Edit: Arisassan
Hàn Liệt nhìn cái cuốc đang cầm trong tay, miệng cười khổ một cái, ở hiện đại cậu chỉ là một chuyên gia thiết kế sân vườn, tuy đã từng đi khảo sát ở nông thôn, hiểu được một ít cách thức chiết cây cho cây ăn quả, nhưng đối với việc gieo trồng hoa màu cậu thật sự không hiểu gì.
Sau khi căn cứ theo ký ức của nguyên thân, đồng thời quan sát thêm thao tác của cha và đại ca, cậu mới giơ cuốc lên đào xuống theo mẫu được phác ra sẵn trong đầu, không được bao lâu thì Hàn Liệt đã cảm thấy đầu mình choáng váng, thân thể đau nhức cực kỳ.
"Ngũ lang, sao sắc mặt của ngươi xấu vậy? Đừng đào nữa, mau qua bên kia nghỉ ngơi đi, cha với đại ca ngươi làm một lúc nữa thôi là xong liền." Hàn lão tam trông thấy sắc mặt tái nhợt của Hàn Liệt thì đau lòng nói.
Hàn Liệt cũng không cố già mồm cãi láo, gật đầu xong liền đặt cuốc xuống đất, rồi đi qua ngồi xuống bên gốc cây đại thụ cạnh bờ ruộng để nghỉ ngơi. Thân thể này thật sự quá yếu, hơn nữa vừa mới khỏi bệnh xong mà chỉ được ăn dưa muối với rau cải cùng bánh cao lương thì sao khỏe lên nhanh được.
Ngồi dưới tàng cây đại thụ, ánh mắt nhìn về phía hai cha con vẫn đang vất vả cần cù dưới ruộng, rồi lại quay sang nhìn về hướng mẹ đang bưng theo một cái bồn gỗ lớn cùng muội muội ra bờ sông giặt quần áo bẩn cho toàn gia đình, trong lòng tự nhủ nhất định phải tìm ra biện pháp để có thể phân gia ra, chứ cứ làm trâu làm ngựa không công cho những con người cực phẩm kia mãi thì cuộc sống sẽ chẳng bao giờ khá lên được.
Sau khi ngồi nghỉ khoảng một canh giờ, Hàn Liệt lại cầm cuốc lên xuống ruộng tiếp tục làm việc, tuy cha cùng đại ca của cậu luôn bảo cậu cứ tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng nếu đã xuyên tới nông thôn cổ đại thì cậu cũng nên nhanh chóng thích ứng cuộc sống ở nơi này.
Lúc mặt trời sắp xuống núi thì ba cha con họ đã làm xong mọi việc rồi trở về nhà, chưa kịp bước chân qua cửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng chửi bậy liên tục truyền ra ngoài.
Khóe miệng Hàn Liệt run rẩy vài cái, suốt hai kiếp làm người thì đây là lần đầu tiên cậu gặp được người cực phẩm như người nãi nãi kia cùng với nhị bá mẫu nọ.
"Ngươi cái đồ bại gia này, đừng hòng ngăn cản chuyện tốt của cả nhà chứ." Giọng Lưu thị vang lên.
Tiếp đó lại truyền đến thanh âm của Lưu thị: "Lúc trước chúng ta đã thu mười lượng bạc định thân của Trì gia, vốn đã định cho ngũ lang qua làm hôn phu, nhưng nó đột nhiên ngã bệnh nên mới kéo dài đến hiện tại, chẳng lẽ giờ ngươi muốn đổi ý sao."
"Nam nhân mà ngũ lang nhà ngươi yêu thích đã cưới vợ rồi, còn ngồi đó mơ tưởng gì nữa? Ta khinh, nữ nhân sao không thích mà lại đi thích nam nhân, gả cho ai cũng là gả, dù sao cũng là nam nhân cả mà, Trì gia lại vô cùng giàu có nữa, ngũ lang có phúc lắm mới được gả qua chỗ họ đấy." Lý thị nói chen vào, thị không thể trơ mắt mà nhìn bốn mươi lượng bạc bay mất được, tuy cuối cùng tất cả đều lọt hết vào trong tay bà già kia, nhưng ít nhất thị cũng sẽ có thể chấm mút được vài phân chứ đùa.
Hàn Liệt vừa bước vào cửa đã thấy mẹ cậu quỳ trên mặt đất ôm lấy chân Lưu thị mà khóc than kể lể, "Mẹ ơi! Ai chẳng biết Trì Tu kia đang hấp hối cơ chứ, họ cưới ngũ lang của chúng ta về là để xung hỉ thôi."
Nghiêm thị nghẹn ngào nói tiếp: "Ôi, chưa kể từ khi Trì đương gia lên núi gặp tai nạn mà chết, gia sản của bọn họ đã tiêu hết để xem bệnh cho Trì Tu rồi, năm mươi lượng bạc đưa cho chúng ta kia phải bán đất mới có được. Ngũ lang nhà ta thân là nam nhi, chẳng lẽ phải gả vào đó làm quả phu sao? Mẹ, ta xin người, đối với ta ngũ lang quan trọng hơn cả mạng sống nữa!"
Lý thị nhìn thấy mấy người Hàn Liệt bước vào thì bĩu môi, đẩy Nghiêm thị ra, "Tam đệ muội, ta vốn không muốn nói, nhưng sao ngươi không hiểu chuyện chút nào vậy? Người nhà Trì gia bảo rằng, nếu xung hỉ không thành công thì sau này ngũ lang muốn cưới vợ hay gả chồng thêm một lần nữa cũng không sao cả, chuyện tốt như vậy có đốt đèn tìm khắp thôn cũng chẳng thấy đâu nha."
"Ai, nếu không phải cả thôn chỉ có ngày sinh tháng đẻ của ngũ lang là phù hợp nhất, thì biết bao người ngoài kia có bị đánh vỡ đầu cũng muốn được gả vào đấy đấy." Lý thị nói giọng chua lòe.
Năm mươi lượng bạc trắng lận đó, bằng thu nhập hoa màu cả năm của cả nhà, nếu không phải cả thôn có mình ngũ lang ngày sinh tháng đẻ phù hợp với yêu cầu của bên kia thì thị cũng muốn đưa tứ lang gả qua đó làm hôn phu Trì gia rồi. Chỉ cần tên quỷ đoản mệnh Trì gia kia chết đi là thị có quyền quản lý đám cô nhi quả phụ dư lại ở Trì gia, chỉ có con đàn bà ngu xuẩn như Nghiêm thị mới cảm thấy đây là việc tổn hại đến mạng con mình.
Mà Hàn lão tam thấy bộ dáng bi ai của vợ mình, thâm tâm liền đau xót, sao mẹ ông lại có thể nhẫn tâm như vậy?
Nghe đến đó thôi là Hàn Liệt cũng hiểu được mọi chuyện rồi.
Lại nói, Trì gia kia cũng được coi là một nhà giàu ở thôn Hàn gia, chỉ là năm trước đương gia nhà họ lúc lên núi săn thú bị tai nạn té xuống núi chết, đại nhi tử lại bị gia đình của vị hôn phu định ra từ nhỏ đến từ hôn, hai cú sốc lớn liên tục kéo tới khiến y ngã bệnh, Trì gia dốc hết tài sản ra để chữa bệnh cho nhi tử cũng không thấy khá hơn được chút nào, hiện tại chỉ còn cách nằm chờ chết.
Đột nhiên, một ngày nọ, có một vị đạo sĩ đang ngao du trùng hợp đi ngang qua mách cho Trì mẫu biết, rằng chỉ cần tìm được một xung hỉ có ngày sinh tháng đẻ giống như hắn nói ngay trong thôn là Trì lão đại có thể chuyển nguy thành an. Trì mẫu thương con, dù kết quả có ra sao thì cũng cố thử một lần, đúng lúc biết được ngày sinh tháng đẻ của Hàn Liệt phù hợp, lại không yêu cầu số tuổi, lập tức qua Hàn gia để bàn chuyện kết thân, cuối cùng lấy ra năm mươi lượng bạc làm sính lễ để thuyết phục người Hàn gia.
Ngay mấy ngày trước khi xung hỉ, nguyên thân bị tứ lang đẩy xuống nước ngã bệnh mới kéo dài thời gian xung hỉ tới giờ, không ngờ rằng bệnh của cậu mới vừa tốt lên được một chút mà Trì gia đã không chờ được tới cửa hối hôn.
Trong đầu phân tích cái lợi và hại xong, Hàn Liệt quyết định thà đi xung hỉ còn hơn ở lại cái nhà toàn cực phẩm này, nói không chừng còn có thể giúp đỡ cha mẹ của cậu một phen.
Cậu bước nhanh tới phía trước nâng Nghiêm thị dậy, trong mắt mang theo đau đớn mà nói: "Mẹ, ta đồng ý gả."
Nói xong chính cậu cũng cảm thấy trong lòng xót xa, vốn là một thanh niên năm tốt của thế kỷ hai mươi mốt thế nhưng lại nghèo túng đến mức phải đi xung hỉ cho người ta, đúng là đau đến mức huyết lệ giàn giụa luôn mà!
Nghiêm thị mắt nhòa lệ nhìn nhi tử gầy yếu nhưng vẫn không mất đi vẻ tuấn lãng, nhớ đến người mà con mình đã từng thích, lòng càng thêm chua xót, cầm tay Hàn Liệt thật chặt, hít mạnh một hơi, cũng không biết phải nói gì nữa.
"Qủa nhiên ngũ lang vẫn thức thời như mọi khi, biết rõ được đây là chuyện tốt." Lý thị thấy Hàn Liệt đồng ý thì cười nói.
U ám trên mặt Lưu thị cũng biến mất tăm, nhìn lướt qua mấy đứa cháu gái đang đứng trong viện, quát lên: "Lũ lười biếng tụi bây còn đứng trong sân hóng chuyện làm gì, mau mà xuống bếp nấu cơm đi."
Một lúc sau trong nhà lớn chỉ còn lại người nhà Hàn lão tam, Hàn Liệt hít một hơi rồi nói: "Chúng ta vào phòng trước rồi hẵng nói."
"Ngũ lang ngươi đồng ý gả qua Trì gia sao? Đây là một cái hố lớn đó! Mẹ nghe nói trưởng tử Trì gia chỉ còn lại một hơi tàn cuối cùng, cách cái chết không xa nữa..." Nghiêm thị lau nước mắt đi, cầm tay Hàn Liệt khóc hỏi.
Khóe môi Hàn Liệt gợi lên một nụ cười trào phúng, nhìn ra cửa sổ mà nói một cách chế nhạo: "Nếu chúng ta không đồng ý gả qua thì sao? Mẹ thấy nãi nãi với đại bá cùng nhị bá sẽ bỏ được mối buôn bán lời như vầy à?"
"Đại bá sắp đến phủ thành để khảo cử nhân, đại đường ca cũng sắp phải đi thi tú tài, hai ngày trước đại bá mẫu về đây đòi tiền, nãi nãi đã đem mười lượng bạc lúc trước Trì gia đưa đến cho đại bá mẫu hết cả rồi." Hàn Liệt nói tiếp.
Nghiêm thị ngẩn ra, rồi lại òa khóc, từ lâu bà đã biết cha mẹ chồng bất công, thế nhưng bà cũng không ngờ lần này họ lại có thể bất công đến thế, trực tiếp lấy con mình ra làm bè. Bà nhìn thoáng qua chồng mình vẻ mặt đau thương đang đứng bên cạnh, đành phải nuốt xuống ý muốn mắng người.
Hàn Liệt thở dài, quay sang nói với hai vợ chồng Hàn lão tam: "Cha, mẹ, ta đã nhịn không muốn nói ra điều này từ lâu rồi, nhưng hôm nay ta nhất định phải nói."
"Nhi tử, ngươi có chuyện gì thì cứ nói đi, mẹ nghe đây." Nghiêm thị lau khô nước ở bên khóe mắt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hàn Liệt.
"Cha, mẹ, chúng ta phân gia đi." Hàn Liệt nói một cách nghiêm túc.
"Cái gì? Ngươi đang nói cái gì thế, gia gia nãi nãi của ngươi chắc chắn sẽ không đồng ý đâu." Hàn lão tam vẻ mặt khiếp sợ, ông không ngờ rằng con trai thứ của mình lại có thể nói ra đề xuất phân gia, chưa kể từ trước đến giờ ông cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc phân gia ra ở riêng.
"Chỉ cần mọi người đồng ý thì ta có biện pháp chắc chắn làm cho nhà này phân ra được." Hàn Liệt nói, trên mặt lộ ra vẻ kiên định.
Hàn lão tam ngẩn người, trước giờ ông vốn là một đứa con hiếu thuận, nào dám đề xuất ra việc phân gia? Không nói đến cha, ngay cả mẹ của ông chắc chắn cũng sẽ không đồng ý.
"Gia gia nãi nãi của ngươi sẽ không đồng ý đâu, cha cũng không thể đồng ý được. Nếu phân gia ra rồi thì đâu còn là người một nhà nữa?" Khuôn mặt thành thật của Hàn lão tam hiện lên một tia khổ sở.
Hàn Liệt trong lòng tỏ vẻ xem thường, cha mẹ cậu quả nhiên phải rất thành thật yếu đuối mới có thể để cho đám người kia leo lên cưỡi đầu cưỡi cổ, nhìn thấy ánh mắt trông mong của mẹ ngay lập tức bị cảm xúc tuyệt vọng thay thế, cậu dừng một chút rồi nói: "Tại sao phân gia xong lại không phải là người một nhà nữa? Cha vẫn còn có thể hiếu kính gia gia nãi nãi mà."
"Nhưng nếu không phân gia thì cả nhà chúng ta đều phải mãi làm nô lệ cho mấy người đại bá cùng nhị bá, mỗi năm lúc lương thực vừa được thu hoạch xong, đại bá đã về lấy đi hơn một nửa, mà bác ấy còn không xuống ruộng làm việc được ngày nào, cứ thế sử dụng tiền mà người nhà vất vả làm ra để lên trấn trên ăn sung mặc sướng. Một nhà nhị bá bây giờ muốn bán ta cho nhà khác làm xung hỉ, lỡ sau này họ lại muốn bán tiếp ai đó thì sao?" Hàn Liệt hít một hơi, nói.
Hàn Liệt liếc mắt một cái sang đệ đệ mình là thất lang, sau đó mím môi thật chặt, ra vẻ lo lắng khổ sở.
Tiểu Thất thấy ánh mắt của nhị ca liếc qua, liền khóc lên ngay lập tức, vừa khóc vừa nói: "Hôm bữa ta nghe thấy đại bá mẫu nói là sẽ đưa tứ tỷ sang cho thằng ngốc nhà địa chủ thôn bên làm con dâu nuôi từ bé đó, oa oa, ta còn nghe là làm thế sẽ được sính lễ hai mươi lượng bạc, nãi nãi nghe xong cũng sắp đồng ý luôn rồi..."
"Cái gì?" Nghiêm thị đứng bật dậy, không dám tin nhìn Tiểu Thất, đầu choáng mắt mờ đến mức suýt chút nữa là ngất xỉu luôn.
"Mẹ nó này..."
"Mẹ!"
Thấy bộ dáng như sắp bất tỉnh của Nghiêm thị, mọi người vội vàng đưa tay đỡ lấy, dìu bà ngồi xuống ghế để bà có thể bình tĩnh lại được.
"Oa oa... Ta không muốn làm con dâu nuôi từ bé của một thằng ngốc đâu." Tứ tỷ nhi cũng òa khóc lên theo.
Hết chương 2