Chương 36: Chuẩn bị
(nguoinaodo.wordpress.com)
(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)
.
Quá hết năm, mọi người sẽ vì sinh kế năm tới mà ngồi thành một vòng cùng nhau thương nghị. Tây Viễn cùng nhóm đại nhân trong nhà đã quyết định, năm nay bọn họ sẽ tiết kiệm tiền để xây phòng ở mới, việc chuẩn bị nguyên liệu tương đối vất vả, cho nên năm nay nhà họ sẽ không tiếp tục nuôi vịt và ngỗng nữa, chỉ nuôi một ít gà để có trứng bán vào mùa đông năm nay thôi. Người trong nhà tuy có điểm luyến tiếc, vì vịt ngỗng năm ngoái bán được không ít tiền, nhưng chuyện gì cũng có nặng nhẹ cả, cho nên tất cả đều đồng ý với đề xuất này.
Qua năm mới, Tây Viễn lại đi thêm một chuyến tới Tụ Đức lâu. Trong nhà hiện tại vẫn phải thu mua nội tạng, chân vịt, cánh ngỗng ở đây, bởi trong nhà không còn nuôi vịt và ngỗng nữa, nên giờ khi mua Tây Viễn sẽ trả cho Tụ Đức lâu một khoản tiền tương ứng với những thứ này. Hai bên bàn bạc giá cả xong, Tây Viễn lại nghe Tôn Diệp kể chuyện hiện giờ thu mua vịt ngỗng ngoài chợ không hề dễ, lại không có nhà nào trên trấn làm quy mô lớn về mảng này cả, cho nên, Tụ Đức lâu chỉ đành phái người xuống các thôn để thu mua từ từ thôi.
Tây Viễn nghe xong, liền nói với Tôn Diệp là y có thể hỗ trợ nghĩ giúp biện pháp, bất quá phải chờ đến mùa thu thì mới thấy được hiệu quả, nên suốt khoảng thời gian chờ đợi này Tụ Đức lâu vẫn phải tự thân vận động thôi.
Bởi vì bản thân Tây Viên cũng là một cổ đông của Tụ Đức lâu, nên Tây Viễn rất là để bụng chuyện này. Đầu tiên, y tính toán qua một chút số lượng vịt ngỗng Tụ Đức lâu có thể bán ra trong một năm, sau đó mới quyết định chọn lấy vài hộ nhân gia trong thôn, rồi dạy cho người ta cách nuôi vịt và ngỗng.
Đã là người thì đều có tư tâm, và Tây Viễn cũng không ngoại lệ trong khoản này, cho nên y đương nhiên sẽ giao chuyện này cho những hộ có quan hệ tốt với nhà mình.
Về nhà thương lượng cùng gia gia nãi nãi và cha nương xong, mọi người trong nhà đều đồng ý với quyết định của y. Bất quá, Tây Viễn nghĩ rằng chuyện này vẫn nên nói trước một tiếng với lý chính trong thôn, cho nên liền bảo gia gia và cha qua nhà ông ta một chuyến, nếu lý chính đồng ý thì cũng có thể nhận nuôi vịt và ngỗng theo phương pháp của y.
Lão gia tử và Tây Minh Văn sang nhà lý chính nói lại chuyện này cho ông ta nghe. Đương nhiên sau khi nghe xong, ông ta cũng rất vui lòng khi biết được tin tức này, mắt thấy năm ngoái Tây gia kiếm được nhiều tiền như vậy, ai mà chẳng động tâm cơ chứ, chẳng qua ông ta không thể làm xằng làm bậy như lũ tiểu nhân kia thôi.
Những gì Tây gia nói ông ta có thể hiểu được, đầu tiên bọn họ sẽ chọn ra mấy hộ trong thôn để thực hiện dự án chăn nuôi vịt ngỗng trước, chờ đến khi thử xong mà không có vấn đề gì xảy ra, thì sẽ dạy tiếp những hộ còn lại. Hơn nữa, sau khi dưỡng vịt và ngỗng xong, nếu bọn họ không kiếm được chỗ để bán, thì Tây gia sẽ giúp đỡ tìm người mua vịt, chuyện tốt như vậy ai mà không nguyện ý. Bất quá, Tây gia cũng sẽ hạn chế số lượng vịt ngỗng được chăn nuôi, mỗi hộ nhiều nhất chỉ được nhận nuôi một trăm con tất cả, là cộng cả vịt và ngỗng lại, chứ không phải mỗi loại được nuôi một trăm con. Đây cũng là yêu cầu duy nhất mà Tây Viễn cố ý đề ra, còn đặc biệt dặn dò gia gia và cha mình nhất định phải nói rõ ràng, y sợ nhà nào nuôi quá nhiều sẽ khiến chất lượng vịt ngỗng bị giảm thấp, chẳng may bị chết hay bị bệnh sẽ đổ lên đầu người khác.
Lý chính cũng hiểu được lý do, tại sao Tây gia lại phải đem chuyện này nói trước với ông. Để ông thay họ quyết định đã là để mắt tới ông rồi, hơn nữa còn cho nhà ông một cơ hội để kiếm tiền nữa, bởi vậy cho nên, thời điểm suy xét nên chọn hộ nào trong thôn, ông liền để ý tới những nhà thân thiết với Tây gia trước, ví dụ như: Vương gia, Trình gia, Triệu lão bát gia còn cả Giải gia nữa. Chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể dễ dàng nhận ra được quan hệ giữa mấy gia đình này rất tốt, hài tử nhà họ còn được qua Tây gia đọc sách nữa.
Mặt khác, lý chính còn chọn thêm từ tộc mình ra hai hộ gia đình, và ở đầu Đông hai hộ gia đình, tổng cộng sẽ là chín hộ.
Sau khi tính toán xong xuôi, ông liền bắt con mình qua nhà tám hộ còn lại mời nam nhân bên đó qua đây, sau khi nghe xong bọn họ liền mừng rỡ đồng ý. Năm ngoái, vài hài tử Tây gia chăn vịt cả một mùa hè, đến đầu thu bán đi liền đủ tiền sắm lừa về nhà, tất cả bọn họ đều thấy rõ trong mắt, còn tưởng là Tây gia sẽ giữ riêng chuyện này cho nhà mình, không đem biện pháp chăm gia cầm nói cho người khác biết, ai ngờ nhân gia lại thoải mái như vậy. Chuyện tốt này quả là chiếc bánh từ trên trời rớt xuống.
"Tây đại ca, nhà ngươi năm nay không nuôi gia cầm nữa sao?" Thấy mọi người tan họp về rồi, Trình Nghĩa liền quay qua hỏi chuyện Tây Minh Văn. Hiện giờ, đôi lúc rảnh rỗi không có việc để làm, Trình Nghĩa cũng sẽ qua nhà Tây Viễn ngồi một lúc, cùng Tây Minh Văn hàn huyên đôi câu. Kỳ thật Trình Nghĩa và Tây Minh Văn cũng không có nhiều đề tài chung để nói với nhau, bởi tính cách hai người bọn họ hoàn toàn bất đồng. Hắn chơi thân với Tây gia lão nhị Tây Minh Vũ hơn, tuổi tác hai người cũng không sai biệt lắm, bất quá hiện giờ Tây Minh Vũ đã dọn về Dương gia trang ở hẳn, hắn lại muốn trở nên thân thiết với Tây gia hơn, nên chỉ đành câu được câu chăng tán gẫu với Tây Minh Văn thôi. Bọn họ tán gẫu qua lại cũng chỉ xoay quanh vấn đề hoa màu, ví dụ như năm nay nhà ngươi trồng những loại nào, định chờ tới tháng mấy thì mới bắt đầu bón phân, ruộng nhà ai tươi tốt, vân vân. Cứ nói chuyện kiểu này thực khiến cho bản thân Trình Nghĩa cảm thấy bất đắc dĩ, một phần cũng bởi Tây Minh Văn là một người thành thật, ngươi có muốn nói giỡn với hắn cũng nói không nổi.
"Nhà ta năm nay định xây phòng ở mới, lúc này trong nhà cũng đã chuẩn bị được ít nguyên liệu rồi, mọi người bận bịu quá nên không còn thời gian chăn nuôi gia cầm nữa." Tây Minh Văn thành thật trả lời.
"A? Nhà ngươi tính xây phòng mới sao?..." Trình Nghĩa sau khi nghe vậy liền có chút giật mình, xây phòng ở mới chính là chuyện lớn trong nhà đó. Bất quá, sau khi hỏi xong lại bỗng cảm thấy chính mình phản ứng như vậy có chút hơi quá, liền vội vàng thêm vào một câu, "Vậy nếu có gì cần giúp thì ngươi cứ bảo với ta một tiếng, đằng nào thời gian rảnh rỗi của ta cũng rất nhiều."
"Được, đến lúc đó ta sẽ nhớ tìm ngươi." Tây Minh Văn hàm hậu đáp ứng.
Hôm sau, mấy hộ gia đình được lý chính lựa chọn, đều qua Tây gia thỉnh giáo phương pháp chăn nuôi gia cầm, Tây Viễn đem từng hạng mục công việc cần chú ý nói hết một lượt cho họ nghe, còn đặc biệt cường điệu việc phải thường xuyên dùng dấm để tiêu độc, cùng chịu khó quét tước chuồng trại trong chăn nuôi nữa. Vài người bọn họ một bên chăm chú lắng nghe, một bên có gì không hiểu liền đem ra hỏi hết một lượt. Tây Viễn giải đáp thắc mắc của bọn họ xong, liền nói về sau còn gì không thì cứ việc qua hỏi y, đừng làm lung tung kẻo vịt ngỗng sẽ không đạt chất lượng, vài người sau khi nghe xong những lời này đều thực cảm kích Tây Viễn.
Tối hôm đó, sau khi Tây Minh Toàn nghe được tin liền tức tốc chạy qua nhà bọn họ. Đại ca đem cách kiếm tiền dạy cho người ta, thế mà lại quên mất gã khiến gã tức giận vô cùng. Sau khi Tây Minh Toàn âm trầm tiến vào phòng xong, liền ồn ào một trận với đại ca đại tẩu nhà mình, gã nói bọn họ là trưởng huynh trường tẩu mà tuyệt không thèm bận tâm đến gia cảnh huynh đệ nhà mình, chỉ giỏi quay ra nịnh bợ mấy người như lý chính và Trình Nghĩa trong thôn, muốn mượn hào quang của người ta để trở nên nổi bật thì trước tiên cũng phải tự mình xem lại bản thân coi có mượn được không đã, vân vân và vân vân, khiến lão gia tử và lão thái thái tức giận vô cùng. Lão thái thái còn điên tới mức, suýt nâng cây trượng lên đánh gã, còn lão gia tử thì thẳng tay cầm chổi, đuổi gã ra khỏi nhà. Vợ chồng Tây Minh Văn thấy vậy chỉ ngồi im một bên, yên lặng không hề nói gì, bởi cả hai bọn họ đều ăn nói vụng về, bình thường tán gẫu đều còn chẳng nói được mấy câu, huống chi là cãi nhau.
Tây Viễn thấy mọi chuyện mà cứ náo loạn lên như này thì sẽ không ổn lắm, bèn cản gia gia và nãi nãi lại, chính là tên Tây Minh Toàn kia cứ ngồi ngay trước cửa nhà bọn họ, có nói thế nào cũng không chịu đi, cũng không thèm để ý xem có làm hai lão nhân gia trong nhà sinh khí không, gã không sợ nhưng Tây Minh Văn và Tây Viễn lại sợ a. Cuối cùng không còn biện pháp nào khác, Tây Minh Văn rốt cuộc phải qua nhà lý chính một chuyến, đem việc Tây Minh Toàn cũng muốn tham gia đợt nuôi gia cầm lần này ra nói với ông, để xem ông có thể nghĩ ra biện pháp nào đó, giúp hắn dàn xếp một chút không. Lý chính vốn cũng nghe ngóng được không ít chuyện của Tây gia, biết Tây gia lão Tam là một tên ích kỉ, nhưng xét tới lần này Tây gia lão Đại đã hảo tâm giúp đỡ người trong thôn, nên cũng không muốn gây khó khăn gì cho Tây Minh Văn cả, rất nhanh đã đồng ý cho nhà Tây Minh Toàn tham gia đợt chăn nuôi gia cầm này cùng chín hộ khác. Sau khi nghe được tin tức này xong, gã mới chịu yên tĩnh trở về nhà.
"Ông trời ơi, rốt cuộc ta đây đã gây ra nghiệt gì, mà lại nuôi dạy lên một tên không biết điều như thế." Lão thái thái vừa khóc vừa mắng, khiến lão gia tử đang ngồi hút thuốc 'xoạch xoạch' ngoài cửa cũng sinh khí theo.
"Nãi à, có sao đâu, nếu Tam thúc đã muốn nuôi thì cứ để gã nuôi đi, chúng ta cứ nói trước một tiếng với lý chính là được rồi, về sau sẽ không liên quan gì nữa." Tây Viễn an ủi lão thái thái.
"Nãi không sinh khí cái này, mà là tức giận những lời gã nói với cha nương ngươi kia. Từ nhỏ, ta và gia gia ngươi đã không rảnh quan tâm đến ba người bọn họ, cha ngươi là lão Đại, nên Nhị thúc và Tam thúc đều do một tay hắn bồng hắn bế mà lớn lên, ngươi nói gã sao lại không có lương tâm như vậy chứ. Cứ thấy tiền cái là sáng mắt ngay!" Sau khi nghe được những lời này của lão thái thái, Tây Minh Văn cũng không chịu thêm được nữa liền rớt vài giọt nước mắt. Hai đệ đệ từ nhỏ đã được hắn yêu thương, nay lớn lên rồi chỉ còn có mình lão Nhị vẫn là tri kỷ của hắn, còn lão Tam thì chưa được đôi ba ngày đã phải qua đây gây ầm ĩ một trận, giống như nếu không làm vậy sẽ không thể sống nổi đó.
"Cha, người khóc gì chứ, tới mười ngón tay còn có ngón ngắn ngón dài, không phải Nhị thúc nhà mình rất tốt sao. Người tốt với người ta, đâu thể cũng bắt người ta phải tốt lại với mình." Tây Viễn thực bất đắc dĩ nói.
"Cha không sao cả, chỉ là nhớ lại những chuyện lúc trước nên có chút thương tâm thôi." Từ nhỏ cứ có đồ ăn thức uống gì đó ngon là hắn đều luyến tiếc để lại cho bản thân mình dùng, có gì cũng đem về cho hai đệ đệ ở nhà hết, bởi Tây Minh Toàn là nhỏ nhất trong nhà nên hắn thường sẽ cho gã nhiều hơn, ai ngờ tới lúc trưởng thành gã lại đối xử với hắn như vậy.
"Lão Đại ngươi cũng đừng khổ sở nữa, ngươi xem không phải cuộc sống của chúng ta hiện tại rất tốt sao!" Nãi nãi thấy Đại nhi tử hiền lành nhất nhà tự dưng bật khóc, liền vội mở miệng khuyên giải.
"Con mẹ nó chớ, cứ làm chuyện gì để ông ngứa mắt xem, thể nào cũng có ngày ông cầm cuốc chém chết nó." Lão gia tử trong lòng khó chịu liền chửi bậy một câu.
"Cha, người đừng nóng giận, ta chỉ là nhất thời bụng dạ hẹp hòi thôi. Người xem hiện tại gia đình chúng ta đang sống thư thái như thế, gã gieo nhân nào thì ắt gặt phải quả nấy thôi." Tây Minh Văn trái lại mở miệng khuyên nhủ lão gia tử.
Trong nhà cũng bởi sự kiện này mà không thoải mái mất mấy ngày, bất quá, sống trên đời sao có thể không xảy ra việc này chuyện đó, dần dần rồi cũng ổn cả thôi. Mấu chốt vấn đề nằm ở chỗ một bên là cha nương với nhi tử, còn một bên là huynh tẩu với em trai, sao có thể rõ ràng như một là một, với hai là hai được.
Sau tháng giêng, Tây Minh Vũ liền trở về giúp đại ca bận rộn việc xây phòng. Bọn họ đầu tiên phải lên đất hoang chọn vài cây xanh có thân hình cao thẳng về làm trụ phòng. Tây Minh Văn mượn trong thôn cả thể ba chiếc xe trâu, kéo mất vài ngày mới xong việc được. Số gỗ này sẽ được chuyển về nhà đẽo gọt trước, sau đó lại mang phơi nắng suốt cả mùa hè thì mới đưa vào làm trụ phòng được.
Mấy người Trình Nghĩa thấy Tây gia lên rừng chặt cây như vậy, liền đi theo hỗ trợ. Hiện tại trong nhà còn chưa tới thời điểm trồng trọt vụ mùa, cho nên hộ nào hầu như cũng nhàn rỗi, những nhà nào trong thôn mà có ý định giao hảo với Tây gia, thì đều cho người qua giúp đỡ cả. Tuy làm giúp sẽ không được trả công, nhưng lại được người Tây gia chuẩn bị sẵn cho cơm trưa và cơm chiều, hiện tại lại đúng thời điểm giáp hạt, cho nên cơm canh hộ nào cũng đơn điệu vô cùng, may mà nhà Tây Viễn vẫn còn giữ lại chút ít rau cải không bán cho Tụ Đức lâu, ngoài ra còn có cả cà và đậu tương nãi nãi phơi nắng từ cuối thu năm trước nữa.
Hiện tại, đại nhân trong nhà cũng đủ bận rộn cho việc xây phòng rồi, cho nên Tây Viễn liền đảm nhận công việc chế biến thức ăn cũng như giao hàng cho Tụ Đức lâu, cứ cách ba ngày y sẽ lên Ngạn Tuy thành một lần. Qua một khoảng thời gian nữa, thời tiết trở nên ấm áp hơn, chỉ sợ sẽ không thể tiếp tục như này, mà phải chuyển thành ngày nào cũng giao.
Mỗi lần trở về, Tây Viễn đều sẽ tiện đường qua Vạn Đức trấn một chuyến, mua chút xương cốt linh tinh về nấu với canh, sau đó cho thêm cả cà và đậu tương vào, trong lúc ninh xương sẽ cảm thấy cực kỳ thơm, uống thử vào miệng còn đặc biệt ngon nữa. Ngoài ra y còn chọn thêm ra một ít nội tạng cùng cánh vịt cánh ngỗng quá nhỏ, không thể bán được đi xào với khoai tây, ăn qua hơi mỡ ngon vô cùng.
Cho nên, qua vài ngày người trong thôn đều nói Tây gia chiêu đãi thức ăn cho bọn họ rất tốt, có vài nam nhân ngồi không rảnh rỗi ở nhà, sau khi biết được tin này cũng theo qua làm giúp. Đương nhiên bên trong số đó cũng sẽ có người tới đây đục nước béo cò, ăn nhiều làm ít, bất quá chỉ ăn trực được một hôm thôi đã không dám tới nữa, bởi người hiện tại tọa trấn Tây gia đã không còn là lão đại Tây Minh Văn, mà là lão nhị Tây Minh Vũ, một kẻ gan góc như vậy, ai mà dám vác mặt đến đó loạn chiếm tiện nghi của hắn ta. Tới ngay cả Tây Minh Toàn hắn ta còn không khoan nhượng, sang hỗn ăn hỗn uống một hôm liền bị hắn thóa mạ cho thiếu sống thiếu chết, rốt cuộc từ sau không dám qua đó nữa.
Gỗ sau khi được kéo về nhà, đều được bọn họ đặt ngoài cửa viện, cũng không hề lo lắng sẽ bị người khác chiếm tiện nghi, bởi núi đồi rừng hoang ngoài kia chỗ nào chẳng là gỗ, chẳng ai lại làm cái trò đi trộm mất gỗ xây nhà của người ta cả
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, xây phòng mới quan trọng nhất là ở trụ nhà, cây cối gần thôn không thích hợp để dựng phòng ở, cho nên gia gia định bảo hai đứa con trai mình lên Đông Sơn một chuyến, tìm huynh đệ kết bái ngày xưa của ông để nhờ vả chuyện này.
Nhưng ai ngờ nãi nãi vừa nghe thấy từ Đông Sơn đã nhớ ngay tới chuyện râu mép năm ngoái, có nói thế nào cũng không chấp nhận để hai người họ lên núi thử một lần. Cuối cùng vẫn là Tây Minh Vũ nhờ vả người ta hỏi thăm một chút, mới quen biết được một thương nhân chuyên gia buôn bán gỗ ở Vạn Đức trấn.
Tiền bạc trong nhà hiện giờ không được thuận lợi, khiến bản thân Tây Viễn cũng lo sốt vó cả lên. May mắn lúc này Tôn Diệp lại vừa kịp xuất hiện, đưa cho y một trăm lượng bạc xong liền nói 'người bây giờ cứ cầm trước số tiền này đi, có gì đợi đến hai tháng sau, kết toán chi tiêu lần nữa thì lại lấy ra trả một thể'. Nghe được những lời này, Tây Viễn bỗng cảm thấy bản thân mình như sống lại rồi, có điều hiện giờ y lại thiếu nợ Tôn Diệp hai trăm lượng bạc.
Có số tiền này trong tay, Tây Viễn lập tức cất gọn vào túi cầm về nhà. Lúc lấy ra trước mặt mọi người, y liền nói rõ số tiền này bao gồm: tiền nợ lần trước mà Tôn Diệp còn thiếu, hoa hồng của mấy tháng gần đây, ngoài ra hắn còn dự chi cho nhà họ thêm một ít nữa.
Dù sao người biết tính sổ trong nhà cũng chỉ có y, cho nên Tây Viễn nói thế nào thì chính là thế đấy, ngay đến cả Nhị thúc cũng không hiểu gì về chuyện này.
Có tiền rồi, mọi thứ liền không cần phải lo lắng nữa. Trước mắt, bọn họ cứ phải mua trước ít cát và đá lát nền, ngoài ra còn thêm cả gạch để làm mái ngói nữa. Cơ bản những thứ cần thiết trong nhà đã chuẩn bị đầy đủ rồi, nên giờ chỉ còn thời điểm tốt để bắt tay đào móng thôi. Móng sẽ được đào sâu khoảng trên dưới 2.5m, sau đó sẽ dùng đá, cát và đất dậm lên cho cứng. Sau khi đã dậm đất xong thì mới được coi là đã hoàn thành công tác chuẩn bị. Lúc này, Tây Viễn với Nhị thúc mới bắt đầu thương lượng nên xây bao nhiêu cửa sổ trong nhà, để còn đi đặt thợ mộc làm trước một ít.
Tây Minh Vũ ngồi lặng cả nửa ngày trời, chăm chú nhìn Tây Viễn làm hết cái này đến cái kia. Chất tử này của hắn chính là nhân tài trăm năm có một. Hắn nhớ vào thời điểm tháng giêng, đại nhân trong nhà còn đang mải bàn cãi xem nên dựng phòng ở thế nào, kết quả tới lúc bắt tay vào làm rồi, liền bất tri bất giác làm theo những gì Tây Viễn đã vạch ra.
Thấy y quay qua nhìn mình, Tây Minh Vũ liền nói rõ chuyện trong thôn cũng có nhà chuyên làm nghề mộc, hơn nữa tay nghề còn khá đẹp mắt. Bởi vậy, cho nên Tây Viễn rất nhanh liền đồng ý để gia đình họ nhận trọng trách này. Hình thức cửa sổ trong nhà đều là do một tay Tây Viễn tự mình thiết kế ra, vừa mang hơi hướng hiện đại lại vừa có nét cổ đại khiến nó trở nên độc đáo vô cùng, làm cho nhị thúc cùng lão thợ mộc phải nghiên cứu suốt hai ngày trời, cuối cùng mới bắt tay vào làm sản phẩm.
.
P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^
.
36. Nhị phân chi nhất giáo chủ – Biển Đam Nhất Hào: 91 Chương + 2 Phiên Ngoại
Ân Duệ x Bạch Phàm
Cổ trang, xuyên không, 1×1, ân oán giang hồ, chuyển hoán linh hồn, HE.
Hôm nay, Phương xin giới thiệu một bộ rất lạ, rất đáng để đọc nhé ^^
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau