“Mộ Thần, luyện đan thuật của ngươi đã đến bát cấp hậu kỳ rồi?” Trong Linh Tháp, Bạch Thừa Phong sáng mắt nhìn Mộ Thần hỏi.
Mộ Thần gật đầu: “Vâng.”
Trong tay hắn có không ít linh thảo bát cấp hậu kỳ, hắn đã từng có ba lượt luyện chế đan dược bát cấp hậu kỳ, thành công hai lần, thất bại một lần.
Bạch Thừa Phong sùng bái nhìn Mộ Thần, tự đáy lòng khen: “Ngươi thật lợi hại!”
Bạch Thừa Phong thầm nghĩ, cái tên thái thượng trưởng lão Mạc Ly Huyền của Đan Tháp kia mắt cao hơn đầu, mặt thì lúc nào cũng hất lên, lại còn không dễ ra tay, cái tên đó cũng chẳng qua chỉ là luyện dược sư bát cấp hậu kỳ mà thôi.
Mà tên đó còn là một lão nhân mắt mờ, khô quắt tang thương, còn Mộ Thần thì lại phong nhã hào hoa, anh tuấn tiêu sái, là tình nhân trong mộng của vô số mỹ nữ, không thể so sánh với nhau! Không thể so, kém quá xa.
“Ta chỉ là vận khí tốt.” Mộ Thần thản nhiên nói.
Nếu không phải chiếm được Linh Tháp, nếu không phải tiến vào Đan Điện, hắn hiện tại chắc chắn sẽ không đến một bước này.
Bạch Thừa Phong có chút không cho là đúng: “Thần nhi ngươi cũng quá khiêm tốn.Bạch gia chúng ta cũng có bồi dưỡng không ít luyện dược sư, mà đámluyện dược sư đócả đám tâm cao ngất trời, thế nhưng luyện ra đan dược có giá trị còn không bằnglinh thảo mà bọn họ lãng phí, thế mà cả đám còn muốn này muốn nọ. Sau lần này ngươi đi ra ngoài nhất định phải áp cho mấy người đó hết kiêu ngạo.”
Bạch Thừa Phong nói xong lời cuối cùng, nhịn không được mà bực mình.
Bạch Thừa Phong còn không biết, ở bên ngoài luyện dược sư trong Bạch gia đã tán một nửa.
Bạch Thừa Phong bĩu môi, trong lòng hiện lên vài phần bất đắc dĩ, luyện dược sư ở Trung Châu đã sớm bị tu luyện giả ở Trung Châu làm hư, nhưng này cũng khó trách, tu sĩ thăng cấp không rời khỏi đan dược.
“Ngươi tính khi nào luyện chế Phản Linh Đan?” Bạch Thừa Phong hỏi.
Mộ Thần cau mày nói: “Còn phải chờ một chút.”
Hiện tại với trình độ của hắn, luyện chế Phản Linh Đan xác xuất thành công cũng khoảng bảy phần, nhưng mà đan dược này chỉ luyện được một lần!
Tuy nói Trang Yêu Nguyệt bị thương, trong ngắn hạn có thể sẽ không xuất hiện, nhưng việc này ai cũng không thể cam đoan, nếu như nữ nhân này xuất hiện ngay lúc mình luyện chế Phản Linh Đan, lúc đó liền phiền toái lớn.
May mà thương thế Bạch Thần Tinh sắp tốt, một khi thương thế nhạc phụ tốt rồi, nhp vậy Lăng Xuyên cùng Bạch Thần Tinh liên thủ, hơn nữa có đám người Diệp Thạch, hẳn là đủ để ngăn lại Trang Yêu Nguyệt.
Cho nên việc này còn cần chờ một chút, nghĩ đến khi chờ thương thế Bạch Thần Tinh tốt xong, luyện đan thuật của mình cũng sẽ tinh tiến hơn, đến lúc đó chính là thời điểm.
Bạch Thừa Phong tại dạo một vòng trong Linh Tháp, tìm được Diệp Thạch đang tại bồi Đại Bảo, Tiểu Bảo.
“Ăn ăn.” Đại Bảo ôm cánh tay Diệp Thạch, ánh mắt trông mong nhìn, trong đôi mắt to tròn tràn đầy khát vọng.
Diệp Thạch nói: “Đại Bảo, ngươi thật nặng! Lúc còn nhỏ bằng ngươi ta gầy chỉ toàn da với xương, chính là bởi vì ta gầy, cho nên mới gả được đấy. Ngươi nếu muốn thú được một lão bà tốt thì phải gầy hơn một chút. Phải ăn được khổ trong khổ mới là người bề trên, ngươi hôm nay ăn quá nhiều, không thể ăn thêm.”
Bạch Thừa Phong xoa xoa mũi nghĩ thầm, ngươi có thể gả được tốt thì có liên quan gì tới việc ngươi ăn nhiều hay ăn không nhiều, có liên quan tới thẩm mỹ quái dị của Mộ Thần mới đúng.
Diệp Thạch một hơi nuốt thịt khô xuống, Đại Bảo nha nha hai tiếng, một hơi cắn trên tay Diệp Thạch.
Diệp Thạch bất đắc dĩ lắc lắc tay, nói: “Tay ta không thể ăn, nhanh nhả ra nào.”
Đại Bảo cắn tay Diệp Thạch, vẻ mặt hết sức kiên cường.
Diệp Thạch bất đắc dĩ mà lấy ra một miếng thịt khô, Đại Bảo lập tức buông tay Diệp Thạch ra, nhào qua miếng thịt khô.
Bạch Thừa Phong: “…”
Tiểu Bảo ngồi dưới đất, ôm chân gặm.
Diệp Thạch có chút buồn bực: “Tiểu Bảo, ngươi đừng gặm nữa! Thực bẩn!”
Bạch Thừa Phong nhìn Diệp Thạch, xoa xoa cái mũi. Diệp Thạch này cả ngày không làm gì, thế nhưng tu vi lại đã đến trình độ võ tôn tứ tinh, mà hắn cố gắng như vậy nhưng mới chỉ là võ tôn tam tinh, nghĩ tới thật đúng là đau lòng!
“Diên Tinh, sao gần đây không thấy được hai vị ông ngoại của ngươi?” Bạch Thừa Phong nói.
Diệp Thạch nói: “Khúc ông ngoại nói làLăng ông ngoại đang kiếm thêm khoản thu nhập.”
“Khoản thu nhập thêm?” Bạch Thừa Phong có chút không hiểu.
Diệp Thạch gật đầu nói: “Đúng vậy. Lăng Xuyên ông ngoại vẫn luôn ăn cơm trắng, rốt cục biết tỉnh lại, nói không chừng khi nào đó Khúc ông ngoại liền mang thai thì sao, Lăng ông ngoại luôn ăn cơm trắng mãi thìsao được.”
Bạch Thừa Phong: “…”
Bạch Thừa Phong nhìn vẻ mặt vui mừng của Diệp Thạch, tâm tình vặn vẹo một trận, nếu Lăng Xuyên là một tên ăn cơm trắng, vậy hắn ở trong mắt Diệp Thạch phỏng chừng cũng là một tên ăn cơm trắng, hẳn là mình cũng nên… tỉnh lại thôi.
… …
Khúc Khôn đứng bên cạnh Lăng Xuyên, có chút hồ nghi hỏi: “Họ Lăng kia, ngươi có làm được không vậy? Ngươi đã đốt cánh cửa này nhiều ngày lắm rồi.”
Lăng Xuyên cười nói: “Hẳn là có thể.”
Khúc Khôn bĩu môi, giội một xô nước lạnh: “Ngươi đều đã hỏi mượndị hỏa của Mộ Thần,nếu như còn không được, vậy ngươi thật sự rất dọa người.”
Lăng Xuyên thong dong nói: “Hẳn là sắp được rồi, không vội không vội, nhất định là có thể thành.Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi cảm thấy dọa người.”
“Có dọa người cũng là ngươi dọa người, có liên quan gì tới ta đâu.” Khúc Khôn không vui mà nói.
“Ta là nam nhân của ngươi mà,đương nhiên là có liên quan tới ngươi.” Lăng Xuyên đương nhiên nói.
Sắc mặt Khúc Khôn lập tức âm trầm xuống, “Câm miệng, ta và ngươi không có quan hệ!”
“Chúng ta đều đã sinh Tâm Dương rồi mà ngươi còn nói lời như thế, thật là…” Lăng Xuyên than thở.
Khúc Khôn nghiến răng nghiến lợi trừng Lăng Xuyên, “Ngươi cút!”
Lăng Xuyên nói: “Ngươi luôn là không được tự nhiên như thế này.”
Khúc Khôn quay mặt đi, lười nhiều lời với Lăng Xuyên.
Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, đại môn chậm rãi mỏng hơn, các loại nguyên liệu tạo thành đại môn bị luyện thành một đống nguyên liệu nguyên thủy.
Người Nguyên gia am hiểu nhất chính là phân giải nguyên liệu luyện khí. Hàng năm, Nguyên gia đều sẽ thu rất nhiều pháp khí đã tổn hại, không thể sử dụng nữa đưa đi phân giải ra nguyên liệu nguyên thủy. Dựa vào tay nghề này, tuy rằng người Nguyên gia năng lực luyện chế pháp khí không ra làm sao, nhưng vẫn là tại một lĩnh vực luyện khí này chiếm cứ nhỏ nhoi.
“Sắp được rồi.” Khúc Khôn nói.
Luyện ra một cái lỗ rồi, hẳn là nhanh thôi.
“Phảigọiđám Mộ Thần đến, không chừng nữ nhânMệnh Tộc kia đangở nơi nào đónhìn chằm chằm đâu. Nếu nữ nhân đó tới, chúng ta coi như mất toi công.” Khúc Khôn nói. Thông đạo cuối cùng là một gian phòng ở, có thể là có thứ tốt.
Lăng Xuyên gật đầu, phát tin tức cho đám người Mộ Thần trong Linh Tháp.
“Ông ngoại, chuyện gì vậy?” Diệp Thạch đi ra hỏi.
Khúc Khôn nói với Diệp Thạch: “Cửa này sắp phá.”
Diệp Thạch lập tức mở to mắt: “Rất tốt, rất tốt!” Có tay nghề này, lo gì không thể phát tài!
Bạch Thần Tinh cũng đi ra, thương thế của Bạch Thần Tinh còn chưa hoàn toàn tốt, nhưng cũng đã có thể dùng một phần lực lượng.
… …
Trang Yêu Nguyệt ở xa xa nhìn động tĩnh bên Lăng Xuyên, trong lòng vô cùng tối tăm.
Trải qua một đoạn thời gian tĩnh dưỡng, thương thế của Trang Yêu Nguyệt đã tốt, Trang Yêu Nguyệt vừa ra thì liền thấy được Lăng Xuyên cùng Khúc Khôn đang luyện đại môn.
Tuy rằng trong lòng vội vàng, nhưng Trang Yêu Nguyệt lại không dám coi thường mà vọng động.
Lăng Xuyên dùng chính là luyện thuật của Nguyên gia. Luyện thuật của Nguyên gia chính là thứ kiệt xuất ở Trung Châu, năm đó Mệnh Tộc phí không ít lực mới đem môn học thuật của Nguyên gia này thu vào tay, không nghĩ tới qua tay đã bị Lăng Xuyên học được.
Trang Yêu Nguyệt siết chặt tay, trong lòng không khỏi oán niệm Trang Thiên Dương.
Tuy rằng đều là Mệnh Tộc, nhưng trong nhẫn không gian của đối phương có những gì, Trang Yêu Nguyệt quả thật không biết.
Trang Thiên Dương vậy mà lại để thứ học thuật trọng yếu như vậy giấu trong nhẫn không gian, còn mang vào bí cảnh, hiện tại hắn lật thuyền trong mương, đồ vật toàn tiện nghi đám người Mộ Thần. Trang Yêu Nguyệt âm thầm cắn chặt răng, trong lòng phẫn hận không thôi.
… …
Trang Yêu Nguyệt xa xa nhìn đám người Mộ Thần phá vỡ đại môn, đi vào cung điện, nàng không tự chủ được siết chặt tay.
Trang Yêu Nguyệt cắn chặt răng, nhưng lại không có tiến lên ngăn cản bọn họ hành động, đối phương gọi người ra, hiển nhiên là đối với nàng có phòng bị.
“Đan dược cửu cấp.” Lăng Xuyên nhìn đan dược trong phòng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Nơi này vậy mà lại có đan dược cửu cấp, đường chúng ta đi không có nha!” Diệp Thạch bĩu môi nói.
Mộ Thần vuốt cằm. Tòa phân điện này hẳn là bị người Đan Cốc đi vào, người Đan Cốc rời đi sớm nhất, cũng không biết hiện giờ đã đến đại môn nào rồi. Lấy thực lực đám người kia, sợ là đời này đều không ra nổi.
Diệp Thạch thấu lên hỏi: “Ông ngoại, đan dược này có ích lợi gì?”
“Là Thánh Linh Đan, có tác dụng giúp võ thánh tăng lên nhất tinh.” Lăng Xuyên nói.
Lăng Xuyên thưởng thức đan dược trên tay, có chút yêu thích không buông.
Diệp Thạch nói: “Đan là ông ngoại tìm được, ông ngoại ăn đi.”
Lăng Xuyên lại nhìn thoáng qua Bạch Thần Tinh, Bạch Thần Tinh lập tức mở miệng nói: “Nữ nhân Mệnh Tộc kia như hổ rình mồi, nhạc phụ vẫn nênnhanh chóng ăn vào đi, như vậy khi đối địch, chúng ta cũng nắm chắc nhiều hơn.”
Thứ có thể đề cao thực lực võ thánh đều là có thể ngộ chứ không thể cầu, Bạch Thần Tinh không có khả năng không động tâm, nhưng thứ này chính là Lăng Xuyên tìm được, đối phương lại còn là nhạc phụ của hắn, hắn tất nhiên không thể tranh.
Mộ Thần cũng gật đầu nói: “Nhạc phụ nói phải, ông ngoại mau dùng đi.”
Lăng Xuyên gật đầu cười, cũng không chối từ: “Một khi đã như vậy, ta không khách khí.”
Mộ Thần mang tin tức của Mệnh Tộc từ linh hồn lực Trang Thiên Dương lấy ra nói đại khái với Lăng Xuyên cùng Bạch Thần Tinh, biết sau khi ra ngoài còn có một trận đánh ác liệt, Lăng Xuyên cùng Bạch Thần Tinh đều đang nghĩ mọi cách đề cao thực lực.
“Tòa phân điện này là người Đan Cốc đang đi sao?” Diệp Thạch hỏi.
Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Đúng.”
“Ông ngoại nói người Đan Cốc cóđưa tin cho hắn, bọn họ bị nhốt ở bên trong, đi tớikhông được, lui về cũng không được, hy vọng ông ngoại tới cứu. Giờ chỉ cần ông ngoại ngẫm biện pháp, chỉ cần phân giải hết đại môn, thì hẳn là có thể cứu người ra.” Diệp Thạch nói.
Mộ Thần gật đầu: “Đúng là như vậy không sai, nhưng chúng ta cũng không cần vội vã cứu người ra.”
Vội vã cứu người ra, bọn họ nhìn thấy thứ tốt lại muốn phân chén canh, vậy liền phiền toái.
“Trước phân giải đại môn tòa phân điện bên Đan Đỉnh Các kia đi, theo ta thấy, Đan Đỉnh Các cũng không thể xông qua.”
Hắn từng xông qua phân điện, biết rằng muốn lĩnh ngộ hồn kỹ mở khóa là có bao nhiêu khó khăn. Nếu không phải tốc độ thời gian trong Linh Tháp chậm hơn bên ngoài, cung cấp cho hắn đầy đủ thời gian, nói không chừng bọn họ cũng sẽ vĩnh viễn bị nhốt tại địa phương kia. Dù sao dựa theo suy tính, bọn họ chỉ có thể ở Đan Điện một năm đến một năm rưỡi, hiện giờ bất tri bất giác đã qua năm tháng rồi.