thành công sinh con, bên ngoài ôn tuyền kia hình như có một bụi gai giống như thế này, chẳng lẽ Đại Thước là muốn mang y đi đến chốn cũ *trọng du* sao?
Quả nhiên ngay sau đó Mễ Lai Khắc đẩy bụi gai ra, ôm Lục Văn Thụy đi vào sơn động quen thuộc kia, giống như lần trước, sau khi đi trong chốc lát, trước mặt bọn họ liền xuất hiện một ôn tuyền đang bốc hơi.
Sơn động nguyên bản trống rỗng hiện tại lại có thêm một ít đồ vật, có một cái ghế dài bên cạnh ôn tuyền, đó là sô pha mà Lục Văn Thụy thử làm ra được, bởi vì không có đinh nên y chỉ có thể làm ra một ghế dài mà có thêm chỗ tựa lưng, sau đó phủ thêm mấy tầng da thú mềm mại ở phía trên, nhìn cũng rất là không sai, giống như là dị bản đơn giản của một chiếc ghế quý phi.
Mà lúc này trên mặt ghế quý phi kia chất đầy vài bộ quần áo, chiếu theo kiểu dáng cùng màu sắc, kia không phải là quần áo của mình cùng Đại Thước sao? Phía dười đống đồ tựa hồ còn có áo ngủ của mình, xem ra Mễ Lai Khắc đã chuẩn bị thật lâu đi.
Lục Văn Thụy khẽ mỉm cười đem tầm mắt dời khỏi ghế quý phi, hướng về một bên nhìn lại, nguyên lai kinh hỉ lần này thật đúng là không nhỏ, Mễ Lai Khắc cơ hồ đem tất cả gia cụ trong nhà sở bọn họ lại đây. Bên cạnh ghế quý phi y có một *cái thật to ải quỹ*, phía trên bày ra một ít công cụ tắm rửa cùng các loại hoa quả, không biết Mễ Lai Khắc chuẩn bị từ khi nào, mấy hoa quả này không phải quá thời hạn đi?!
Ở bên trái ải quỹ là một cái sọt trúc, bên trong có vài đóa hoa khô không biết tên, chẳng lẽ đây là dùng để phao tắm? Không nghĩ tới Đại Thước còn quá cẩn thận như vậy, thói quen thỉnh thoảng phao phao đóa hoa tắm của mình cư nhiên đều được hắn chú ý tới. Hắn tâm tình tốt híp mắt lại,tiếp tục đánh giá đồ vật bốn phía.
Nơi này có mộc dũng, có khăn mặt, có bình phong, còn có chút thức ăn vặt, Lục Văn Thụy thật sự là không biết đối phương chuẩn bị như thế nào, thật sự là quá mức đầy đủ, trong một góc khuất của hang động, Lục Văn Thụy còn thấy được một tiểu mộc bồn, bên trong còn có hai cái chén trúc cùng một cái ống trúc.
Lục Văn Thụy tò mò tiến lên lấy ống trúc ra, mở thì thấy bên trong nguyên lai là nước trái cây mình thích uống nhất, Lục Văn Thụy thật là kinh ngạc, y quay đầu nhìn Mễ Lai Khắc vốn luôn yên lặng nhìn chăm chú vào y, lúc này hai mắt của y sáng trông suốt, đồng tử màu lam tím giống như thêm vào một tầng thủy tinh, nhìn rất là hoặc nhân.
Mễ Lai Khắc thấy thế nhịn không được tiến lên hôn vào hai mắt của đối phương, hắn vươn tay nắm cả thắt lưng đối phương, cúi đầu cùng đối diện với Lục Văn Thụy, hai người bọn họ trán chạm trán, một đôi mắt màu thâm lam chống lại đôi mắt màu lam tím đang càng phát ra tinh lượng, trong lúc bốn mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng lộ ra một chút mỉm cười.
Tiếp theo bọn họ đồng thời ra tay cởi áo tháo thắt lưng đối phương, sau đó tay nắm tay đi vào trong ôn tuyền, bọn họ ôm nhau tựa vào cùng nhau, cảm thụ được nước suối ấm áp mang đến cho thân thể hơi lạnh của họ một cảm giác thật thoải mái. Hai người ở trong nước hưởng thụ cảm giác da thịt thân mật với nhau. Lần này bọn họ không vội vàng thăm dò thân thể của nhau, chỉ là yên lặng ôm nhau, một bên uống nước trái cây, một bên vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cũng là một kiểu ôn nhu, tựa hồ so với thân thể trao đổi đơn thuần, loại cảm giác lẳng lặng gần nhau này cũng thực không sai.
Sau khi phao ôn tuyền, Lục Văn Thụy đã có chút mệt mỏi, hiện tại đầu của y còn không phải tốt lắm, dù sao lúc trước vì khó sanh cùng hôn mê đã hao tổn của y không ít nguyên khí, để có thể khôi phục đến trạng thái trước kia thì phải cần thời gian.
Mễ Lai Khắc cũng nhìn ra đối phương mệt mõi, hắn lập tức nhanh nhẹn chà lau thân thể cho đối phương, tiếp theo lấy ra y bào ở một bên cẩn thận mặc vào cho Lục Văn Thụy, chính hắn thì quấn vào bên hông một khối da thú là xong việc.
Mễ Lai Khắc đơn giản kiểm tra hết mọi thứ, sau đó bế đối phương lên, cất bước ra khỏi ôn tuyền, đi đến trước mặt “ghế quý phi”, hắn cúi người đem Lục Văn Thụy đã gần như nắm mắt lại nhẹ nhàng thả lên, tiếp theo lấy khăn mặt ra, rất ôn nhu lau đi mái tóc dài và ướt của đối phương. Mà Lục Văn Thụy dưới động tác của đối phương, trực tiếp nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế mà chợp mắt. Mễ Lai Khắc thấy thế cũng chỉ là sủng nịch cười cười, sau khi cảm giác tóc trong tay mình đã gần khô, hắn lại lấy ra một khăn mặt khác, cẩn thận lau sạch bàn chân còn dính bọt nước của đối phương.
Mễ Lai Khắc kiên nhẫn làm hết thảy, cảm thấy rất là thỏa mãn, đối với việc mình có thể chiếu cố Thụy như vậy, hắn thật sự rất cao hứng, mỗi lần hắn nhìn thấy Thụy vì bộ lạc, vì mình mà hy sinh, hắn đều đã cảm giác thực đau lòng. Làm một thú nhân, mỗi lần phát sinh đại sự gì, luôn để cho bạn lữ của mình che ở phía trước, trả giá hết thảy, điều này thật sự làm cho hắn rất khó chịu. [Yuki-hana: mình cảm thấy hết sức thông cảm cho Mễ Lai Khắc, nhưng ai biểu vk anh ý giỏi quá làm chi]
Tuy biết thực lực của Thụy rất phi phàm, nhưng hắn vẫn hy vọng có thể thủ hộ đối phương, hảo hảo trân trọng đau tích đối phương, mà không phải để cho đối phương đổ máu vì mình và bộ lạc, mỗi lần hồi tưởng lại sắc mặt tái nhợt lúc ấy của đối phương, hắn đều thực tự trách, tự trách mình không có thể bảo vệ tốt cho đối phương. Mà hiện tại hắn có thể vì đối phương làm một ít chuyện tình, làm cho đối phương nhoẻn miệng cười, hắn đã cảm giác thực thỏa mãn, dù sao thì hắn cũng có thể làm cho đối phương sung sướng cùng hạnh phúc, như thế là đủ rồi, không phải sao? Trong phương diện tình cảm, chỉ cần hai bên tướng hứa, người này so với người kia trả giá một ít, kỳ thật cũng không đáng so đo, không phải sao?
Mễ Lai Khắc biết Thụy thực thích ôn tuyền, cho nên trước khi đối phương tỉnh lại, hắn bắt đầu lên cái kế hoạch, hắn vì đối phương làm một nơi thoải mái để nghỉ ngơi, đợi cho Thụy tỉnh lại, bọn họ có thể cùng nhau lại đây, đây cũng coi như mình chuẩn bị một kinh hỉ đi.
Cho nên hắn tìm vài ngày, cẩn thận chọn lựa một vài cái bàn cùng một ít dụng cụ tắm rửa, bắt đầu tạo ra một địa phương kết hợp giữa phòng tắm cùng nghỉ ngơi, trong lòng hắn vẫn đều chú ý đến sở thích của đối phương, cho nên tận lực mang đến các đồ dùng thích hợp nhất, cần phải làm cho Thụy sau khi nhìn thấy thì có thể vừa lòng.
Quả nhiên công phu không phụ lòng người, Thụy thật sự rất cao hứng, hắn vừa lòng gật gật đầu, tựa hồ rất là đắc ý cho quyết định của chính mình, cái miệng của hắn nhịn không được mà nhếch lên, rất giống bộ dáng của một tiểu nhân đắc chí.
Lục Văn Thụy lơ đãng mở hé mắt, muốn nhìn xem Đại Thước đang làm cái gì, không nghĩ tới lọt vào trong tầm mắt là biểu tình kia của đối phương, y có chút buồn cười, Đại Thước như vậy thật sự rất đáng yêu, nhìn có chút tính trẻ con, lại có chút ngây ngốc, làm cho y cảm giác thực manh.
Mễ Lai Khắc nghe được tiếng cười thì cúi đầu, liền đối diện với ánh mắt có chút trêu tức cùng sủng nịch của Lục Văn Thụy, hắn có chút quẫn bách gãi đầu, xấu hổ cười cười, trên mặt không thể ức chế mà đỏ lên.
Lúc này, Lục Văn Thụy lại cảm thấy đối phương đáng yêu, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy đối phương đỏ mặt đâu, thật sự là khó được, y nhịn không được vươn tay vỗ nhẹ vào gương mặt của đối phương. Mễ Lai Khắc có chút ngốc lăng khi hai má mình bị đánh lén, cảm giác độ ấm trên mặt tựa hồ lại lên cao, hắn nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Lục Văn Thụy, có chút bất đắc dĩ đem đối phương ôm vào trong lòng, hai người gắt gao dán sát vào nhau, trong không gian nhỏ bé đầy nhiệt khí này, cả hai cảm thụ được nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương.
—–
Yuki-Hana: Truyện này vẫn còn 4 chương nữa nhưng theo mình tới đây là kết thúc được rồi. Bốn chương sau giống như là phiên ngoại. Hai chương nói về 2 phụ thân của Mễ Lai Khắc. Hai chương còn lại là nói về quá trình Đại Thước đi hái thuốc/(nấm Linh chi) bị thương. Mình sẽ ngừng ở đây. Nếu các bạn muốn xem thì đọc QT nhé. Chúc các bạn có một tuần như ý.
Hoàn