Tít tít… tít tít…tít…
Giang Tiều mơ một giấc mơ, trong mơ, hắn ở trong căn phòng của mình lúc trước, nằm trên một cái giường siêu lớn, siêu thoải mái, siêu dễ chịu, chỉ có điều, cái đồng hồ báo thức như đã tới giờ? Cứ vang tít tít tít nhao nhao cả lên làm hắn không tài nào ngủ được. Nhắm mắt lại, hắn muốn tự tay ném cái đồng hồ chết tiệt đó đi xa một chút, nhưng lại phát hiện, hình như thân thể… không thể cử động được?!!
Hắn mở to mắt, bên trong chỉ tràn ngập một mảng tối đen, hô hấp khó khăn, gian nan như chìm trong một màng nước, thân thể thật sự không thể cử động được.
Một dây leo cứng rắn trói hắn từ trên xuống dưới, sau lưng hình như đang dựa vào cột đá, Giang Tiều ra sức giãy giụa, cuối cùng phát hiện chỉ tốn công vô ích.
Mình đang bị bắt cóc sao?
Hắn cố gắng nhớ lại rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra… Hình như, hắn đang ở trong nhà, thì đột nhiên phần gáy tê rần, hắn mất đi ý thức, việc cuối cùng hắn nhớ lại là khuôn mặt áy náy của Lôi.
Có vẻ như hắn đã bị Lôi bắt tới đây. Dù bị đối xử như vậy, nhưng trong lòng Giang Tiều hiện tại lại không cảm thấy sợ lắm, mấy ngày qua ở chung với nhau, hắn tin chắc rằng Lôi sẽ không đả thương mình. Nhưng mà, y làm như vậy để làm gì?
Suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên Giang Tiều hiểu ra tất cả, sắp đến ngày tuyển cử tộc trưởng, Lôi vẫn chưa từ bỏ ý định a~ không lẽ y muốn dùng hắn để bức Y Ân đi vào khuôn khổ sao?
Làm rõ được đầu mối, Giang Tiều chậm rãi ổn định lại tâm thần. Lúc này mới cảm thấy, có chút không đúng lắm. Bây giờ đã là mùa đông, nhiệt độ càng ngày càng thấp, thế nhưng ở đây lại dị thường ôn hòa, ấm áp không khác gì đang trong mùa xuân.
Ngửa đầu là có thể thấy thấp thoáng nhiều loại thạch nhũ màu sữa ngà, đủ hình đủ dạng kỳ quái vô cùng, trên đầu của hắn hình như còn có hai khối đổi chiều.
Nước vẫn theo tiết tấu nhỏ từng giọt xuống mặt đất, ban đầu hắn còn tưởng mình bị nhốt trong một cái sơn động nào đó, nhưng bây giờ, xem ra chỉ có thể là hang đá vôi dưới lòng đất thôi. Hơn nữa, theo như nhiệt độ khác biệt so với bên ngoài như thế này, sẽ có suối nước nóng sao?
Vừa nghĩ tới suối nước nóng, mắt Giang Tiều lập tức lóe sáng, giữa mùa đông lạnh lẽo mà được ngâm mình bên trong suối nước nóng, bên cạnh có thêm một bình trà hoa cỏ, thì thích chết đi được a~! Mà nếu như có thể cùng người mình thích ở cùng một chỗ ngâm suối nước nóng, vậy thì còn tuyệt hơn. Nói không chừng còn có thể “hí hí”… trong đầu đột nhiên toát ra rất nhiều hình ảnh cấm trẻ em.
Cứ như vậy, Giang Tiều càng nghĩ càng xa, nghĩ đến xuất thần, có người đến trước mặt cũng không phát hiện.
“Bây giờ mà ngươi còn cười được?”
Thanh âm quen thuộc vang lên, mang theo một ít áp lực, Lôi nhìn Giang Tiều bị nhốt ở bên trên mà chân mày cau lại. Hắn vốn cho rằng người này sẽ sợ chế khiếp, mà dù cho có là ai đi nữa, bị bắt đến một nơi như thế này cũng không thể có phản ứng giống Giang Tiều bây giờ… khóe miệng cong cong, mỉm cười tươi rói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ, y một chút cũng không sợ sao?
“Thương lượng một chút nhé?” Giang Tiều mỉm cười nhìn Lôi, cọ xát hai tay bị trói, “Ta cam đoan sẽ không trốn đâu, ngươi có thể bỏ thứ này ra không?”
“…”
Lôi đứng ở trước mặt Giang Tiều, dù đang ở trong tối, nhưng hắn vẫn có thể thấy rõ nụ cười của y. Kỳ thật, hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng hứng chịu sự ghét bỏ của y, cho dù có bị chửi ầm lên, cũng chấp nhận. Thế nhưng, vì cái gì mà đến lúc này, y vẫn có thể dùng thái độ “thản nhiên” đối mặt với mình? Thật giống như — giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, bọn họ vẫn đang ở trong nhà Y Ân, mình vẫn là tên Lôi hi hi ha ha ăn nhờ ở đậu người khác vậy?
“Quả nhiên, vẫn không được sao?”
Giang Tiều thở dài, bị trói thành như vậy, thật sự rất không thoải mái a~.
“Ngươi không sợ sao?”
Lôi nhịn không được hỏi, mỗi lần hắn cho rằng mình đã thấu hiểu Giang Tiều, thì đều có sự ngạc nhiên xuất hiện.
“Sao lại phải sợ? Ngươi sẽ làm ta bị thương sao?”
Giang Tiều nhún nhún vai, giọng điệu có phần phức tạp, trong ánh mắt lóe lên một loại xúc cảm gọi là tín nhiệm.
Một lát sau, Lôi im lặng cắt dây trói, Giang Tiều nói y sẽ không đào tẩu, thì thật sự sẽ không đào tẩu!
Làm Giang Tiều bị thương sao? Hắn không có cách nào để trả lời câu hỏi này. Có những lúc, người ta không thể làm những việc người ta muốn, và có một số việc, dù cho không muốn vẫn phải làm.
“Ngươi thấy như vậy sẽ có tác dụng sao?”
Giang Tiều duỗi người, ngồi xuống bên cạnh Lôi.
Ngắm nhìn bốn phía, khắp nơi toàn là hơi nước, không thể nhìn xa được, không biết chỗ này là chỗ nào nhỉ?
“Có tác dụng! Y Ân thích ngươi.”
Đến lúc này, Lôi đành nói trắng ra, cho dù nội tâm của hắn kêu gào một mực không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thật. Hắn chỉ không chắc chắn, Y Ân sẽ đáp ứng yêu cầu quyết đấu của mình hay không…
“Ý của ta là, ngươi nghĩ Y Ân sẽ tin sao?”
Nghe Lôi nói Y Ân thích mình, lòng Giang Tiều rất cao hứng, nhưng mà y hiểu lầm ý của hắn rồi. Y Ân chẳng lẽ thật sự tin rằng Lôi sẽ ra tay với mình sao? Y Ân là người thông minh như vậy, ngay cả mình cũng có thể nhìn ra được sự thật, y nhất định cũng sẽ nhìn ra.
“Ta sẽ làm cho hắn tin ta, vô luận như thế nào, ta vẫn muốn trở thành tộc trưởng. Để đạt được nó, việc gì ta cũng sẽ làm.”
Lôi hạ quyết tâm, nói những lời này, bên ngoài là để nói cho Giang Tiều, nhưng kỳ thật bên trong là nói cho chính hắn. Nếu như Y Ân một mực không chịu đi vào khuôn khổ, nói không chừng, hắn thật sự sẽ…
“Có mang đồ ăn ko? Ta đói bụng!” Giang Tiều sờ sờ cái bụng, không biết mình bị trói bao lâu rồi, dạ dày run rẩy một trận như đang nhắc nhở hắn tới giờ ăn rồi.
Lôi không tiếng động đưa cho Giang Tiều một cái bánh bao thịt, đây là món Giang Tiều làm hôm qua, nghĩ đến hôm qua hai người họ còn cười cười nói nói với nhau, hôm nay lại… trong lòng đột nhiên sợ hãi vô cùng…
Về sau, có lẽ sẽ không còn những phút giây như vầy nữa! Bị đối đãi như vậy thì trong lòng ai cũng sẽ mang khúc mắc.
Bánh bao đến tay, Giang Tiều ngạc nhiên là bánh bao vẫn còn nóng. Hắn ăn hết hai cái, trong bụng mới có cảm giác no.
“Thanh đao cốt thú này không tồi nha.”
Hai người ngồi sát vào nhau, Lôi không hề chú ý, thoáng cái đã bị Giang Tiều rút đao cốt thú trên lưng ra…
Lôi chỉ có chút ngạc nhiên, bởi cho dù có lấy đao cốt thú, Giang Tiều vẫn không thể là đối thủ của hắn, điều này chắc hẳn y cũng tinh tường chứ nhỉ?
Sau một khắc, tay nắm đao cốt thú của Giang Tiều chậm rãi giơ lên.
****
“Đã nghĩ kỹ chưa?”
Hỏi vấn đề này vô số lần, không riêng gì Y Ân, mà ngay cả Lôi cũng cảm thấy chán ghét mình.
“Đáp án ta đã sớm cho ngươi.”
Y Ân nhìn chằm chằm vào Lôi, lạnh nhạt nói. Mặt ngoài vô cùng tỉnh táo, nhưng trong nội tâm thì vô cùng sôi trào. Cái tên Lôi này, cuối cùng vẫn ra tay với Giang Tiều! Nhưng mà, y thật sự quyết tâm muốn làm tổn thương Giang Tiều sao?
“Hai người các ngươi, một người lại một người, tại sao đều tin tưởng ta đến vậy? Thật sự tin ta sẽ không đả thương hắn sao?”
Lôi cười tự giễu, chậm rãi mở lòng bàn tay ra, thả trước mặt Y Ân một dúm tóc nhỏ, còn vương lại mùi hương quen thuộc của Giang Tiều.
“Ngươi…”
Thấy nhúm tóc của Giang tiều, Y Ân thiếu chút đã bị chọc giận, hắn không ngờ Lôi thật sự dám làm.
“Ta thừa nhận, Giang Tiều rất tốt với ta. Nhưng, để có thể quyết đấu với ngươi… Ta sẽ không mềm lòng đâu.”
Dúm tóc phất phơ trong lòng bàn tay bị gió cuốn đi tiêu tán khắp nơi, ánh mắt ảm đạm của Lôi bỗng chốc lại khôi phục như thường, “Còn hai ngày nữa, nếu như ngươi cứ nhất quyết không chịu quyết đấu với ta… Ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, ta sẽ dẫn Giang Tiều tới Na trát, khí hậu chỗ đó ngươi cũng hiểu rõ, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể chống chọi được hai ngày.”
“…”
Y Ân nắm chặt nắm đấm, rất muốn một quyền vung qua. Na Trát, hắn hiểu rất rõ nơi đó, nơi đó có thể nói là nơi lạnh nhất, hơn nữa càng vào sâu càng rất dễ lạc đường. Thú nhân giống đực trời sinh nhạy cảm với phương hướng, nhưng đến Na trát cũng không chịu nổi. Nhiều thú nhân xông lầm vào, kết quả đều chết ở bên trong.
Từ đó đến giờ, chỉ có Lôi với năng lực phương hướng mạnh mẽ, mới không bị lạc ở Na trát mà thôi.
Lôi đã dám nói cho hắn biết thì nhất định hắn sẽ tuyệt đối không tìm thấy Giang Tiều .
“Bốp…”
Một vài hoa quả to như nắm đấm bay tới chỗ Lôi, may mắn là lực đạo không tốt lắm, chỉ rơi xuống bên chân của hắn.
“Nhiều thịt kho tàu như vậy, lúc trước Tiều nên ném đi cũng không nên cho ngươi ăn. Hắn đối tốt với ngươi như thế, vậy mà ngươi dám làm ra việc này!”
Cát Nhĩ cùng Kết vừa đi đến cửa, thì nghe Lôi nói chuyện. Cát Nhĩ lập tức tạc mao, nhịn không được đem hoa quả trong giỏ ném qua.
Bị thóa mạ như vậy, Lôi một câu cũng không nói, chỉ yên lặng chờ đáp án của Y Ân.
Cát Nhĩ thấy thế, càng thêm tức giận, nhào tới đấm đá tới tấp một hồi. Chỉ là khí lực hắn nhỏ, những màn “công kích” này đối với Lôi mà nói, căn bản không đau không ngứa…
“Nếu như mẹ ngươi biết chuyện ngươi làm hôm nay, khẳng định sẽ rất thương tâm. Nhân lúc sự tình còn chưa nghiêm trọng, mau thả Tiều ra đi!”
Kết đến ngăn Cát Nhĩ lại, không hùa theo chửi rủa Lôi.
“Mẹ ư…” Nhắc đến mẹ, thần sắc của Lôi trong nháy mắt trở nên hoảng hốt, nhớ đến bóng dáng tinh tế từng bước từng bước đi về phía địch nhân, nỗi thống khổ trong nội tâm hắn càng dâng lên.
Chính vì báo thù, hắn mới muốn làm tộc trưởng!
Kết vốn muốn dùng mẹ của Lôi để đả động hắn, nào ngờ biến khéo thành vụng, ngược lại càng củng cố quyết tâm của Lôi hơn.