Nhưng bọn họ cũng không rối rắm quá lâu bởi vì Lục Văn Thụy đã từ trong hôn mê tỉnh lại, trong miệng y phát ra một tiếng rên rỉ rất mỏng manh, điều này làm cho mọi người vẫn đều luôn chú ý tình huống của y lập tức tỉnh táo lại.
Bọn họ bình tĩnh nhìn Lục Văn Thụy nằm ở trên giường, lúc này sắc mặt đối phương đã không còn tái nhợt như trước, trong ánh mắt mọi người lộ ra nồng đậm chờ mong, bọn họ đang gắt gao nhìn chằm chằm vào cặp lông mi không ngừng run rẩy của đối phương, khi cặp màu màu lam tím kia hoàn toàn mở ra, mấy người Mễ Lai Khắc đều nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khoa Lan trực tiếp tiến lên kiểm tra cho đối phương, sau một lúc kiểm tra toàn diện, hắn hơi hơi gật đầu, nói với mọi người vốn đang nhìn chăm chú vào mình:
”Các ngươi không cần khẩn trương, lần này thời gian y hôn mê không phải rất dài, hơn nữa không biết có phải ta ảo giác hay không, ta cảm thấy tình trạng thân thể của Thụy tựa hồ tốt hơn rất nhiều so với trước kia, có lẽ là bởi vì thể chất của y có chút đặc thù đi.”
Mọi người nghe vậy đều nhịn không được nở nụ cười, bọn họ cảm giác lo lắng trong lòng mình hiện tại rốt cục tiêu tán, bọn họ mang vẻ mặt vui sướng nhìn Lục Văn Thụy tựa hồ còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, Mễ Lai Khắc trực tiếp ngồi xuống bên mép giường, hắn vươn tay phải nắm lấy tay trái của đối phương, tiếp theo vươn tay vén lên vài sợi tóc trên trán đối phương. Hắn rất ôn nhu, nói với Lục Văn Thụy không biết vì sao vẫn đều thực im lặng:
“Thụy, ngươi hiện tại cảm giác thế nào? Còn không thoải mái sao? Phụ thân đã kiểm tra qua cho ngươi, hẳn là không có vấn đề gì, ngươi cảm thấy sao?”
Lục Văn Thụy nghe vậy rốt cục phục hồi lại tinh thần, nguyên bản y đang trầm tư vì lần này y đã dùng hết nội lực cùng năng lực trong cơ thể, cho nên trong thời gian hôn mê vừa rồi, thật ngoài ý, y cảm giác được nội lực trong cơ thể mình cư nhiên có xu thế đột phá, vì thế để làm cho thân thể của mình có thể mau chóng thích ứng loại chuyển hoán này, y trực tiếp lựa chọn đem ý thức *chạy xe không trạng thái*. Đương nhiên với bên ngoài, y chính là đang duy trì trạng thái hôn mê, hôm nay*vừa mới kia đoạn thời gian điều chỉnh thử*, nội lực của y đầu tiên là phá sau đó lập, vừa mới đột phá cảnh giới tiên thiên, hiện tại y đã gần như tiến vào hóa hư môn lan, về sau nếu tiến triển thuận lợi, có lẽ y cũng có thể đạp phá hư không, xuyên qua thời không? Sau đó trở lại địa cầu đi?
Tựa hồ bên trong tiểu thuyết võ hiệp có xuất hiện chuyện như thế này đi, y có chút nghi hoặc nghĩ, đối với đột phá lần này y cũng không phải rất rõ ràng, có lẽ là bởi vì đây là lần đầu tiên đem nội lực trong cơ thể dùng không còn chút nào. Hoặc là bởi vì y đột nhiên biến thành thú hình, cổ lực lượng kì lạ trong cơ thể kia không biết vì sao lại bùng nổ?
Ngay tại thời điểm y đông tưởng tây tưởng, y đột nhiên cảm giác ý thức của mình lại một lần nữa trở về trong cơ thể, tiếp theo y liền lập tức thanh tỉnh lại. Y nhìn vẻ mặt ôn nhu cùng thân thiết của Mễ Lai Khắc, nhìn nhìn lại mấy người Tạp Lạc Tư ở một bên, hơi hơi mỉm cười, nói với bọn họ:
“Các ngươi không cần rất lo lắng, tình huống của bản thân, ta chính rất rõ ràng. Vừa rồi chính là bởi vì ta mất máu quá nhiều, thể lực cạn kiệt mới có thể té xỉu. Hiện tại ta cảm giác tốt hơn nhiều, trừ bỏ có chút mệt, trên cơ bản đã không có vấn đề gì.”
Mấy người Mễ Lai Khắc nghe xong đều rất là vui mừng gật gật đầu, y không có chuyện gì thì tốt rồi, bằng không bọn họ nhất định sẽ thực tự trách, lần này Thụy bị thương, hoàn toàn đều là vì bộ lạc bọn họ.
Lục Văn Thụy nhìn biểu tình của tất cả mọi người đã thả lỏng, y hơi hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về hướng Tạp Lạc Tư, có chút nghi hoặc mở miệng hỏi:
”Tạp Lạc Tư thúc thúc, trải qua sự tình hôm nay, đáy lòng của ta có một cái nghi vấn, vì cái gì ta là giống cái lại có thể biến thành thú hình đâu? Hơn nữa ta cũng không có thú văn, đây rốt cuộc là sao?”
Tạp Lạc Tư nghe vậy hơi hơi sửng sốt, lúc này hắn mới nhớ tới lúc bọn họ rở về, bọn họ có nhìn thấy một đầu bạch mao sư tử đang giữ quan ải, đầu sư tử đó chính là Lục Văn Thụy, lúc ấy tất cả mọi người đã đoán được thân phận của y, hơn nữa tình huống ngay lúc đó thực nguy cấp, cho nên mọi người đều không có chú ý tới đối phương lúc ấy đang là thú hình, hiện tại bị đối phương hỏi như vậy hắn mới phản ứng lại.
Nhóm người Mễ Lai Khắc ở một bên lúc này mới nhớ tới chuyện này, bọn họ cũng rất là nghi hoặc nhìn Tạp Lạc Tư, không biết đây đến tột cùng là vì cái gì? Chỉ có Khoa Lan hiểu rõ cười cười, bất quá hắn cũng không có ngắt lời giải thích gì, chính là ánh mắt ôn nhu nhìn bạn lữ nhà mình.
Tựa hồ là cảm giác được tầm mắt của đối phương, Tạp Lạc Tư đối mỉm cười với Khoa Lan , lúc này mới mở miệng nói:
”Kỳ thật loại tình huống giống như ngươi trong lịch sử của bộ lạc cũng có ghi lại, trên người của ngươi tuy rằng không có xuất hiện thú văn, nhưng ngươi lại có thể biến thành thú hình, còn có thể hoài thượng bảo bảo, cái này thuyết minh ngươi cũng không phải là một giống cái đơn thuần, cũng không phải là một thú nhân bình thường. Ngươi hẳn là loại người đặc thù có ẩn hình thú văn tồn tại, trong lịch sử có nhắc tới loại tình huống này, mỗi 1000 năm trên Lạc Vân đại lục sẽ xuất hiện một người lưỡng tính có được ẩn hình thú văn, thân mình bọn họ đều có một loại năng lực thực đặc thù, hơn nữa bọn họ vừa có thể mang thai sinh con cũng có thể biến thành thú hình, chúng ta xưng là sứ giả thần thú, đây là một loại tồn tại rất thần thánh.
Cách 1000 năm trước cũng có một lần xuất hiện người như thế, đó là hiến tế ở trong Vũ tộc bộ lạc, hắn trời sinh có chứa năng lực bói toán, có thể trước tương lai, từng là thần sử trên toàn bộ Lạc Vân đại lục, rất được tôn sùng.
Thời điểm hắn sinh ra cũng không có thú văn, bất quá sau ba ngày hắn liền biến thành thú hình, cho nên hắn vẫn xem mình là thú nhân, sau đó hắn cùng một giống cái trong bộ lạc kết thành bạn lữ, còn có một bảo bảo thực đáng yêu. Thẳng đến sau đó có một việc đã xảy ra, năng lực của hắn thức tỉnh, hắn lúc này mới biết mình là một người lưỡng tính.
Mà trước kia, ngươi không có biến thành thú hình, có lẽ là bởi vì thân mình của ngươi có vẻ thiên vềthư tính/giống cái đi, ngươi hẳn cũng là sứ giả thần thú, cho nên có thể tự do biến hóa hình thể, cũng có thể sử dụng sinh mệnh lực, đây là một loại loại năng lực rất là cường hãn và đặc thù. Thụy, ngươi thật đúng là phúc tinh của toàn bộ lạc chúng ta, cám ơn ngươi vì đã làm rất nhiều điều cho bộ lạc chúng ta.”
Nói xong, hắn hơi cuối người, rất chân thành hướng tới đối phương biểu đạt lòng biết ơn của mình, làm tộc trưởng của Thái Cách bộ lạc, hắn thiệt tình muốn cảm tạ đối phương, nếu hôm nay không có y liều chết ngăn trở cùng bảo hộ, có lẽ chờ đợi khi bọn họ tở về thì sẽ nhìn đến một cục diện hoàn toàn khác.
Lục Văn Thụy nghe vậy chỉ hơi hơi gật gật đầu, thản nhiên nói:
”Tạp Lạc Tư thúc thúc, ngươi không cảm tạ ta, ta cũng là một phần tử của Thái Cách bộ lạc, cũng nên vì bộ lạc của mình làm một chút sự tình”.
Nói xong y còn không biết xấu hổ cười cười, kỳ thật lúc này nội tâm của y là vô cùng rối rắm, vì cái gì mình sẽ là người lưỡng tính có ẩn hình thú văn đâu? Còn là sứ giả thần thú cái gì đó? Không nghĩ tới thân phận của khối này thân thể này thật đơn giản như vậy, trước khi khi biết mình là một giống cái có phát đồng dị sắc, có nghĩ bản thân có năng lực đặc thù, lúc đó mình đã thực kinh ngạc. Không nghĩ tới sự tình còn không có đơn giản như vậy, hiện tại y còn có thể biến thành thú hình, là một loại tồn tại thần thánh trong truyền thuyết, 1000 năm mới xuất hiện một lần, này cũng quá khoa trương đi? Không thể ngờ, một đứa bé cha mẹ không thương như An sẽ có được một thể chất cường hãn như vậy, thật sự là đáng tiếc, không ai hiểu được giá trị của hắn.
Cảm khái qua đi, Lục Văn Thụy lại nghĩ tới hiến tế ở 1000 năm trước, như thế nào người khác thì làm thú nhân trưởng thành lên? Còn cưới một giống cái rồi sinh một bảo bảo, vì cái gì chính mình lúc trước đã bị cho là giống cái chứ? Quả nhiên là muốn làm cho người ta tức chết mà. Ai!
Nhưng, nếu theo như lời Tạp Lạc Tư thúc thúc nói trước đó, nếu chính mình là lưỡng tính, như vậy chính mình rốt cuộc có thể hay không làm cho Mễ Lai Khắc sinh một bảo bảo cho mình? Nghĩ đến bộ dáng Đại Thước mang thai, y cảm thấy rất vui vẻ. Đang lúc y đang vui vẻ bổ não, một đạo thanh âm đột nhiên đánh gãy suy nghĩ của y.
Đó là âm thanh của Tạp Lạc Tư, trước đó hắn nhìn Lục Văn Thụy không biết thần trí bay đến nơi đâu, rất mẫn cảm bắt giữ một chút ý cười trong mắt đối phương, hắn đột nhiên liền thốt ra:
”Thụy, trước đó ta đã nói đến sự tồn tại của loại lưỡng tính này, kỳ thật vẫn có một điểm chú ý, trong lịch sử 2000 năm trước, có một người được nuối lớn như là một giống cái, trước khi hắn biết bản thân là một tồn tại đặc thù, thì hắn đã tìm được một thú nhân để kết thành bạn lữ, lúc ấy hắn đã sanh ra một tiểu thú nhân thực đáng yêu. Đột nhiên có một ngày, bộ lạc bọn họ lọt vào tập kích, hắn ngoài ý muốn thức tỉnh năng lực, cứu vớt toàn bộ bộ lạc.
Sau đó, từ chỗ tộc trưởng, hắn mới biết được thể chất đặc thù của mình, hắn lại nảy sinh một ý tưởng là muốn làm cho bạn lữ của mình sinh hạ một bảo bảo, bạn lữ của hắn đối với việc này cũng rất là tán thành, vì thế hai người bọn họ liền cùng nhau cố gắng thật lâu, nhưng thẳng đến bọn họ tiến vào thời kỳ lão niên, bọn họ vẫn không có thành công. Chỉ là hắn lại sinh thêm vài bảo bảo, nhà bọn họ coi như là một gia đình có nhiều đứa nhỏ nhất ở trong bộ lạc. Bởi vậy có thể thấy được, khi người lưỡng tính cùng thư tính/ giống cái kết hợp, có thể làm cho đối phương mang thai, mà khi bọn hắn cùng thú nhân kết hợp, bọn họ chỉ có thể thụ thai, không thể làm cho đối phương mang thai.”
Nói xong câu đó, hắn thấy đối phương xuống sắc mặt, trong mắt quả nhiên lướt qua một chút thất vọng cùng ảo não. Tuy rằng trước đó hắn chỉ là hoài nghi mà thôi, hiện tại hắn thật xác định đối phương có ý đồ phản công, hoàn hảo ý thức nguy cơ của mình thật cường hãn, ngay tại vừa rồi trong nháy mắt nhớ tới chuyện này, giúp cho tiểu nhi tử nhà mình miễn đi một cái uy hiếp.
Mà Lục Văn Thụy cũng không biết tính toán trong lòng đối phương, y chính là tiếc nuối khi không thể nhìn được tạo hình khôi hài của Đại Thước, bất quá loại ảo não này cũng chỉ là chợt lóe rồi biến mất, làm bạn lữ của nhau, vì đối phương sinh hạ kết tinh tình yêu của nhau, y cũng là vui vẻ chịu đựng, cũng sẽ không đặc biệt so đo.
Mấy người Mễ Lai Khắc nghe vậy cũng chỉ là gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình hiểu biết tình huống, Thụy quả nhiên là một tồn tại đặc biệt, thực lực, năng lực cùng thể chất đều rất cao, làm một tồn tại hoàn mỹ như vậy, bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng, nếu lúc trước không bị Mễ Lai Khắc nhanh chân đến trước, nhất định Thụy sẽ được rất nhiều thú nhân cùng giống cái đa điên cuồng theo đuổi.
Mễ Lai Khắc lúc này cũng thực may mắn cùng tự hào, bạn lữ nhà mình thật là rất lợi hại. Hắn thật sự không có bởi vì vậy mà cảm thấy tự ti hay có cảm xúc tiêu cực nào, chỉ có cảm giác cùng vinh dự và tự hào, hắn biết chính mình cần phải cố gắng thủ hộ Thụy, hơn nữa chính mình cũng phải cố gắng biến cường, như vậy mới có thể bảo hộ tốt bạn lữ cùng bảo bảo còn chưa có sinh ra của mình.
Khi trong lòng của hắn còn đang hạ quyết tâm, mấy người Tạp Lạc Tư rất ăn ý lui ra ngoài, lúc này Lục Văn Thụy có chút trêu tức nhìn chăm chú vào Mễ Lai Khắc đang ngồi ở bên cạnh mình, hắn nhìn trong mắt đối phương lộ ra ý chí kiên định cùng chiến đấu sục sôi, có chút bất đắc dĩ, cảm thấy kỳ thật Đại Thước rất đơn thuần, hắn nghĩ cái gì cơ hồ đều hiện lên trên mặt hết.
Sau một lúc lâu, Mễ Lai Khắc vẫn chưa hoàn hồn, Lục Văn Thụy thấy thế cũng chỉ nhíu mày, y cảm giác thân thể của chính mình còn có chút bủn rủn, vì thế y thuận theo cảm giác của mình, tiếp tục nằm ngã xuống giường, chuẩn bị tiếp tục nghỉ ngơi một chút, còn Đại Thước đồng học thì sao? Y quyết cứ để cho đối phương tiếp tục trầm tư đi, ta ngủ thì cứ ngủ.
Cho nên sau khi Mễ Lai Khắc vất vả lên kế hoạch rèn luyện cho 10 năm tiếp theo, quay đầu liền thấy được bạn lữ nhà mình đang ngủ ngọt ngào, hắn nghiêng đầu nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, nguyên lai đã đến buổi tối, xem ra vừa rồi chính mình thất thần thật sự là lâu lắm (^_^), đều không có chú ý tới nhóm người Ngải Tư Đặc rời đi khi nào. Hắn có chút áy náy liếc nhìn Lục Văn Thụy một cái, tiếp theo khinh thủ khinh cước đi ra ngoài cửa, hôm nay, từ trưa đến giờ, Thụy vẫn chưa ăn qua chút gì, hắn cần phải hảo hảo chuẩn bị một bữa tối phong phú để cho y bổ bổ.
Vì thế sau khi Lục Văn Thụy nghỉ ngơi đủ, trước mặt y liền xuất hiện Mễ Lai Khắc với một vẻ mặt đầy lọ, y nhìn thức ăn không ra hình dạng gì trong tay đối phương, lại quay đầu nhìn nhìn một bàn lớn đầy thịt nướng, sâu sắc cảm thấy đối với việc nấu đồ ăn mà nói, kỳ thật Đại Thước cũng chỉ có tay nghề làm thịt nướng.
Lục Văn Thụy nhìn vẻ mặt xấu hổ của Mễ Lai Khắc, rất là khoan dung cười cười, tiếp theo trực tiếp đứng lên, vỗ vỗ trên vai đối phương, sau đó đi vào phòng bếp, làm bữa tối cho hai người.
Mễ Lai Khắc nhìn thân ảnh bận rộn của bạn lữ nhà mình, có chút bất đắc dĩ cười cười, xem ra chính mình thật sự không có năng khiếu nấu nướng, bình thường hắn nhìn thấy Thụy rất lưu loát nấu đồ ăn, không nghĩ tới khi chính mình học theo cách đối phương mà làm thì mới biết khó như thế nào, trừ bỏ thịt nướng, cơ hồ không có món nào có thể ăn được. Quả nhiên muốn săn sóc bạn lữ, trước tiên phải cân nhắc thực lực của bản thân một chút mới được, bằng không cố gắng cũng bằng thừa. Mễ Lai Khắc cứ như thế mà cảm khái.
Mấy ngày kế tiếp, mấy người Tạp Lạc Tư đều bận việc trong bộ lạc, dù sao trước đó vừa trải qua công kích mãnh liệt như vậy, rất nhiều phòng ở trong bộ lạc đều bị phá hủy, hơn nữa, một ít thú nhân phụ trách tuần tra cùng ngăn cản dã thú tập kích cũng đều hy sinh, tộc trưởng cần đi trấn an người nhà cùng bạn lữ của bọn họ. Mà Khoa Lan thì vội vàng tẩm bổ cho Lục Văn Thụy, tuy rằng bản nhân y tỏ vẻ chính mình đã không còn có vấn đề gì, bất quá do trước đó y làm động thai khí vài lần, cùng với mất đi một lượng lớn máu, cho nên Khoa Lan cùng Pháp Lan không thực yên tâm, bọn họ cảm thấy vô luận là vì đại nhân hay là vì tiểu hài tử, đối phương tuyệt đối cần tẩm bổ một đoạn thời gian.
Vì thế dưới tình huống thiểu số phục tùng đa số, Lục Văn Thụy bước vào cuộc sống khóc không ra nước mắt, người địa cầu đều biết, trừ bỏ dược thuốc, thì thuốc Đông y bình thường đều rất khó uống, mà hiện tại mỗi ngày ba bữa, y đều phải uống một chén lớn thảo dược, đây đúng là cuộc sống thực làm cho người ta chán ghét. Hơn nữa y còn không thể cự tuyệt, bởi vì mọi người đều là quan tâm y mới làm như vậy, y cũng không thể cô phụ hảo ý của người khác, không phải sao? Chính cái gọi là “Giơ tay không đánh người đang cười”, nhìn khuôn mặt tươi cười của Khoa Lan , Lục Văn Thụy cũng chỉ có ngậm ngùi mà nuốt, yên lặng nhấm nháp các loại thảo dược mỗi ngày.
Hoàn hảo trụ cột thân mình của y có vẻ hảo, hơn nữa từ nhỏ y đã tu tập nội công tâm pháp thượng thừa, hơn nữa y lại rèn luyện mỗi ngày, càng miễn bàn bản thân y có được năng lực nghịch thiên là sinh mệnh lực, với kiểu bồi bổ bên trong lẫn bên ngoài, tình trạng thân thể của y khôi phục phi thường mau. Hơn một tháng qua đi, sắc mặt của y đã trở nên hồng nhuận, thần thái bay lên, thậm chí so với trước khi bị thương, thần khí hiện tại của y lại tốt hơn một bậc.
Lục Văn Thụy rất cao hứng vòng vo vài vòng trước mặt nhóm người Khoa Lan, đối diện với ánh mắt vừa lòng lại bất đắc dĩ của mọi người, y rốt cục thoát khỏi oanh kích liên tục của thuốc Đông y, giờ đây y rốt cục có thể hảo hảo thả lỏng một chút, nhưng sự thật có thể như y mong muốn sao?
Theo lý luận mà nói, lấy trạng thái thân thể hiện tại của y, hoàn toàn có thể tiếp tục bước đi như bay, võ nghệ cao cường cũng có thể sử dụng. Đáng tiếc hiện tại y đã bị lệnh cưỡng chế không được tùy ý sử dụng nội lực cùng năng lực, bình thường đi đường cũng chỉ có thể đi vừa phải, đây đều là vì cái gì đâu?
Kỳ thật đầu sỏ khiến y mang thai, không biết có phải một tháng trước đó y được bồi bổ tốt quá hay không, hay là bởi vì y rốt cục vượt qua thời kỳ nôn nghén, hiện tại khẩu vị trở nên tốt lắm đồng thời sức ăn cũng rất lớn, bụng của y hiện tại so với một tháng trước thì lớn gấp 2 lần, nhìn không khác nào bụng của người bình thường sắp sanh.
Cho nên hiện tại, cái bụng thật to trở thành phiền não mới của Lục Văn Thụy, mỗi ngày y nhìn bụng của mình và phát hiện nó tăng trưởng với một tốc độ không thể tin được, rất là nghi hoặc vì sao cái gì liên quan đến mình đều cũng thật đặc biệt như vậy chứ? Sau đó, Khoa Lan kiểm tra cho y một chút, hoài nghi rất có khả năng bên trong không chỉ là một bảo bảo, cho nên bụng mới lớn hơn nhiều so với người khác. Hơn nữa lúc ấy mấy người Pháp Lan đều thật cao hứng, bọn họ dùng vẻ mặt hưng phấn nói cho y biết là từ trước tới nay, y là giống cái duy nhất trên Lạc Vân đại lục hoài đa thai, tuy rằng y không xem như là một giống cái hoàn toàn, nhưng điều này cũng thực không giống với người thường. Có trời mới biết, hiện tại y có bao nhiêu không thích hai chữ “Đặc thù” này.
Không nghĩ y không chỉ thực dễ dàng mang thai, còn có thể mua một tặng một, hoặc là mua một tặng hai, thật sự là kinh hỉ không ngừng a! Y cũng không cần loại may mắn này đâu. Hiện tại mới 4 tháng mà bụng liền lớn như vậy, đợi cho đến 10 tháng thì không biết y sẽ biến thành bộ dáng gì nữa? Chỉ nghĩ thôi mà đã cảm thấy lạnh cả mình, về sau khi y đi đường không chừng sẽ bị úp sấp về phía trước mất? Ai!
Đáng tiếc những người khác đều không hiểu nội tâm rối rắm của y, mọi người đều rất là vui sướng cùng hâm mộ vận tốt của y, có lẽ người khác suốt một đời cũng không thể có được đứa nhỏ của chính mình, mà y thì nhanh như vậy mà đã có thể hoài thượng không chỉ một bảo bảo, đây là việc vinh quang đến cỡ nào a? Ít nhất trừ bỏ y ra thì mọi người đều thật cao hứng.
Lục Văn Thụy đã không ngừng an ủi bản thân bình tĩnh xuống, y nghĩ, sinh một cũng là sinh, sinh hai cũng là sinh, vậy thì cứ sinh một lần, đỡ phải sinh nhiều lần! *Khán, hắn cũng thực nhìn xem mở!*