Xuyên Việt Chi Ngoan Ngoãn Tiểu Phu Lang

Chương 21: Vui vẻ chịu đựng



Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu, lại tò mò hỏi lại: "Phu quân muốn mang Hi Nhi đi nhìn cái gì?"

Lục Duy câu môi, nắm tay người thương đi sang hướng đông rồi đi qua hướng tay, cuối cùng đi vào một mảnh rừng trồng nho

Lưu Hi nhìn mặt đất rụng đầy thứ trái cây màu tím, không rõ nguyên do, loại này trái cây y chưa từng gặp qua bao giờ, loại này có thể ăn sao?

Lục Duy khom lưng xuống hái được một phen, lột vỏ, đem thịt quả bên trong đưa tới miệng Tiểu phu lang, nói: "Mới vừa rồi thời điểm đào dược liệu phát hiện ra loại trái này, nếm thử xem ăn ngon không."

Quả nho đã chín, thịt quả thực ngọt, Lưu Hi ăn thịt quả mọng nước, thoải mái đến híp cả hai mắt, sau kinh hỉ nói: "Phu quân, quả nhỏ nhỏ này ăn ngon."

Lục Duy mỉm cười gật đầu, hướng trong miệng Tiểu phu lang lại nhét vào một quả, chính mình cũng ăn một quả, nơi này không có đồ ăn vặt, không có di động, cũng không có đồ chơi tiêu khiển như hiện đại, Lục Duy cũng chỉ có thể như thế này giúp Tiểu phu lang vui vẻ một chút.

"Phu quân, ngươi sao lại biết loại trái cây này có thể ăn?" Lưu Hi ăn thật nhiều quả, mỉm cười hỏi phu quân bên cạnh, một đôi mắt to xinh đẹp linh động như chú mèo con.

Lục Duy chớp mắt suy nghĩ một cái, chẳng lẽ nói với y rằng ở thời đại của hắn nho có thể ăn, cho nên hắn mới biết? Chính là khi hắn nhìn đến Tiểu phu lang xinh đẹp ngây thơ với đôi mắt mở to trông chờ như vậy, có một số việc vẫn là phải nói thật cho y biết, tuy rằng hồn xuyên quá mức ly kỳ, vậy nói một chút chuyện của không gian kia đi, dù sao Tiểu phu lang đều sẽ tin hắn.

Lục Duy nắm chặt bàn tay nhỏ của Tiểu phu lang, khóe miệng lại cười nói: "Hi Nhi, phu quân lại mang ngươi đi một chỗ."

Lưu Hi cười vui vẻ gật đầu, cũng nhanh nắm tay phu quân, mặc kệ đi nơi nào, y đều sẽ đi theo phu quân.

Lục Duy nắm tay Tiểu phu lang, trong lòng mặc niệm, chỉ chốc lát sau, hai người liền tới đến trong không gian.

Không gian vẫn giữ nguyên bộ dáng, không có nhiều sự biến hóa. Nhà gỗ nhỏ như cũ cô độc mà đứng ở nơi đó, mấy loại cây ăn quả thì đầy ắp trái chín, trên mặt cỏ vẫn xanh um tươi tốt, đất hoang cũng được hắn khai khẩn bây giờ trồng đầy dược liệu, mọc rất tốt, trên mặt đất còn nằm một vài thứ vừa rồi do hắn ném vào.

Lục Duy nghiêng đầu nhìn Tiểu phu lang, nhìn y như không thể tin vào mắt mình nữa, cái miệng nhỏ cũng hơi hơi mở ra, không chú ý hình tượng mà cười rất vui, trong khoảng khắc hắn thấy Tiểu phu lang thật sự quá đáng yêu.

Lưu Hi không nghĩ tới, chỉ trong một cái chớp mắt, phu quân liền dẫn y đi tới nơi xa lạ này, lại còn có nhà gỗ nhỏ cùng rất nhiều loại cây mà y không biết. Y khẳng định đây không phải nơi trong núi, chính y cũng thật khó hiểu, phu quân tại sao lại dẫn y đến đây?

"Phu quân, nơi này là chỗ nào? Hi Nhi chưa từng biết nơi này." Tiểu phu lang nhẹ giọng hỏi.

Lục Duy cong cong khóe môi, sủng nịch nói: "Đây là không gian của phu quân, chỉ cần ta nghĩ đến liền có thể tiến vào, về sau nơi này cũng là nhà của Hi Nhi. Hi Nhi thích nơi này không?"

"Thích!" Lưu Hi cười thích thú nhẹ nhàng mở miệng. "Phu quân, chúng ta làm sao mới có thể đi ra ngoài được đây?"

Lục Duy bật cười, Tiểu phu lang không hiếu kỳ một chút nào sao? Tại sao lại không hỏi hắn làm thế nào có không gian? Một chút nghi hoặc đều không có?

"Hi Nhi không hiếu kỳ sao?" Lục Duy nắm tay y chậm rãi dạo bước, đầu tiên là đi vào nhà gỗ nhỏ, cho y nhìn qua đồ vật bên trong, kỳ thật cũng chỉ là tiền bán dược liệu lần trước cùng một ít lương thực dự phòng, không nhiều lắm, chỉ là để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Lưu Hi lắc đầu, nhợt nhạt mà cười: "Phu quân nói Hi Nhi liền nghe, phu quân không nói Hi Nhi cũng không muốn hỏi, Hi Nhi chỉ biết phu quân sẽ không bỏ rơi Hi Nhi là tốt rồi"

Lục Duy hôn lên má y, mang theo thương tiếc cùng tình yêu nồng đậm.

Sau nụ hôn, Lục Duy đem người bế lên, hướng dược điền mà đi một bên nói: "Phu quân cũng không biết làm sao lại có không gian, thời điểm trước khi cưới ngươi một ngày, vừa tỉnh dậy liền có rồi."

Lưu Hi duỗi tay hoàn lên cổ hắn, đem đầu nhỏ dựa vào trên vai hắn, cười nhạt nói: "Phu quân là người có phúc."

Lục Duy cười khẽ, cúi đầu nhìn y nghiêm túc nói: "Hi Nhi,phúc khí lớn nhất của phu quân chính là cưới được ngươi."

Lưu Hi thẹn thùng mà cúi đầu, thẳng đến khi phu quân đem y đặt xuống đất, lúc này mới nhìn kỹ phía trước, bên trong thật nhiều loại thảo dược y không biết, còn có một ít loại rất giống trong nhà.

Lục Duy từ sau lưng ôm y, cằm gác ở trên vai y, đây là cái tư thế cho thấy sự chiếm hữu cùng cực, hắn ở bên tai y nhẹ nhàng mở miệng: "Hi Nhi, đây là mấy loại thảo dược ta bớt chút thời gian trồng trong đây, thỉnh thoảng dược liệu trong nhà cũng là do ta lấy từ đây đem đi bán, chờ đến khi bên ngoài không thể thu thập thêm dược liệu chúng ta còn có nơi này, không đến mức sơn cùng thủy tận."

Lưu Hi nhẹ nhàng gật đầu,hơi thở của phu quân ở bên tai y thở ra, y cảm thấy cả người đều không thể khống chế một cỗ nhiệt khí đang từ từ dâng lên, hơn nữa chỗ kia của phu quân cũng cương lên rồi, y thẹn thùng không dám nhìn thẳng. Nếu phu quân muốn, y có thể cho, nếu có đau chắc cũng không đau như lúc nhận lễ, hơn nữa người này là phu quân của y.

Lục Duy nhìn Tiểu phu lang mặt đỏ bừng, nếu có làm thì địa điểm cũng tốt, chỉ trách thời gian không đúng, hắn ấy mà lúc này lại phải nhịn xuống, bằng không Tiểu phu lang sợ là dù đau chết cũng sẽ dung túng hắn làm càn.

Lưu Hi xoay người sang chỗ khác, nhìn phu quân, lấy hết dũng khí cố gắng hôn lên mặt hắn, tay nhỏ khẩn trương mà bắt lấy vạt áo phu quân, cả người bởi vì động tình mà run rẩy.

Lục Duy thầm mắng chính mình không có tự chủ, Tiểu phu lang vừa động liền không có cách, hắn thuận tay ôm Tiểu phu lang, nhẹ nhàng hé miệng, làm Tiểu phu lang ngây ngô hôn một cái lại muốn thêm một lần, đầu lưỡi nhỏ mang theo e lệ, sau lại lấy hết dũng khí làm càn, khiêu khích đưa đầu lưỡi vói vào trong miệng hắn đáp lại.

Lục Duy không có động tác, lúc này đây hôn đều là Tiểu phu lang chủ động, hắn chờ thời gian động tình qua đi, hắn không muốn ngay tại đây làm người này bị thương.

Bọn họ dựa vào cực gần, nhờ có ưu thế là tấm thân cao ráo, Lục Duy có thể nhìn rõ Tiểu phu lang, đôi lông mi thật dài đang nhấp nháy run lên, đôi mắt to xinh đẹp đang nhẹ nhàng nhắm, một sợi tóc đen rũ xuống, thật xinh đẹp.

Sau một lúc lâu, Lưu Hi thối lui, rúc vào trên người phu quân nhẹ nhàng thở dốc, tay nhỏ buông vạt áo hắn ra,đưa tay xuống sờ soạng thắt lưng một cái rồi nhẹ nhàng cởi ra. Y biết bản thân chủ động như thế này đã là phóng đãng, nhưng nếu phu muốn muốn, y sẽ không cự tuyệt. Chỉ cần phu quân lên tiếng, bất luận là cái gi y cũng đều có thể làm được.

"Phu quân?" Lưu Hi có chút e lệ, đây là lần đầu tiên y phóng đãng như vậy, mà y nhìn phu quân cầm tay y thì có chút khó hiểu, phu quân không muốn y sao?

Lục Duy cầm tay Tiểu phu lang, ngón tay cái nhẹ nhàng cọ xát mu bàn tay y,làn da bóng loáng có vài vết chai mỏng, hẳn là hàng năm do làm việc vất vả mà có. Hắn bình ổn lại hơi thở, thanh âm vẫn là có chút khàn khàn: "Hi Nhi, chờ ngươi khỏe đi đã rồi mới làm."

"Phu quân, Hi Nhi không sao cả, phu quân muốn Hi Nhi đi." Lưu Hi nhẹ nhàng mở miệng nói, phu quân thương tiếc y, y biết, nhưng y càng không muốn làm phu quân chịu đựng khổ sở, y là thê thiếp của phu quân, muốn cho phu quân hết tất cả những gi y có, chỉ cần phu quân muốn, y đều có thể vui vẻ chịu đựng.

Lục Duy không nói chuyện, lẳng lặng mà ôm y, chỗ kia của Tiểu phu lang khẳng định vô cùng đau đớn, y tại sao lại không quan tâm bản thân mình như thế, hắn rất đau lòng a.

Lưu Hi nhìn phu quân không nói chuyện, dựa vào trong lòng ngực hắn lẳng lặng mà suy tư một hồi, bà mối cha có nói qua rất nhiều phương pháp hầu hạ phu quân, y suy nghĩ một chút, cuối cùng gương mặt có chút đỏ bừng mà quỳ hạ người xuống, tay nhỏ có chút run rẩy, lại kiên định mà cởi bỏ đai lưng phu quân. Bà mối cha nói, rất nhiều hán tử đều thích phu lang của mình dùng miệng hầu hạ.

Lục Duy nhận thấy được động tác của Tiểu phu lang, ngầm đồng ý, hắn nhẫn nhịn cũng rất khó chịu, lại không thể không quan tâm bản thân đang rất muốn Tiểu phu lang.

Lưu Hi vẫn luôn đỏ mặt, cái miệng nhỏ nhẹ nhàng mút vào, đầu lưỡi nhỏ dùng mọi cách khiêu khích, cho dù trong miệng bị nhồi đầy trướng đến khó chịu, y vẫn là ra sức mà làm, y muốn phu quân thoải mái.

Lục Duy một khắc được khoang miệng nóng ấm bao bọc liền thoải mái mà thở dài, trong miệng Tiểu phu lang thật nóng, đầu lưỡi nhỏ mềm mại lướt qua từng đường gân trên người huynh đệ của hắn, từng động tác đều rất có ý muốn lấy lòng, sự nhẫn nhịn trước đó giờ phút này đều biến thành tình dục thôi thúc hắn điên cuồng muốn chiếm lấy người trước mặt. Thời điểm nhận thấy hắn sắp ra, Tiểu phu lang còn ra sức mút vào, hắn vội vàng đem Tiểu phu lang kéo lên.

Lưu Hi bị kéo lên còn ngây thơ mờ mịt, đôi mắt hồng hồng, khuôn mặt nhỏ cũng hồng toàn bộ, khóe miệng còn tàn lưu chút nước bọt mờ ám.

Lục Duy ôm người, nhẹ mắng: "Tiểu ngu ngốc." Người này thật là làm hắn thương đến đau xót.

"Hi Nhi có thể, phu quân còn muốn không?" Lưu Hi ôm eo phu quân nhẹ nhàng hỏi.

Lục Duy hiện tại cũng xem như khắc chế được một nửa dục vọng, nhẹ nhàng dùng tay áo lau đi nước bọt bên miệng Tiểu phu lang, nói: "Chờ ngươi khỏe hẳn đã, được không? Không được lại câu dẫn ta."

Lưu Hi thẹn thùng gật đầu, giúp phu quân sửa sang lại quần áo, lúc này mới phát hiện vạt áo của chính mình toàn bộ đều dính chất lỏng trắng của phu quân, có chút thất thố cùng dâm đãng, bộ dáng của y thế này sao dám trở về gặp người ta đây?

Lục Duy cúi đầu đồng thời cũng nhìn thấy, đem người chặn ngang bế lên, một ý niệm, một lát chắc chắn sẽ phải về chỗ trồng nho, trực tiếp đi hướng có dòng suối nhỏ cách đó không xa, thuận tiện tẩy rửa vậy.

_______________________________________________

Chậc chậc, chương này tiểu thụ nhà chúng ta chủ động quá các bác ạ "v"), chương sau không biết có xôi nhiều thịt không nhỉ? Các bác đoán thử xem?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv