Chương 21: Hợp tác
Trung tuần tháng chín, thời tiết bắt đầu chuyển tuyết rơi. Nhiệt độ ban ngày vẫn trên không độ, vì đợt tuyết này chỉ như sương sớm ban mai xuất hiện quá sớm, gặp phải mặt trời liền lập tức tan biến thành hư vô.
Lúc này, công việc thu hoạch tuy đã bận bịu xong, nhưng người Tây gia vẫn chẳng có thời gian rảnh rỗi. Gia gia và cha ngày ngày lên rừng đốn củi; ngoài ra còn bỏ riêng một phần bắp cải và củ cải để người trong nhà ăn; phần còn lại vẫn như năm ngoái, được bọc kĩ trong vải dầu rồi đem cất xuống hầm. Cạnh phòng phía Tây cũng được hai người bọn họ đắp thêm một cái bếp mới, cái bếp này được làm dựa theo mô phỏng của Tây Viễn về lò gạch thời hiện đại. Sau khi y thiết kế xong liền đưa bản vẽ cho gia gia và cha nghiên cứu, hai người lại mất tới tận nửa năm mới quyết định bắt tay vào làm, sau này sẽ chuyên dùng nó để nướng thịt gà và thịt vịt. Cái bếp được họ xây lên từ gạch mộc, loại gạch do Tây Minh Văn chế ra từ cát vàng, không chỉ cứng cáp hơn các loại đất khác mà còn cách nhiệt tốt hơn so với gạch thời hiện đại.
Thân bếp cao ba mét, sàn bên trong có dạng hình chữ nhật rộng tầm hai mét vuông, bên trên còn xây thêm mái ngói hình vòm. Ngay phía dưới lò có đặt một tấm thiếc lớn, để về sau gỗ bị đốt vụn sẽ trực tiếp rơi vào bên trong, kết cấu này có chút giống với lò sưởi của châu Âu. Mặt khác giữa phòng còn xây thêm một trụ thiết to lớn, bên trên chĩa ra khá nhiều thanh sắt nhỏ, sau này sẽ dùng để xiên thịt gà và thịt vịt lên.
Thiết ở đây tương đối khó tìm, thế nên giá cả vô cùng đắt đỏ. Cũng may là gia gia có chút quen biết với thợ rèn, đôi bên còn khá tín nhiệm nhau, cho nên nhà họ chỉ cần trả trước một nửa chi phí, phần còn lại sẽ được thanh toán vào dịp năm mới, sau khi Tây gia đã kiếm được lời về. Tính qua tính lại, hiện giờ nhà họ đã nợ người ta cả mấy lượng bạc rồi, đó là đã cộng cả tiền thuốc chưa trả cho thầy Lý nữa.
Đắp bếp lò xong, Tây gia đốt chút cán ngô để hong khô bếp. Hai ngày này, Tây Viễn không bận việc gì, liền chuẩn bị bắt tay vào làm thành phẩm, đem qua cho Kỳ chưởng quầy nếm thử coi sao. Nếu mà thành công, thì sẽ trực tiếp ký kết hiệp ước với bên bọn họ, sau đó chỉ cần ngày ngày giao hàng là được.
Hôm qua Tây Viễn phí sức 'chín trâu hai hổ' mới nướng được một cái con vịt, kết quả có chỗ bị cháy, lại còn hơi khô, nên cả nhà không ăn được hết. Bất quá Tây Viễn không hề nhụt chí, tới lò nướng hiện đại y còn dùng rồi, thì thứ này sao làm khó được y, chỉ tại độ ấm hiện giờ không được tốt lắm, hơn nữa mới chỉ làm thử một lần, Tây Viễn thấy mình không có lý do để mà rút lui. Tiềm lực của con người là vô hạn, áp lực càng lớn thì động lực càng cao. Hôm qua, Tây Minh Văn đã làm thử theo cách Tây Viễn chỉ, dùng nước đường mạch sôi bỏng tưới lên thân vịt, sau đó đặt ở nơi râm mát, để dễ thông gió.
Sáng sớm hôm nay, gia gia và Tây Viễn ăn cơm xong liền đi tới nhà kho. Bởi muốn dùng củi để nhóm lửa, gia gia lo Tây Viễn bị hỏa hun cho phát nóng, liền tự lấy thân mình ra để thử thao tác này.
Gia gia nhóm lửa, Tây Viễn ở bên cạnh bịt chặt hậu môn của vịt vào, sau đó đem nước sôi đổ vào bên trong con vịt, cái này gọi là súc ruột, vừa có thể phòng ngừa vịt không bị hơ tới khô, lại có thể giúp cho phần da bên ngoài không bị nướng tới nhuyễn. Da vịt muốn ngon thì nhất định phải nướng cho thật mỏng, thật giòn.
Sau đó lại bôi đường mạch nha lên thân vịt lần nữa. Khi đã thấy cả trong lẫn ngoài ôn hương đầy đủ, thì mới móc vịt vào thanh sắt, nướng tầm hai khắc lại lật vịt một lần, việc này vừa giúp chín tới, lại không lo bị cháy cả con. Chờ tới khi da vịt có màu đỏ thẫm, liền hoàn thành công việc.
Đem vịt lấy ra, sau khi Tây Viễn chăm chú xem xét một hồi, liền đưa ra nhận xét thịt bên trong vẫn còn màu trắng, chứng minh hôm nay họ nướng thực thành công. Hôm qua thất bại cũng bởi họ chưa từng nướng vịt bao giờ, không nắm rõ thời gian và độ lửa mới dẫn đến việc vịt bị nướng cháy.
Tây Viễn dùng dao cắt ra hai miếng thịt nhỏ, một khối thuận tay ném luôn vào mồm mình, khối còn lại đưa cho gia gia để ông nếm thử. Lão nhân gia bị lửa hun tới đen cả mặt, Tây Viễn thấy vậy liền kéo ông rời xa cái bếp, sau đó mới đem thành quả lao động của hai người ra nhấm nháp thử.
Ân, quả thực không tồi, vỏ ngoài xốp giòn, da tiêu thịt nộn, bất quá còn thiếu chút hương hoa quả.
Lúc này, Tây Viễn bỗng thấy bên ngoài có người la hét gì đó, vội thò đầu ra xe. Ngoài cửa viện nhà y, có hai người trong thôn đang đứng nói gì đó. Gia gia thấy vậy liền theo ra, hỏi hai người kia xem có chuyện gì.
"Trong thôn vừa rồi mới xuất hiện một con chó điên. Có mấy đại gia đuổi theo bắt nó, thấy nó chui vào trong sân nhà ngươi, đang định gọi cửa thì mới nãy lại chạy ra rồi, cho nên hiện tại nhà ngươi hoàn toàn không sao cả. Bọn Triệu lão thất đã cầm cuốc chạy theo bắt nó." Một thôn dân lớn tiếng kể lại.
"Ngươi nói gì? Chó điên chui vào sân nhà ta sao?" Gia gia và Tây Viễn hai miệng một lời.
"Đúng vậy, lúc nãy có chui vào, nhưng giờ lại chạy đi rồi. Phỏng chừng bị đuổi ác quá, nên mới chui rúc lung tung thôi." Một thôn dân khác mở miệng nói.
Hắn còn chưa nói xong, Tây Viễn và gia gia đã quay đầu chạy vội vào trong phòng. Nhà chính lúc này không hề khóa cửa, sáng sớm nãi nãi phải qua nhà Vương tam nãi nãi có việc, hai tiểu tử kia thấy Tây Viễn không đi thả vịt, cũng chỉ ngoan ngoãn chơi ngoài sân. Tây Viễn mới rồi còn nghe bọn nó vui vẻ cười khà khà, hiện tại đột nhiên không thấy động tĩnh liền bắt đầu lo lắng, không phải là bị chó điên cắn rồi chứ, không đúng, nếu bị chó điên cắn thì chắc chắn phải tạo ra tiếng động lớn, sẽ không phải là... Tây Viễn và gia gia càng nghĩ càng sợ hãi, mặt mũi cũng trở nên trắng bệch.
Tây Viễn dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, đi đứng linh hoạt hơn hẳn gia gia, nên chỉ bước vài bước đã vọt thẳng vào nhà chính, nhưng lại không thấy bất kỳ thân ảnh nào cả. Y vội đẩy cửa căn phòng phía Đông ra, lập tức nhìn thấy bên trên kháng thượng đang có hai tiểu tử tựa đầu ngủ ngon. Bọn nó đến gối cũng không có, chăn cũng không đắp, chính là lúc này chẳng ai lại có tâm tình đi trách cứ bọn nó cả! Tây Viễn một bên báo cho gia gia biết bọn nhỏ đang ở đây, một bên dùng tay vuốt nhẹ thân thể nho nhỏ của bọn nó, thấy trên người hai đứa không có thương tích gì mới lặng lẽ thở ra. Lúc này gia gia chạy vội vào phòng, cũng đồng dạng có phản ứng như Tây Viễn. Đến hai thôn dân đang đứng ngoài cửa mới rồi, cũng chạy vào theo.
"Ca ca, gia gia." Vệ Thành bị y xoa tới tỉnh, liền nhẹ giọng gọi hai người một tiếng.
"Ca, gia gia." Vệ Thành vừa lên tiếng xong, Tây Vi cũng lập tức tỉnh theo.
"Hai đứa ngủ từ lúc nào thế?" Tây Viễn tuy mở miệng nói chuyện, nhưng thanh âm vẫn còn run run.
"Mới nãy thôi. Chúng ta ăn cam xong liền ngủ quên mất." Vệ Thành và Tây Vi rất ngạc nhiên, vì sao ca ca, gia gia và hai bá bá kia lại nhìn bọn nó như thế?
"Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Dù sao gia gia tuổi cũng đã lớn, ông từng trải nhiều, cho nên hiện giờ phản ứng rất kịp. Ông phán đoán có lẽ bọn nhỏ ngủ từ nãy tới giờ, cho nên không đụng phải chó điên.
"Nhà các ngươi hôm nay may mắn rồi nhé, mau ăn mừng đi thôi!" Một thôn dân mở miệng nói như vậy.
"Đúng vậy, hai hài tử này chắc chắn là có quý nhân phù trợ, cho nên mới thoát được dễ dàng như thế." Bọn họ đều thấy rõ con chó điên kia chạy thẳng từ cửa chính vào, đi lung tung hết một vòng không thấy ai rồi mới đi ra. Tây Viễn cũng không muốn để tâm quá nhiều tới việc này, y chỉ nghĩ trong lòng là nhà mình thực may mắn mà thôi.
"Đi, hôm nay chúng ta nhất định phải ăn mừng mới được, hai người các ngươi cũng đừng đi vội, mau vào nhà ăn trưa với ông cháu ta." Gia gia lấy túi thuốc lào ra đưa cho hai người bọn họ.
"Khỏi cần, khỏi cần, chúng ta còn phải đuổi theo con chó điên kia nữa. Nếu hôm nay không bắt được nó rồi đánh chết, thì nhất định sẽ đi cắn người lung tung." Hai người tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn rút cái điếu từ bên hông ra, châm lửa hít một hơi xong mới đi đuổi chó tiếp.
"Gia gia, cha nương chắc không sao chứ?" Hôm nay bọn họ đi lùa vịt lên đất hoang.
"Không sao đâu, bên đó có Tiểu Đậu và Tiểu Hổ rồi, ngươi cứ an tâm đi." Gia gia kỳ thật cũng có chút lo lắng, nhưng để trấn an đại tôn tử nên không biểu hiện ra ngoài.
"A, vậy hẳn là sẽ không có việc gì." Tây Viễn ngẫm tới sức chiến đấu của Tiểu Đậu, liền an tâm hơn.
"Trong thôn xuất hiện chó điên, bốn ông cháu các ngươi ở nhà không sao chứ?" Hai thôn dân vừa mới rời đi chưa bao lâu, nãi nãi đã hấp tấp chạy từ bên ngoài về. Bà hôm nay vốn sang nhà Vương tam nãi nãi để tìm khuôn giày, Tây Vi bắt đầu bước vào thời kì trưởng thành, chân đã to hơn nhiều, hiện tại giày ở nhà đã không còn vừa chân nó nữa, mà Tiểu Cột bên nhà Vương vương tam nãi nãi lại lớn ngang ngửa Tây Vi, cho nên nãi nãi quyết định sang đó mượn khuôn giày về thêu hài mới cho nó mang. Hai lão thái thái lúc đó đang ngồi trong phòng nói chuyện, chợt nghe bên ngoài có người ồn ào liền chạy ra xem chuyện gì xảy ra. Bọn họ nói là trong thôn có chó điên xuất hiện, vừa mới chui vào Tây gia ở đầu thôn, nãi nãi lúc ấy sợ đến mức không động đậy nổi. Bà nghĩ tới ở nhà Tây Viễn và gia gia đang làm việc gần kho, Tây Vi và Vệ Thành đang đuổi bắt ở trong sân, bên này so với bên kia càng nguy hiểm! Vương tam nãi nãi thấy vậy liền vội mở miệng trấn an bà, nhưng nãi nãi sao có thể dễ dàng yên tâm được, hấp tấp một đường chạy vội về đây.
"Bà nói thử coi, có tôi ở nhà sao có thể xảy ra chuyện gì được? Nhưng hai đứa nhỏ này mạng cũng thực lớn, đúng hôm chó điên tới nhà bọn nó lại lăn quay trên giường đi ngủ. Đúng là trong họa có phúc!" Gia gia hiện tại vẫn tưởng là mình đang nằm mơ.
"Thật sao?! Vậy mà ngày thường có bắt bọn nó đi ngủ thế nào cũng không nổi, hôm nay không ngờ lại trùng hợp đến thế." Nãi nãi nghĩ đến chuyện này vừa có chút sợ lại vừa có chút cao hứng, không ngừng dùng tay áo chấm chấm khóe mắt của mình.
"Nãi nãi, mau xem người cao hứng tới phát khóc rồi kìa!" Tây Viễn vội vàng nói lảng sang chuyện khác.
"Còn không phải sao! Ta từ trước tới giờ vốn dễ rơi nước mắt, vừa gặp phải chút chuyện liền có thể khóc được ngay." Nãi nãi nói xong lại ha ha nở nụ cười, hôm nay quả nhiên là một ngày may mắn.
Vợ chồng Tây Minh Văn ngược lại không có chuyện gì, chó điên vốn không chạy về hướng đất hoang, cho nên cả nhà bọn họ đều bình an vô sự. Mấu chốt là nếu chó điên thật sự xuất hiện, chỉ sợ còn chưa thấy bóng dáng đã bị Tiểu Đậu và Tiểu Hổ 'gừ gừ' mấy tiếng đuổi đi. Chó điên cũng có chỉ số thông minh của riêng mình, cũng sẽ biết tìm nơi an toàn để lẩn trốn, cho nên sẽ không tự dưng chạy đến chỗ có nhiều tiếng động như bên Tây Minh Văn. Sau đó nó chỉ chạy được bốn năm dặm, đã bị vài thanh niên trai tráng trong thôn đánh chết, rồi mang đi trôn. Tuy không biết nó mắc phải bệnh gì, nhưng người nơi này khá kiêng kị với nó, thấy chó điên nhất định phải đánh cho bằng chết rồi mai táng cẩn thận.
Bởi sự kiện này, mà đáng ra buổi tối phải ăn thịt vịt, nay lại có thêm hai món xào khác đó là bắp cải trộn dấm chua và canh miến tiết vịt. Vốn hôm qua Tây Viễn đã định nấu hai món này cho bọn nhỏ, nhưng tại y nướng vịt không thành công, có chút chán nản nên không muốn làm.
Nương Tây Viễn đem thịt vịt cắt ra thành từng miếng nhỏ, sốt chấm và rau ăn kèm cũng đã chuẩn bị xong. Lúc này Tây Viễn mới chợt nhớ ra, vịt nướng sau khi ra lò phải tẩm chút dầu vừng mới khiến hương và sắc càng mê người hơn. Bất quá hôm nay tạm thời chỉ dừng ở đây vậy.
Còn dư lại một con, Tây Viễn và gia gia liền đem cất kỹ, chuẩn bị để mai mang tới Ngạn Tuy thành cho Kỳ chưởng quầy ăn thử.
Hôm sau, Tây Viễn lại cùng gia gia tới Ngạn Tuy thành một chuyến. Tây Mình Văn còn phải ở nhà thả vịt, nên không theo bọn họ tới thị trấn được. Tây Viễn nghĩ vậy càng tốt, hai người họ một già một trẻ, có thể theo kịp tốc độ của nhau.
Bởi vì đi khá sớm, nên chưa tới buổi trưa bọn họ đã đến được Ngạn Tuy thành, hai người liền thẳng một đường tới Tụ Đức lâu tìm Kỳ chưởng quầy. Kỳ chưởng quầy hiện giờ đang độ xuân phong đắc ý, nhờ phúc Tây Viễn mà tiệm ăn bọn họ năm nay làm ăn phát đạt, sinh ý ngày một tăng cao. Tuy nhà khác cũng làm kim chi củ cải, nhưng bởi không có bí phương đặc biệt nên chất lượng kém hơn bọn họ rất nhiều, khách hàng vẫn cảm thấy đồ ăn bọn họ làm ra mới là chính thống. Đông gia cũng vì vậy mà đặc biệt coi trọng ông, tăng tiền công cho ông hết lần này đến lần khác. Hiện tại Đông gia đang nghĩ tới chuyện mở thêm chi nhánh cho Tụ Đức lâu, xem ý tứ có vẻ là sẽ mở ở thành Ô Mã. Đến lúc đó không biết ông có được làm quản sự của cả hai tiệm không đây? Nội tâm Kỳ chưởng quầy lúc này thực mong chờ!
Thấy Tây Viễn bước vào trong tiệm, Kỳ chưởng quầy lại càng vui vẻ hơn. Ông đã thắc mắc, sáng nay ra cửa sao lũ chim khách lại gọi nhau ríu rít như vậy, nguyên lai là có chuyện tốt a. Hiện tại Kỳ chưởng quầy đã xem Tây Viễn là thần tài của mình rồi, chỉ cần y tới thì nhất định sẽ có chuyện tốt xảy ra.
Nhấm nháp hết con vịt Tây Viễn mang qua, hai mắt Kỳ chưởng quầy đều híp lại thành một đường. Bất quá lúc nghe Tây Viễn báo giá, thì cả khuôn mặt ông ta liền biến thành khổ qua. Tiểu ca của ta ơi, một cân vịt sống cũng chỉ có giá từ mười đến mười lăm văn tiền thôi, vịt nương của ngươi mà đòi tới tận một trăm văn tiền (Bằng một xâu tiền), thì ai mà dám mua chứ.
Tây Viễn mặc kệ Kỳ chưởng quầy có o ép thế nào, cũng không chịu hạ giá xuống. Ở đây vốn chưa có kỹ thuật nướng vịt, y lại rất tin tưởng với thủ pháp của mình có thể bán 1 con vịt với giá 1 lạng bạc ở Tân Giang thành, thế nên 1 xâu tiền (bằng 100 văn tiền) 1 con ở đây có là gì đâu. Đấy là bởi Tây Viễn thấy Ngạn Tuy thành còn nhỏ, cho nên mới chịu thiệt bán giá thấp như thế.
Chuyện này Kỳ chưởng quầy vốn không làm chủ được, ông bảo hai người ngồi chờ một chút, để ông đi xin chỉ thị từ phía Đông gia xong sẽ cho họ một câu trả lời thích đáng. Tây Viễn và gia gia kỳ thực cũng không vội, nên rất thoải mái ngồi trong quán uống nước trà, ăn hạt dưa cắn đậu phộng. Thời điểm bọn họ rời nhà đã nói rõ đêm nay sẽ ở lại Ngạn Tuy thành, không trở về, nên có ngồi thêm một lúc cũng chẳng sao cả.
Một canh giờ sau, Kỳ chưởng quầy trở lại, phía sau còn dẫn theo một người trẻ tuổi khác. Nhìn qua người đó mới tầm hai mươi tuổi, thân hình cao ráo, hai mắt sáng ngời hữu thần.
"Đây là Đông gia nhà ta, họ Tôn." Kỳ chưởng quầy giới thiệu nói.
"Nguyên lai là Tôn đông gia." Tây Viễn đứng dậy hành lễ.
"Không cần khách khí, tại hạ là Tôn Diệp. Các vị mời ngồi, các vị mời ngồi." Tôn đông gia đáp lễ xong liền ngồi xuống cạnh bọn họ, Kỳ chưởng quầy cũng ngồi bồi ở cạnh hắn.
"Vịt nướng các vị cầm tới ta đã nếm thử, thực sự ăn rất ngon. Bất quá tiểu ca à, giá cả thì liệu hai bên chúng ta có thể dàn xếp một chút được không?" Tôn đông gia cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp tiến thẳng vào vấn đề chính. Hắn đã gặp qua khá nhiều người, vừa thấy liền biết Tây Viễn không phải cái dạng dễ gạt gẫm (lừa gạt - gạ gẫm). Hơn nữa, trước kia Kỳ chưởng quầy đã cùng Tây Viễn giao tiếp vài lần, hắn biết Tây Viễn nhìn qua thì giống hài tử, nhưng thực chất lại là người rất có chủ kiến, rất khó lay động.
"Không thể hạ thêm được nữa, Tôn đông gia. Ngài đã nếm thử rồi, chắc hẳn cũng biết giá trị thịt vịt ta mang tới. Tuy vịt chẳng đáng quý gì, nhưng tay nghề tổ truyền mới là quan trọng, ta bán chính là cái này." Tây Viễn cũng trực tiếp thể hiện thái độ của mình, nói chuyện với người thông minh là không cần phải dài dòng quanh co.
"Lại nói tới tay nghề tổ truyền, năm trước chúng ta đã mua bí phương kim chi củ cải của các vị. Không biết bí phương vịt nướng lần này, các vị có nghĩ tới chuyện muốn bán không?" Tôn đông gia thành thật mở miệng hỏi.
Hắn đã nếm thử thịt vịt Tây Viễn mang tới, biết rõ thứ này đáng giá hơn kim chi củ cải năm ngoái rất nhiều, cho nên mới buông bỏ hết công việc trong tay, mau chóng theo Kỳ chưởng quầy tới Tụ Đức lâu một chuyến. Nếu có thể nắm được bí phương trong tay, thì tiệm họ coi như không phải lo lắng gì nữa rồi, cho dù có phải mua với giá đắt cũng không sao.
"Bí phương đợt này nhà ta không bán được, kim chi củ cải lần trước không thể mang ra so sánh với thứ này. Bất quá ta có thể hứa trước với ngài, nếu sau này Tụ Đức lâu hết vịt để bán, thì bên ta có thể ưu tiên cung hàng cho bên các ngài trước." Tây Viễn cũng không ngốc, đây chính là một bút phát tài, y về sau còn định nhờ vào nó để mở một tiệm vịt nướng, vậy nên sao có đem nó đi bán được.
"Ta ra năm trăm lượng bạc, các vị thấy thế nào?" Tôn đông gia thấy Tây Viễn không động tâm, liền lập tức đưa ra một cái giá cao ngất để y bị lung lạc. Bên cạnh, Kỳ chưởng quầy và gia gia vừa nghe đến con số này, lập tức há hốc mồm -- chỉ một bí phương mà bán được những năm trăm lượng bạc sao, đó là bao nhiêu a!
"Cho dù ngài có trả một ngàn lượng ta cũng sẽ không bán, bất quá chúng ta có thể suy xét tới một phương thức hợp tác khác." Tây Viễn bỗng nghĩ tới việc hiện tại mình chưa đủ vốn để mở cửa tiệm. Đợi đến khi mình mở được tiệm rồi, thì Tụ Đức lâu cũng đã bán vịt nướng được một thời gian. Tây Viễn đột nhiên nhanh trí nghĩ ra một phương thức hợp tác khác, đó là hợp tác cổ đông.
Cuối cùng song phương thương nghị, quyết định phía Tây Viễn sẽ