Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ

Chương 33: Tập hợp 1





Chương 32: Tập hợp 1

(nguoinaodo.wordpress.com)

(Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ)

.

Việc Tây Minh Vũ trở về giống như một liều thuốc an thần cho nãi nãi, hiện tại tuy mọi chuyện trong nhà đều nghe theo Tây Viễn, nhưng dù sao y vẫn chỉ là một hài tử, lớn lên lại gầy teo bé tẹo, thực tế đã mười hai mà nhìn qua chỉ như trẻ con mười tuổi, thực khiến lòng bà không được an tâm mấy. Điểm này cũng khiến Tây Viễn nhiều lần buồn bực trong lòng, bởi bình thường y rất chăm uống sữa dê, mà chẳng hiểu sao lại mãi không cao lên được!

Tây Minh Vũ là một nam nhân cường tráng, hơn nữa tính cách lại vừa cường hãn vừa thành thục, điểm này sẽ khiến người khác cảm thấy an tâm hơn là một tiểu thí hài như Tây Viễn nhiều.

Tây Minh Vũ vừa tới đã chạy thẳng vào phòng lão thái thái, nãi nãi thấy hắn xuất hiện cũng lập tức có tinh thần hơn, mở miệng tố khổ với Nhị nhi tử nhà mình, nói bọn cướp kia đáng sợ tới cỡ nào, trong lòng bà lúc đó lo lắng thế nào... Tây Minh Vũ cũng không nhiều lời, chỉ dùng cách an ủi thường ngày mà nam nhân hay nói với nhau, từ chuyện lớn hóa nhỏ, tới chuyện nhỏ hóa không, khiến nãi nãi so với uống dược còn nhanh khỏe mạnh hơn, được một lúc liền không để ý tới chuyện râu mép nữa, bật người đứng dậy vào bếp làm thức ăn cho Nhị nhi tử nhà mình.

Tây Viễn thấy chòng mắt Nhị thúc sáng ngời, lập tức nghĩ đây mới thực sự là thật nam nhân chứ. Không được rồi, y phải mau nghĩ cách để Nhị thúc chuyển hẳn về đây ở, có hắn rồi y sẽ không phải lo lắng tới chuyện trong nhà nữa, lúc đó có thể chuyên tâm kiếm tiền về cho gia đình.

Hiện tại đúng là thời điểm hoàng kim của đậu hũ, năm mới sắp tới rồi, nhà nhà đều phải mua mấy khối đậu hũ về ăn Tết, hoặc dùng đậu tương đổi với người ta. Đậu hũ chỉ cần để vào kho là có thể giữ tươi tới tận Tết, chỉ đợi đến đầu năm mới lôi ra ăn là vừa. Dạo gần đây, Tây Minh Vũ cùng đại cữu ca nhà mình đều bận tới tối mắt tối mũi, nhưng dù vậy, hắn trụ lại một đêm ở nhà Tây Viễn rồi đợi tới tận chiều muộn ngày hôm sau, sau khi bị nãi nãi liên tục thúc dục trở về mới lưu luyến rời đi. Tây Minh Văn đánh xe lừa đưa Tây Minh Vũ về tới đầu Dương gia trang, hắn liền bảo đại ca để mình tự đi bộ về, nếu không chỉ sợ đại ca đi tới nửa đêm còn chưa về đến nhà.

Hôm sau, Tây Viễn cùng cha nương lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị thức ăn đưa tới Tụ Đức lâu, lần này không chỉ đưa hàng muộn hơn một ngày, mà còn sắp sửa tới năm mới nữa nên Tây Viễn quyết định chỉ đưa nốt đợt hàng này thôi, hiện tại nhiệt độ ngoài trời cũng đã đạt dưới âm độ rồi, dù cho lần này y có làm nhiều một chút, thì cũng sẽ không lo để lâu bị hỏng, đợi đến lúc bán xong chắc hẳn cũng đã gần tới Tết, khi ấy y liền để mọi người nghỉ ngơi một thời gian.

Bởi số lượng hàng lần này khá nhiều, cho nên Tây Viễn cùng cha nương phải đóng gói suốt một ngày trời, hôm sau y liền trèo lên xe lừa theo cha tới Tụ Đức lâu. Hiện giờ đã là cuối năm rồi, cho nên y muốn lên trấn kết toán sổ sách với Tôn Diệp một chút, sau đó nhận về số lượng phần trăm hoa hồng của mình suốt mấy tháng gần đây. Tây Viễn tính tính toán toán phỏng chừng sẽ vẫn thiếu Tôn Diệp một khoản tiền nho nhỏ.

Tới Tụ Đức lâu, Tây Viễn liền để hàng cho Tây Minh Văn xử lý, bởi vì cha y đã giao hàng rất nhiều lần rồi nên khá quen thuộc với chuyện này. Tây Viễn trước tiên gọi Trương Tài vào kết toán sổ sách trong khoảng thời gian gần đây.

Bởi vì cách đây hai tháng đã thu tiền một lần để cầm đi giải quyết chuyện nhận nuôi Vệ Thành, đồng thời đả thông quan hệ rồi, cho nên hiện giờ Tây Viễn chỉ kiếm thêm được mười lăm lượng bạc. Trong lòng y vốn đã rõ chuyện này, cho nên chỉ đối chiếu lại lạc khoản một lần, sau khi không thấy có vấn đề phát sinh gì khác, liền giao đồ ăn đợt này cho Trương Tài bán, bảo hắn chỉ cần bán xong thì sẽ lập tức được nghỉ đông. Đến khi hết chuyện rồi, Tây Viễn liền rút ra một bao lì xì để trả lương cho hắn trong suốt hai tháng vừa qua, mặt khác còn cho hắn thêm năm trăm văn tiền, coi như là 'tiền thưởng cuối năm' để sau này hắn tiếp tục cố gắng hơn. Trương Tài cầm tiền trên tay mà mừng tới nỗi không khép nổi miệng vào.

Tiểu đông gia này tuy rằng thông minh lanh lợi, nhưng lại rất ít khi làm khó thủ hạ nhà mình, hơn nữa ra tay còn rất hào phóng. Hắn làm việc ở đây đã lâu vậy rồi, trừ bỏ thỉnh thoảng chủ nhân sẽ đột nhiên cao hứng thưởng phạt linh tinh ra, thì chưa từng được nhận cái gọi là 'tiền thưởng cuối năm' bao giờ. Cho nên từ giờ trở đi, nếu mà năm nào cũng có tiền thưởng như này thì chắc chắn hắn sẽ cực kỳ ngóng trông tới năm mới.

Tây Viễn tặng thêm tiền thưởng cuối năm cho Trương Tài, là bởi đứa nhỏ này không chỉ chăm chỉ nhanh nhẹn, mà còn tính tình thành khẩn, làm việc cho y không hề màng tới tư tâm. Đừng tưởng hàng ngày Tây Viễn không đi giao hàng là y không biết gì, ngược lại, y nắm rất chắc mọi thứ trong tay, chỉ cần bên kia có động tay động chân gì là y đều biết rất rõ. Bình thường Tây Viễn đều là ngoài mặt vui vẻ cười đùa, không để lộ ra manh mối gì, chứ thực chất đang cẩn thận quan sát thái độ làm việc của Trương Tài. Không thể không mở miệng khen Tôn Diệp một câu, bởi hắn đã thực sự chọn cho y một tiểu nhị tốt.

Tôn Diệp lúc này cũng đang đứng chờ ngay ở bên cạnh, thấy Tây Viễn cho Trương Tài chút 'tiền thưởng cuối năm' liền liếc mắt xem thường một cái. Tiểu hoạt đầu này, thế mà dám bỏ ra năm trăm văn tiền để mua nhân tâm, vậy không biết sẽ cấp cho Tôn Diệp hắn được bao nhiêu đây? Lại nói, đồng dạng đều là tiểu nhị ở Tụ Đức lâu, gia chủ Tây Viễn đã chịu bỏ tiền ra thưởng cho Trương Tài rồi, chẳng lẽ Tôn Diệp hắn đây lại bủn xỉn tới mức không thưởng cho tiểu nhị trong quán mình sao, đối lập như vậy cũng quá rõ ràng rồi đi?

Hơn nữa, Tây Viễn chỉ có mình Trương Tài thì chỉ phải thưởng cho một người, còn Tụ Đức lâu hắn thì có cả đống tiểu nhị, đầu bếp, chưởng quầy, quản sự,... Không biết phải tốn tới bao nhiêu lượng bạc đây! Tôn Diệp thử tính toán qua một chút, liền bắt đầu cảm thấy đau lòng, khoản này hắn nhất định phải đòi lại từ chỗ Tây Viễn mới được, cứ bắt y phải trả giá bằng một bí phương gì đó đi!

Tôn Diệp trả cho Tây Viễn 75 lượng bạc tiền hoa hồng bán 'Vịt Vướng' suốt ba tháng trời; ngoài ra còn trả thêm cho y 30 lượng bạc tiền hoa hồng của 'Song Bì Nãi', 'Lẩu Dê' và 'Thịt Dê Nướng' mới bán cách đây một tháng; tính cả 15 lượng bạc mới cầm từ chỗ Trương Tài lúc nãy, vậy là trong tay Tây Viễn hiện giờ có tổng 120 lượng bạc. Tây Viễn trả nợ 100 lượng bạc cho Tôn Diệp trước, phần còn lại sẽ thanh toán cho hắn vào đợt nhận hoa hồng tiếp theo, còn dư lại hai mươi lượng bạc, y liền cầm về để gia đình ăn Tết.

Tôn Diệp cũng không khách khí nhận lại số tiền này, hiện tại hắn mới mở thêm chi nhánh thứ hai của Tụ Đức lâu, sinh ý kiếm về cũng không kém lắm, tới đợt năm mới này chắc chắn là còn có thể kiếm được thêm nhiều, khiến lượng hoa hồng của Tây gia cũng được kéo lên theo, hắn tin một trăm lượng bạc dư lại kia chắc chắn sẽ kiếm về nhanh thôi.

Giải quyết xong xuôi mọi chuyện ở Tụ Đức lâu, Tây Viễn lại lên xe lừa theo Tây Minh Văn trở về. Vốn Tây Viễn còn định cùng cha đi mua chút hàng Tết, nhưng chợt ngẫm lại tình hình trong nhà hiện giờ có chút lạnh lẽo, y vẫn cảm thấy nên chờ tới ngày mai đưa cả nhà lên Vạn Đức trấn chơi một chuyến, mong rằng không khí vui vẻ sẽ khiến bọn họ mau chóng quên đi sự kiện râu mép kia.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, tuyết đọng trên đường đã bị dấu xe và chân người đi tới đi lui hoa tan thành mặt đường bóng loáng, khiến con đường trở nên trơn trượt hơn rất nhiều, bất quá xe lừa nhà y lại đi khá vững vàng.

Ra khỏi thành, một mảnh bình nguyên được phủ trắng xóa bởi tuyết liền hiện ra trước mắt y, mọc dài hai bên đường là từng khóm bạch dương hiện giờ đã trơ trụi lá, chỉ còn lại những cành khẳng khiu lẳng lặng chĩa lên trời cao. Con lừa đang chạy chầm chậm trên đường, từ hai lỗ mũi không ngừng phun ra khí trắng. Nhìn khung cảnh thôn quê bình yên này, tâm tình Tây Viễn bỗng cảm thấy an tâm nhiều hơn.

Bởi vì kết toán chậm trễ mất một khoảng thời gian, cho nên tới khi hai người về nhà đã qua giờ cơm tối. Nãi nãi và nương lúc này còn đang bận rộn trong bếp, Tây Viễn thấy vậy liền đem hai mươi lượng bạc vào đưa cho bà, để bà cất đi.

Thời điểm Tây Viễn kết toán sổ sách, Tây Minh Văn không hề đi theo xem thử chuyện này, bởi hắn tuyệt đối tín nhiệm đại nhi tử nhà mình, tuy nhiên vẫn không khỏi nghi hoặc là tại sao Tôn Diệp lại chia hoa hồng cho họ ít thế, bất quá sau khi Tây Viễn giải thích một hồi hắn liền an tâm không hoài nghi gì thêm.

Tây Viễn giải thích là Tôn Diệp mới mở thêm chi nhánh Tụ Đức lâu thứ hai ở Ô Mã thành, hiện tại tiền bạc kiếm về còn chưa thuận lợi, nên tạm nợ tiền hoa hồng nhà mình trước, chờ đến khi sinh ý bên kia vững vàng hơn sẽ trả liền một thể cho bọn họ sau, về phần chia hoa hồng được bao nhiêu, thì, ân, cứ khoảng ba mươi lượng bạc đi, Tây Viễn suy nghĩ ổn thỏa rồi nói ra một con số nhất định.

Vì để giấu diếm cho lời nói dối của mình, mà y không tiếc bịa ra cả một câu chuyện dối trá khác, lại còn lôi thêm cả Tôn Diệp ra làm lá chắn. Tây Viễn bỗng nghĩ trong đầu, quả nhiên câu nói 'một khi đã nói dối, thì phải dùng rất nhiều lời nói dối khác để che đậy cho cái sự thật phía sau!' thực chính xác.

Với những người khác trong nhà, y đều một mực trả lời như vậy. Xuất phát từ bản năng tin tưởng Tây Viễn, nên cũng không có ai mở miệng hoài nghi y, hơn nữa, trong nhà vốn đã có sẵn 30 lượng bạc rồi, nay lại lấy về thêm 20 lượng nữa, là bọn họ tổng cộng có 50 lượng bạc, vừa đủ để người trong nhà cảm thấy chấn kinh, vì từ trước tới giờ chưa từng có nhiều tiền đến vậy!

Tây Viễn thấy người trong nhà chưng ra bộ dạng thỏa mãn, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy, bất quá, y vẫn không thể nói thật ra, nếu giờ trong nhà biết chuyện y còn nợ Tôn Diệp những một trăm lượng bạc, thì phỏng chừng nãi nãi sẽ lại ngất lên ngất xuống mất.

Sáng sớm hôm, sau cả nhà cùng nhau lên đường tới Vạn Đức. Bởi đêm qua được sự động viên của Tây Viễn, nên hôm nay cả nhà từ sớm đã thức dậy, tất bật mọi thứ chuẩn bị lên đường. Mọi người vốn định nhờ Vương Tam nãi nãi qua đây trông nhà hộ, ai ngờ Vương Tam nãi nãi vừa nghe đến chuyện bọn họ định lên Vạn Đức trấn chơi liền vội vàng đi mượn xe lừa, đặc biệt thanh minh là bà cũng muốn lên đó chơi theo, cả Tiểu Cột lúc đó đang đứng cạnh bà cũng gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, bởi nó cũng muốn đi chung với Tây Vi và Vệ Thành nha.

Cuối cùng hai nhà thương lượng nửa ngày liền quyết định, bên này sẽ để gia gia ở lại trông coi Tây gia, bên kia sẽ để Vương Tam gia gia ở lại trông coi Vương gia, hai lão đầu nghe vậy chỉ đành bất đắc dĩ mà gõ điếu lên bàn, thôi thì ở nhà cũng được, nhưng lúc trở về mọi người nhớ phải mua hai cân thuốc lá cho các ông hút, ngoài ra còn phải mua thêm hai cân rượu cao lương về để các ông chơi Tết. Tây Viễn thấy bộ dạng hai lão gia tử như vậy thì nén không khỏi bật cười trong lòng.

Người hai bên gia đình vô cùng náo nhiệt lên xe tới Vạn Đức trấn, đương nhiên chỉ có hài tử và lão nhân là được ưu tiên ngồi xe, về phần Tây Minh Văn và Vương Thuận bá bá thì chỉ đành đi bộ, còn nương Tây Viễn và Vương đại nương thì thay phiên nhau mỗi người ngồi một lúc.

Thôn Liên Hoa cách Vạn Đức trấn chỉ tầm tám dặm, cho nên hai nhà chỉ đi một hồi liền tới nơi. Trên đường còn gặp gỡ không ít thôn dân phụ cũng lên Vạn Đức trấn sắm sửa đồ Tết, mọi người cũng chẳng phân biệt có quen hay không, liền tụ vào một chỗ nói chuyện qua lại. Bất quá tốc độ đi của lừa khá nhanh, nên Tây Minh Văn bọn họ cũng chỉ nói được vài câu liền vội vàng chạy theo sau xe nhà mình.

"Tây gia thật là khoe khoang, có mỗi đoạn đường như vậy mà cũng phải đánh xe lừa ra ngoài." Lý thẩm nổi tiếng miệng rộng trong thôn mở miệng trộm nói với tức phụ nhà Triệu lão ngũ.

"Thế nên, râu mép mới không vào nhà người ta, mà chọn vào nhà bọn họ." Thím Từ hàng xóm ngay sát Tây gia cũng hậm hực chen mồm. Ngày đó bà ta cũng nghe được động tĩnh bên cạnh, nhưng chỉ nghĩ là Tây gia gặp phải tiểu trộm tiểu cướp gì đó, chứ ai ngờ lại là râu mép. Không phải gia đình các ngươi kiếm được nhiều bạc lắm sao, cứ chờ đó mà xem, lão thiên sớm muộn cũng đòi lại hết ngay thôi. Nếu người Tây gia vẫn còn tiếp tục buồn khổ một thời gian, thì họ đã không gai mắt như vậy, vậy mà ai ngờ mới được hai ngày cả nhà Tây gia đã vui vẻ lên Vạn Đức trấn chơi, cưỡi vội xe lừa, cười cười đùa đùa lướt qua trước mắt bọn họ, trong khi bọn họ phải khổ sở dùng chân bước từng bước một, thì ai mà không tức giận cho nổi.

"Nha, Từ tẩu tử, hôm đó nhà ngươi ngay sát bọn họ, không nghe được động tĩnh gì sao?" Lý thẩm hiếu kỳ hỏi.

"Cũng nghe thấy nhà họ có tiếng chó sủa, nhưng ai mà nghĩ là râu mép tới chứ, chó nhà ai ban đêm chả thỉnh thoảng sủa vài câu." Thím Từ vội vàng rửa sạch quan hệ cho nhà mình, bà ta sao dám mở mồm thừa nhận rằng ban đêm có nghe được chút động tĩnh, nhưng vì sợ dính líu tới nhà mình nên không dám ra ngoài chứ, chẳng may bị người ta hiểu lầm cố ý bao che cho thổ phỉ, thì có khác gì tự mang đá tới đập chân mình đâu.

"Ra là vậy." ...

Không nói tới chuyện vài người mồm năm miệng mười mải mê bàn chuyện nhà người ta nữa. Hiện giờ, một nhà Tây Viễn và một nhà Vương Tam nãi nãi đã lên tới Vạn Đức trấn. Tây Vi, Vệ Thành và Tiểu Cột lần đầu được tới đây nên hưng phấn vô cùng, dọc đường đi cứ luôn mồm nháo qua nháo lại khiến Tây Viễn thực đau đầu, hai bên lỗ tai cũng liên tục ong ong lên, y thầm nghĩ mấy tiểu tử này không thể nói chuyện bé hơn được một chút sao, làm gì cứ phải kéo cao cổ họng gào thét như vậy, khiến bản thân y cũng phải thấy mệt thay bọn nó.

Trên đầu Tây Vi và Vệ Thành có đội một chiếc mũ lông thỏ do nãi nãi may cho, trên người khoác áo bông dày, ở phần cổ áo và ống tay áo được khâu thêm một lớp lông thỏ khác, khiến hai tiểu tử nhìn qua y hệt hai Thát Tử nho nhỏ.

Tây Viễn vừa mới mở miệng nhắc tới hai chữ 'Thát Tử' này đã bị nãi nãi đánh nhẹ một cái lên đầu. Đứa nhỏ này thế mà dám gọi 'Thát Tử, Thát Tử' là để đưa râu mép tới nhà hay sao. Tây Viễn sau khi nghe bà nói vậy liền lè lưỡi một cái, dân tộc du mục phương Bắc nơi này không chỉ bị thôn dân ở đây gọi là người Hồ, mà còn có một cái tên khác gọi là 'Thát Tử', cho nên khi y nhắc tới hai chữ này, nãi nãi liền nhớ ngay tới người Hồ, rồi từ người Hồ lại suy ra râu mép, thế này chẳng phải là tự 'vạch áo cho người xem lưng' sao.

Đến chợ phiên, ba tiểu tử kia liền nắm chặt tay nhau, năm bước chỉ còn hai bước, lách qua lách lại giữa các gian hàng, y hệt ba tiểu mã câu vừa được thoát khỏi dây cương, cứ thấy cái gì mới lạ liền xán tới, đứng trước sạp người ta chỉ chỏ cả nửa ngày trời khiến Tây Viễn chỉ đành bất đắc dĩ mà chạy theo sau. Đại nhân đến đây còn mải sắm sửa hàng Tết, cho nên vài tiểu tử này chỉ đành để y trông nom.

Thấy Vệ Thành đứng ngay trước mặt, không ngừng hưng phấn chỉ chỏ hàng hóa xung quanh, Tây Viễn có thể thấy được biến hóa rõ ràng bên trong tâm hồn hắn. Từ khi Vệ Thành biết mình đã được triệt để thoát ly khỏi Vệ lão nhị, chính thức bước chân vào tộc phổ Tây gia, có tên trên hộ tịch Tây gia, trở thành nghĩa tử của Tây Minh Văn, cả người hắn dường như đã được lột xác thành con người mới .

Vệ Thành lúc trước chỉ như một khóm bạch dương cằn cỗi sinh trưởng ở bên đường, tuy rằng sinh mệnh thực ngoan cường, luôn luôn cố sức vươn lên, nhưng lại gian nan hiểm trở hơn những khóm bạch dương khác rất nhiều. Còn Vệ Thành hiện giờ đã được tôi luyện thành một khóm bạch dương khác, ngày ngày được tắm trên đống đất phì nhiêu, được tưới nước, bón phân đầy đủ, khiến thân thể hắn trở nên bừng sáng, cả khóm hoa cũng bộc phát tràn trề sinh lực. Chỉ mới ngắn ngủi chưa đến một tháng trời, Tây Viễn đã cảm thấy Vệ Thành ngày càng cao lớn hơn.

Từ khi Vệ Thành chính thức trở thành nghĩa tử của Tây Minh Văn, Tây Vi liền không mở miệng gọi hắn là 'Thành tử ca' nữa, mà lập tức đổi sang gọi là Nhị ca, đây chính là đã trực tiếp thừa nhận thân phận của hắn.

Tây Viễn có đôi lúc ngẫm lại, thấy Vệ Thành chính là tiểu tử biết nhìn sắc mặt người khác nhất trong nhà, hắn tới Tây gia đã được một năm, nhưng lại chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì với người lớn, cũng không đặc biệt yêu thích đồ vật gì cả, mọi thứ đều để Tây Vi chọn trước, phần còn dư lại hắn mới dám cầm vào tay. Chỉ có khi cực kỳ yêu thích thứ gì, Vệ Thành mới dám trộm nói cho Tây Viễn biết, ca ca mà thực hiện được thì hắn sẽ rất vui vẻ trong lòng, còn không làm được thì hắn sẽ từ từ quên đi, chưa bao giờ thấy sinh khí lấy một lần.

Có lẽ chính bản thân hắn cũng hiểu được địa vị của mình ở Tây gia, lo lắng sẽ khiến người khác cảm thấy chán ghét nên đến thở mạnh một tiếng cũng không dám thở. Nhưng mà từ khi chính thức trở thành nghĩa tử của Tây Minh Văn, biết mình đã danh chính ngôn thuận có tên trong nhà, Vệ Thành liền không còn bồi hồi sợ hãi giống như dĩ vãng nữa. Hiện tại, lúc ra ngoài chơi hắn cũng sẽ mở miệng nói đồ mình muốn cho ca ca nghe, cũng sẽ thỉnh thoảng giả vờ tranh cướp đồ vật cùng Tây Vi, và còn ngẫu nhiên học theo điệu bộ ca ca trêu đùa Tây Vi nữa. Lúc chơi ở bên ngoài, Vệ Thành cũng sẽ chiếu cố Tây Vi rất cẩn thận.

Mà người độ lượng nhất trong nhà không ai khác chính là Tây Vi. Tiểu tử kia trừ bỏ chuyện khi Vệ Thành vừa tới, muốn để hắn sang Tây ốc ngủ cùng cha mẹ mình, thì chưa bao giờ từng khóc nháo với nhóm đại nhân trong nhà, vì phải chia sẻ ca ca với Vệ Thành; cũng chưa bao giờ cảm thấy khó chịu vì phải chia sẻ đồ ăn vặt cho bốn tiểu nhà Nhị thúc và Tam thúc. Nó ngày ngày đều là vui vẻ phấn chấn chạy ra chạy vào, vô ưu vô lự chơi đùa cùng các huynh đệ trong thôn, nhìn qua trông chẳng khác gì một con hổ nhỏ cả ngày không thể ngồi yên một chỗ.

Bất quá, Tây Vi tuy rằng ngoài mặt rộng lượng nhưng thực chất bên trong lại không hề yếu đuối. Cứ nhìn Hổ Tử nhà Tam thúc sẽ biết, mỗi lần nó đòi


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv