Sau khi hồi kinh, chuyện Sất Duệ Kỳ bị thương cũng không truyền ra ngoài, hoàng thượng ban thưởng cho Sất Duệ Kỳ cùng Cổ Sùng Kính và đám thái y. Ân Mặc Nguyên tra không ra đầu mối đành cùng Sất Duệ Kỳ thương lượng qua nên nói với hoàng thượng là do hạn hán nên mầm bệnh nảy sinh, thế nên cũng được thưởng một ít.
Sất Vưu Thần không giúp được gì nên không thưởng. Sẫm Hảo Lân có công cũng được thưởng nhưng không có thăng chức. Sẫm Hảo Nguyệt cũng có công nhưng lại tự ý đi cùng không thưởng không phạt.
Ba tỷ đệ Sẫm gia hồi phủ bị mắng cho một trận nhưng soái gia gia vẫn là thương tiếc nên không có phạt mà chỉ cảnh cáo nhẹ nhàng.
Hoàng thượng thiết yến chúc mừng quốc nạn đã qua, nhân tiện bày một thế cờ khác ngầm bức mọi người đến tham gia đông đủ. Khi thiếp mời cùng với thánh chỉ được thái giám thiếp thân của hoàng thượng mang đến Sẫm phủ, Sẫm Hảo Nguyệt lúc đầu rất ngoan ngoãn nhưng đến khi nghe tuyên chỉ cực kỳ kích động đứng lên hét to: “Nhầm rồi, chính là ngươi đọc nhầm rồi.”
Thái giám kia nhỏ giọng giải thích: “Sẫm tiểu thư bình tĩnh, thánh chỉ cũng đã soạn lão nô không dám thêm bớt chữ nào.”
“Nói bậy.” Sẫm Hảo Nguyệt hung hãn bước đến giật thánh chỉ mở ra xem. A, có lẽ nàng điên mất thôi, lý nào tên nàng có trong danh sách tuyển phi của Sất Vưu Thần cơ chứ. Có chết nàng cũng không lấy tên bệnh hoạn ích kỷ kia đâu.
“Nguyệt nhi!” Sẫm Bí Uy lo lắng giữ lấy nàng cướp thánh chỉ trả lại cho thái giám kia. Hắn cũng kích động không kém, không lẽ hoàng thượng chỉ vì lần tặng hoa đăng kia mà muốn mang nữ nhi của hắn cho Sất Vưu Thần vi phi sao?
“Chuyện này...” Sẫm Minh Kiệt cũng trận trận hoang mang nhìn thái giám. Làm sao giúp tôn nữ mới tốt đây, ai lại muốn gả cho một tên bệnh quanh năm cơ chứ, nhỡ như sơ sót chính là ở quả cả đời rồi.
Sẫm Hảo Nguyệt ngửa đầu gầm lên: “Là tên nào soạn thánh chỉ này, nếu bổn tiểu thư mà biết được nhất định sẽ...”
Lời còn chưa nói hết đã nghe âm thanh quen thuộc mang theo tiếu ý truyền vào tai: “Sẽ thế nào? Sẫm nha đầu muốn làm gì Trẫm?”
Mọi người kinh hỉ đồng loạt nhìn ra cửa, nơi phát ra âm thanh. Một thân ảnh vàng chóe đập vào mi mắt, mọi người đồng loạt quỳ xuống hành lễ.
Sẫm Hảo Nguyệt đứng yên bất động không thể tin tưởng, rất nhanh nàng nở một nụ cười lấy lòng tiếp lời: “Ai dô, người ta nhất định sẽ hảo hảo hướng người đó học tập nha, chữ viết bên trên thật là đẹp, người ta rất là thưởng thức nha.” Nghĩ không ra lần này là hoàng thượng đích thân soạn chỉ a. Nàng hận nàng hận nàng hận!
“Lúc nãy khẩu khí cũng không tốt thế này.” Hoàng thượng chậm rãi bước vào cho miễn lễ rồi được mời đến chủ vị ngồi.
“Là nhờ hồng phúc của hoàng thượng nha, người ta vừa thấy hoàng thượng đột nhiên tinh thần tốt hẳn ra.” Sẫm Hảo Nguyệt vẫn là không hề đỏ mặt, mắt cũng không chớp, nói dối. Lúc này lửa giận trong lòng nàng phải cực lực nén lại a.
Hoàng thượng hài lòng với câu trả lời ‘ừm’ một tiếng trầm rồi nhấp qua ngụm trà nóng. Kỳ thực lúc này trong lòng cực kỳ cảm thấy buồn cười, nàng nói dối mà mặt không chút đổi sắc nha. Hắn lại đưa mắt mang đầy tiếu ý nhìn qua mọi người rồi nói: “Chữ muốn đẹp thì phải kiên nhẫn luyện.”
“Tạ hoàng thượng chỉ giáo người ta lĩnh tâm.” Sẫm Hảo Nguyệt nói xong bước đến ghế của mình không chút cố kỵ ngồi xuống.
Sẫm Minh Kiệt tránh hoàng thượng trách tội tôn nữ vội vàng lái qua vấn đề khác: “Không biết lần này hoàng thượng đại giá quan lâm, lão thần không đích thân ra ngoài nghênh tiếp còn thỉnh hoàng thượng thứ tội.”
“Trẫm là cố ý đến muốn xem thái độ của Sẫm nha đầu không trách tội.” Hoàng thượng nhàn nhạt nói.
Hắn quả là cố ý đến xem, không nghĩ đến nha đầu này phản ứng mạnh như vậy. Đều do hoàng hậu mấy lần đến làm phiền hắn chuyện hôn sự của Sất Vưu Thần, lại nói nhớ đến chuyện hoa đăng lần trước nên hắn cũng muốn hạ chỉ tứ hôn. Chỉ là nếu như vậy liền có chút ủy khuất Sẫm gia nên cố ý tổ chức tuyển phi yến, nếu là Sất Vưu Thần thực sự nhìn trúng nha đầu này liền chọn chắc rồi.
Sẫm Bí Uy lén lau qua mồ hôi trên trán cười ha ha hai tiếng: “Hoàng thượng vất vả rồi, nhưng là lấy thanh danh của nữ nhi sợ là...”
Còn chưa nói hết câu hoàng thượng nhanh chóng trực tiếp đánh gãy: “Trẫm đã lâu không đến Sẫm phủ, muốn đi xem một chút xem có thay đổi gì không?”
Bất đắc dĩ hai phụ tử Sẫm gia phải bồi hoàng thượng. Hoàng thượng làm thế này chứng tỏ không cho bọn hắn có cơ hội từ chối. Phí Khả Doanh đốc thúc trù phòng sợ là hoàng thượng sẽ ở đây dùng bữa. Bốn tỷ đệ Sẫm gia nhìn cái thánh chỉ chướng mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Lúc này Sất Duệ Kỳ biết tin cũng lập tức phóng ngựa chạy đến Sẫm gia. Sẫm Hảo Nguyệt sớm trở về Trúc viên cùng Sẫm Hảo Lân thương lượng kế sách, Sẫm Chi Dĩ bị soái gia gia lôi đi cùng nên người đón hắn là Sẫm Hỉ Mộc.
“Duệ vương ca ca đến rồi a, vết thương của ngươi thế nào?”
“Đã tốt.” Sất Duệ Kỳ đưa ngựa cho gia đinh xong liền hỏi: “A Nguyệt đâu?”
“Ở Trúc viên a, ta đưa ngươi đi.” Sẫm Hỉ Mộc léo kéo tay áo của Sất Duệ Kỳ hướng Trúc viên bước.
Sất Duệ Kỳ cũng là khẩn trương bước theo hắn. Lần đầu đến viện của Sẫm Hảo Nguyệt hắn cũng có chút ngây ngất a. Nhìn toàn viện rất thanh nhã lại tạo cảm giác gần gũi nha. Đẩy cửa vào liền thấy Sẫm Hảo Nguyệt nằm dài trên bàn sách, Sẫm Hảo Lân lại ngồi một bên nhíu mày.
“Các ngươi làm sao, ta vừa nghe tin liền đến a.”
“Còn thế nào được, mau lôi phụ hoàng ngươi trở về cung đi.” Sẫm Hảo Nguyệt không buồn nhúc nhích chỉ xua xua tay.
Sất Duệ Kỳ bật cười: “Chỉ là tuyển phi yến, ta cũng không tin tam hoàng huynh sẽ chọn ngươi.” Nàng thông minh như vậy sẽ không vì chuyện này mà buồn chứ!
Sẫm Hảo Lân nghiêm mặt hỏi ra suy nghĩ trong lòng: “Vì sao hoàng thượng lại chọn Nguyệt nhi?”
“Nghe mẫu phi nói là hoàng hậu đề nghị, nàng sợ tam hoàng huynh cô độc nên mới bảo phụ hoàng tứ hôn.” Sất Duệ Kỳ ngồi xuống đối diện nhận lấy tách trà Sẫm Hỉ Mộc mang đến: “Đa tạ Mộc đệ.”
“Ý ngươi là hoàng hậu nhớ đến Thanh Đằng yến năm đó?” Sẫm Hảo Nguyệt ngẩng đầu nhìn Sất Duệ Kỳ, đôi mắt thể hiện thập phần buồn bực.
“Ân, yên tâm ta không để ngươi gả cho tam hoàng huynh.” Sất Duệ Kỳ trảm đinh chặt sắt nói. Hắn biết hoàng hậu không muốn lợi dụng thế lực của Sẫm gia nhưng là như vậy liền sẽ bất lợi cho hắn vì Sất Vưu Thần chính là phe Sất Ngạo Lang a. Lại nói lý nào hắn để nàng cứ như vậy bị gả đi làm hoàng tẩu của hắn chứ.
Sẫm Hảo Nguyệt buồn chán thở dài một hơi. Sẫm Hảo Lân nhét vào miệng nàng một viên hạt sen tẩm đường: “Đừng buồn, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.”
Sẫm Hỉ Mộc nghe cũng hiểu được đại ý, hắn bĩu môi kéo kéo tay áo của Sất Duệ Kỳ: “Ngươi ta muốn Duệ vương ca ca làm tỷ phu cơ.”
Nghe xong cả ba người đều chinh lăng, người sặc nước trà, người sặc nước bọt, người nghẹn hạt sen nói không nên lời nhìn tên tiểu tử vừa phát ngôn. Sẫm Hảo Lân ho khan xong vội trách: “Mộc đệ không được ăn nói linh tinh.”
“Người ta nói sự thật nha, hôm đó Duệ vương ca ca giúp đại tỷ đỡ...” Vừa nói đến đó đã bị Sẫm Hảo Nguyệt nhào qua che cái miệng nhỏ không biết chừng mực kia lại. Tên tiểu tử này ăn nói linh tinh gì thế không biết, lỡ như ảnh hưởng tình bằng hữu giữa hai người bọn họ liền không tốt.
Sất Duệ Kỳ bật cười không đáp hắn chỉ đưa tay xoa đầu nhỏ của Sẫm Hỉ Mộc. Tên tiểu tử này nhanh miệng như vậy, nhưng là hắn thích!
Nói qua một hồi hắn vội vã tiến cung vì Tiêu hiền phi cho triệu kiến. Hoàng thượng dùng qua bữa cũng hồi cung. Cả Sẫm gia đều bị một không khí u ám bao trùm. Cứ nghĩ thoát được hôn sự với Sất Duệ Kỳ nay lại xuất hiện thêm một Sất Vưu Thần a.