Đoàn người Tưởng Phong.
“Tưởng thiếu, nghe nói, Mộ thiếu phát Huyền Thưởng Lệnh với đám người Trang Cẩn kia, trừ Thạch Kinh Thiên ra, bây giờ vì mười viên đan dược bát cấp kia mà người trong bí cảnh cũng điên luôn rồi.”
“Đám người Trang Cẩn kia cũng thật nổi tiếng. Ai cũng không dám đụng tới, hiện tại tốt rồi, nghe nói bị người ta chặn đường, giống y như chuột chạy trốn vậy, cười chết ta mà.”
Tưởng Phong lạnh lùng mỉm cười, kỳ thật, lấy thực lực của đám người Mộ Dung Phong, chính diện chiến đấu cũng không đánh được bao nhiêu người của bọn họ, nhưng vì những đan dược bát cấp đó mà người bên trong bí cảnh đều điên rồi, các loại thủ đoạn bỉ ổi đều dùng trên người đối phương.
Trung Châu có rất nhiều tông phái thủ đoạn khó lòng phòng bị, đám người Mộ Dung Phong hiện tại hẳn là rất chật vật. Không biết Thạch Kinh Thiên thế nào, hẳn là hắn cũng không tốt lắm.
“Đúng rồi, Lục Kiếm Tiên Liệt Hình Thiên thăng cấp võ tông, tái xuất giang hồ, Mộ Dung Thiên còn bị thương trong tay hắn đó.”
“Tên Mộ Dung Thiên kia chính là người mà người qua đường do tên Trang Cẩn kia lôi kéo, lúc trước nếu không dựa vào Linh Tháp, hắn cũng sẽ không đánh lại được một thân võ hoàng của Bạch thiếu, thật không biết hắn có gì tốt.”
“Không nghĩ tới Liệt Hình Thiên cư nhiên lại có thể thăng cấp Võ Tông!” Tưởng Phong nói.
Lúc trước Liệt Hình Thiên thăng cấp lần thứ ba thất bại, sư phụ hắn từng dẫn hắn tìm tới trưởng lão bát cấp luyện dược sư của Đan Tháp, vị trưởng lão kia từng nói không có thuốc nào có thể cứu được Liệt Hình Thiên, cả đời cũng chỉ có thể làm võ hoàng, không nghĩ tới…
“Nghe nói là Mộ Thần và Diệp Thạch xuất thủ. Năm tên võ hoàng cửu tinh Tổ Dương đã từng thăng cấp võ tông nhưng đều thất bại, sau đó đi tìm Mộ Thần Diệp Thạch… Ngày đó sáu lần lôi kiếp liên tục xuất hiện, vô cùng khủng bố!”
Tưởng Phong cười nói: “Không có việc gì không có khả năng, chỉ cần cầu Mộ thiếu, liền có khả năng ngay thôi.”
“Đúng vậy! Mộ Thần đúng là quái thai, thật sự đáng sợ!”
“Kỳ thật ta không rõ lắm, Thạch Kinh Thiên và Mộ thiếu có giao tình gì à? Mộ thiếu sao lại chịu giúp hắn vậy nhỉ?”
Tưởng Phong cúi đầu, hắn biết rõ, Mộ Thần và Thạch Kinh Thiên không có bất kỳ giao tình gì, Mộ Thần làm như vậy, có thể là đang có tính toán gì đó.
“Mộ thiếu làm vậy chắc là Mộ thiếu có suy tính của mình.” Tưởng Phong nói.
“Tưởng thiếu, ngươi cũng sắp thăng cấp võ tông?” Thiếu nữ đứng bên cạnh Tưởng Phong hỏi.
Tưởng Phong gần đây kỳ ngộ không ít, lúc trước hắn dùng hai tin tức về linh mạch đổi lấy hai viên đan dược.
“Đúng vậy.” Tưởng Phong gật đầu nói.
“Mượn dùng trận pháp của Bạch thiếu một chút thôi, Tưởng thiếu ngươi liền nắm chắc thành công thăng cấp ngay.”
Tưởng Phong bất đắc dĩ mà nói: “Đêm xuân khổ đoản ngày cao khởi, từ nay về sau quân vương không tảo triều*, Mộ Thần và Diệp Thạch trợ giúp Liệt Hình Thiên thăng cấp xong, sau đó liền bế quan, còn không biết bao giờ mới trở ra.”
*Gốc: 春宵苦短日高起
從此君王不早朝
Dịch (Hán việt): Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi
Tòng thử quân vương bất tảo triều
Dịch nghĩa: Đêm xuân tiếc rằng ngắn ngủi, mặt trời lên cao mới trở dậy.
Từ đó vua không ra ngự triều sớm nữa.
Nghe được những lời Tưởng Phong nói, sắc mặt mấy người bên cạnh đều có chút cổ quái.
…
Ô Cẩm Tước nhìn ngọc bội truyền tin trên tay, khóe miệng câu lên một nụ cười bất đắc dĩ, “Mộ Thần người này thật đúng là đắc tội không nổi!”
Thiếu nữ theo hầu bên Ô Cẩm Tước gật gật đầu: “Còn không phải sao? Trang Cẩn kia mệnh cũng thật tốt! Nhìn trúng Linh Vật trước những người khác. Kết quả, Mộ Thần không cần tự ra tay, chỉ cần ra lệnh một tiếng, đã có người tới cướp vật trong tay tên mệnh tốt đó.”
“Gần đây trong bí cảnh có không ít cao thủ, đặc biệt là Liệt Hình Thiên kia, nghe nói đám Mộ Dung Phong đánh chính diện với hắn cũng không chiếm được tiện nghi gì.”
Ô Cẩm Tước bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sư phụ của Liệt Hình Thiên – Ân Nghịch Thiên là một kẻ điên, đồ đệ hắn ba lần thăng cấp đều thất bại, Ô Phượng cô cô còn thầm than may mắn, nói cái gì mà đã bớt đi một cái tai họa, kết quả… Mộ Thần người này lại khởi tử hồi sinh cho người kia, sau này ở Trung Châu lại có thêm một nhân vật khó giải quyết nữa.
Ô Cẩm Tước thu hồi ngọc bội trên tay, thầm nghĩ, nếu lúc Ô Phượng cô cô hoài nghi dị hỏa là do Mộ Thần lấy mất đã không có xé rách mặt với hắn, nếu không lấy tính tình có thù tất báo của hắn, khẳng định sẽ không có kết quả tốt.
Tiểu bạch kiểm Mộ Thần này, đúng là ngoan độc!
Hắn rõ ràng có thể tự mình động thủ nhưng lại không tự ra tay, chiêu thức ấy của hắn làm cho những võ hoàng trong bí cảnh đều đứng ở mặt đối lập với Mệnh Tộc, đúng là đủ ác!
“Nghe nói sau khi Mộ Thần và Diệp Thạch trợ giúp Liệt Hình Thiên thăng cấp liền lăn giường nha, lăn đến bây giờ còn chưa đi ra.” Ô Cẩm Ly cổ quái nói.
“Đúng là tuổi trẻ huyết khí phương cương.” Ô Cẩm Tước cười.
…
Trong Linh Tháp, Diệp Thạch dựa vào người của Mộ Thần, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn.
“Nghĩ cái gì vậy?” Mộ Thần cười hỏi.
Diệp Thạch nằm nhoài trên người Mộ Thần, ánh mắt chốc lát lại sáng lên, nói: “Mộ Thần càng ngày càng soái.”
“Có ư?” Mộ Thần nghiêng đầu hỏi.
Diệp Thạch gật gật đầu: “Có! Mộ Thần soái như vậy, đi ra ngoài không biết có bao nhiêu người nhớ thương đâu.”
Trước đó, lúc Mộ Thần luyện đan hẳn là có rất nhiều người thấy được. Mộ Thần ưu tú như thế, nhất định sẽ có rất nhiều người nhớ thương.
Mộ Thần cười cười: “Ta nói cho ngươi biết phương pháp nha, nhìn vào mắt ta này!”
Diệp Thạch trừng mắt nhìn, tức giận hỏi: “Phương pháp gì?”
“Ép khô ta là tốt rồi phải không~!” Mộ Thần nhẹ giọng nói vào tai Diệp Thạch.
Mặt Diệp Thạch đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Không được, không được! Eo ta mềm nhũn luôn rồi này.”
Mộ Thần cúi xuống hôn Diệp Thạch một cái rồi mới tha cho y.
“Mộ Thần, ngươi nói thử xem, đám Mộ Dung Phong có thể bị giết chết không?” Diệp Thạch hỏi.
“Nào có dễ dàng như vậy. Từ từ rồi việc gì cũng sẽ đến.” Mộ Thần cười nói.
Diệp Thạch có chút mất mát: “Mệnh Trang Cẩn thật lớn, không biết hắn thế nào rồi!”
Mộ Thần: “…”
Mệnh Trang Cẩn đúng là rất dai, hắn phải nghĩ biện pháp giải quyết triệt để cái người chướng mắt đó tận gốc mới được.
…
“Cho ngươi.” Mộ Dung Phong vứt đan dược cho Mộ Dung Vũ, Tằng Mặc và Giang Triệu Lâm, do dự một chút mới đưa cho Thạch Kinh Thiên cái bình cuối cùng.
Thạch Kinh Thiên mở ra bình đan, lấy ra đan dược bên trong, phục dùng, đan dược bên trong bình là Giải Độc Đan.
“Ca, đan dược của ngươi hình như không có hiệu quả lắm!” Mộ Dung Vũ nói.
Mộ Dung Phong nhíu mày, “Độc dược này quá thiên môn, có thể có hiệu quả là tốt lắm rồi.”
Thạch Kinh Thiên mím môi, hạ độc chính là tu luyện giả của Độc Vương Cốc, Độc Vương Cốc độc vật hoành hành, tu luyện giả trong đó đều tu luyện bằng những độc vật quỷ dị, khó lòng phòng bị.
Trang Cẩn ăn đan dược vào, yên lặng ngồi ở một bên điều tức. Trong sáu người, chỉ có Trang Cẩn còn chưa thăng cấp võ tông, thực lực kém cỏi nhất, bị thương nặng nhất.
Không phải tu luyện giả nào cũng giống như đám người Mộ Dung Phong mà biết thương hương tiếc ngọc, có rất nhiều tu luyện giả thấy Trang Cẩn yếu nhất, liền xuống tay từ chỗ hắn.
Trang Cẩn trước giờ vẫn luôn được chúng tinh phủng nguyệt, bây giờ cả ngày lại bị người ta đuổi giết, thân thể và trạng thái tinh thần cũng cạn kiệt.
“Thạch Kinh Thiên, tu luyện giả của Trung Châu các ngươi đều vô sỉ như vậy sao? Chỉ biết dùng bàng môn tà đạo để nói chuyện?” Mộ Dung Phong lạnh lùng lên tiếng.
Thạch Kinh Thiên nhắm mắt lại, không để ý đến Mộ Dung Phong.
Theo tình trạng đuổi giết càng ngày càng dày đặc, quan hệ của bọn họ cũng càng không tốt.
Khóe miệng Thạch Kinh Thiên câu lên một nụ cười lãnh liệt, bốn người Mộ Dung Phong dù rất có ý kiến đối với hắn, nhưng vì mạng sống, bọn họ vẫn phải dễ dàng tha thứ cho hắn. Mà hắn đã bị cột ở trên một con thuyền cùng với đám người Mộ Dung Phong, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, hắn không rời đi được, mà đám người này cũng sẽ không để hắn rời đi.
Thạch Kinh Thiên từ từ nhắm hai mắt, hồi ức tốt đẹp về những năm tháng kề vai chiến đấu ở bên ngoài đã bị những ánh mắt xem thường của bọn họ làm tiêu biến hầu như không còn.
Thạch Kinh Thiên nhìn qua Trang Cẩn, hắn đã từng yêu người kia vô cùng sâu đậm, nhưng có lẽ cũng sẽ giống như những người ngoài kia nói, hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp với Trang Cẩn.
Thạch Kinh Thiên nhìn Trang Cẩn, tuyệt mỹ dung nhan vẫn chưa từng thay đổi, thế nhưng tâm tình của hắn cũng không bốn bề sóng dậy như trước.
Mộ Dung Phong cúi đầu, lúc trước, những tu luyện giả kia nhìn thấy bọn họ đều đi đường vòng, hiện tại lại giống như thợ săn thấy được dê béo, ánh mắt tràn đầy tham lam. Đúng là hỗn đản, vậy mà dám dùng ánh mắt như vậy để nhìn hắn!
Mộ Dung Phong vốn tưởng rằng tu luyện giả như Liệt Hình Thiên là khó đối phó nhất, nhưng mà sau này hắn mới phát hiện, những tu luyện giả thích dụng độc, thích dùng cổ độc kia mới là đáng sợ nhất!
Liệt Hình Thiên tuy mạnh, nhưng ít ra còn quang minh chính đại.
Mộ Dung Phong nhìn Thạch Kinh Thiên bộ dạng nửa chết nửa sống, tâm tình tối tăm, nhưng nghĩ đến phải dựa vào lực lượng của Thạch Kinh Thiên, Mộ Dung Phong cắn chặt răng, áp chế phẫn uất trong lòng xuống.
…
Ngoài bí cảnh, Bạch Thần Tinh thấy đám người Mộ Dung Phong chật vật, trong lòng vô cùng vui sướng.
Bạch Thần Tinh không khỏi thầm nghĩ, Mộ Thần làm việc này cũng không tệ lắm.
Mộ Dung Phong từng hạ độc thủ với Diệp Thạch trong bí cảnh, Bạch Thần Tinh đã sớm quyết định, nếu tên này còn sống đi ra, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp khiến tên đó sống không bằng chết.
“Đúng làkhông đắc tội nổiMộ Thần này! Mấy người Mộ Dung Phong đó thực lực cũng rất mạnh, kết quả lại bị Mộ Thần chỉnh thành như vậy.” Ô Phượng nói thầm.
Bạch Thần Tinh chắp tay sau lưng, hừ lạnh nói: “Mộ Thần hắn chỉ biết nhàn hạ, cho rằng mình là Thiện Tài Đồng Tử* chắc? Lấy đan dược bát cấp treo giải thưởng, còn treo giải thưởng cao như vậy, thật không sợ gió lớn cắt bay đầu lưỡi.”
*Thiện Tài Đồng Tử: Là nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong kinh Hoa Nghiêm, xuất hiện trong Phật Giáo, Đạo Giáo và những câu chuyện dân gian, hầu hết được miêu tả cùng với Long Nữ như một tiểu đồng hầu cận của Bồ Tát Quan Thế Âm.
Ô Phượng cười cười, nói: “Mộ Thần là luyện dược sư bát cấp mà, đan dược bát cấp này đối với chúng ta mà nói là rất trân quý, nhưng đối với Mộ Thần mà nói, đó cũng chỉ là chuyện tùy tay luyện lại hai lô dược…”
Bạch Thần Tinh hừ hừ: “Ngươi thì biết gì chứ, hắn chính là làm biếng.”
“Thần Tinh, ngươi đừng cứ quở trách Mộ Thần như vậy! Mộ Thần nào có làm biếng, hắn không phải là đang vội vàng tạo cháu trai cho ngươi sao? Đối phó với đám Mộ Dung Phong giá áo túi cơm này, nào có quan trọng bằng việc giúp ngươi tạo cháu trai đâu, ngươi nói có đúng không?” Bạch Thừa Phong nói.
Bạch Thần Tinh tức giận: “Ngươi câm miệng!”
Bạch Thừa Phong vô tội trừng mắt nhìn, “Lời ta nói chính là sự thật! Thần Tinh, nếu như quở trách con rể khiến nó chạy mất, con của ngươi cũng đi theo người ta chạy trốn thì phải làm thế nào?”
Bạch Thần Tinh oán hận: “Ngươi đừng có mà nói bậy bạ!”
“Ta nói thật đó, nếu như Mộ Thần đi rồi, ngươi nghĩ con của ngươi vẫn ở lại với lão già sắp chết như ngươi hay là đuổi theo Mộ Thần cùng chạy đây?” Bạch Thừa Phong bĩu môi nói.
Bạch Thần Tinh oán hận trừng Bạch Thừa Phong: “Biết nhớ thương cháu của ta như vậy, nếu ngươi rảnh thì tự mình sinh con trai trước đi.”
Bạch Thừa Phong: “…”
Bạch Thừa Phong nhăn mũi nói: “Nói thật, thời gian Mộ Thần và Diệp Thạch vào Linh Tháp rất lâu nha! Bọn họ đi lăn giường đến bây giờ còn chưa đi ra hả?”
“Rất lạ à? Bọn họ trước kia cũng thường xuyên vào Linh Tháp.” Bạch Thần Tinh nói.
Linh Tháp của Mộ Thần khẳng định có gì đó, mỗi lần Mộ Thần, Diệp Thạch tiến vào Linh Tháp, tốc độ tu vi tăng lên cũng rất nhanh, trước lúc Diệp Thạch đột phá trận pháp sư bát cấp cũng có tiến vào Linh Tháp rất lâu.
“Đi ra, đi ra rồi kìa!” Bạch Thừa Phong bỗng hưng phấn chỉ.