Chương 143: Chân tướng
* truyện chưa soát lỗi chính tả, hoan nghênh tìm và chỉ ra, xin cảm ơn*
------------------
Cố Thần mang theo tâm tư tầng tầng dựa theo con đường trong kí ức đi tới.
Là một tên mù đường, giờ khắc này cậu đại khái dùng hết cảm giác phương hướng hiếm hoi còn sót lại suốt cả đời, rốt cuộc tìm được đúng đường.
Cách trại của họ càng ngày càng gần, Cố Thần nhìn thấy một bóng người quen thuộc chạy về phía cậu.
"Cố Thần!"
Đó là một cái ôm ấm áp, giờ khắc này Cố Thần không còn tiếp tục chống cự nữa, chôn mặt mình vào. Vừa rồi nhìn Tử Kim cùng Bạch Thích, cậu đột nhiên cảm thấy, nhân sinh rất nhiều lúc không nên do dự, càng không nên quá lập dị, vì bạn vĩnh viễn không biết được, có một số người có lẽ bỏ lỡ, rồi không cách nào gặp lại nhau.
Cố Thần có thể cảm nhận được cánh tay Mộ Dung Trác Thất chặt chẽ cuốn lấy cậu, chặt đến mức cậu có chút đau đớn. Nhưng cậu không đẩy ra, cậu có thể cảm giác được, Mộ Dung Trác Thất lúc này yếu đuối cỡ nào.
Mộ Dung Trác Thất ôm người trước mắt, thần kinh của hắn đã căng thẳng đến cực hạn, Cố Thần còn không xuất hiện nữa, hắn tin chắc sợi dây cung kia bất cứ lúc nào có thể đứt vỡ.
Hai người triền miên thật lâu, Cố Thần mới ngẩng đầu từ trong ngực Mộ Dung Trác Thất. Tình huống tốt hơn cậu tưởng tượng nhiều, một người cũng không thiếu, Tăng Giang đang nửa dựa vào vách đá, ánh mắt thân thiết nhìn cậu.
"Các cậu làm thế nào trở lại?" Cố Thần có chút ngạc nhiên, tình huống bọn họ gặp phải như vậy, mà mình bị ngất trong ảo cảnh không thể trở về trại để cầu viện, bọn họ làm sao thoát hiểm.
Mộ Dung Trác Thất tỉ mỉ nói lại một lần sự tình sau khi Cố Thần rời đi.
Hóa ra trước khi bọn họ xuất phát, Mục Lê với cảm giác về nguy hiểm rất mạnh đã gọi ra một đoán Song Sinh Linh, đưa một đóa trong đó cho Tăng Giang mang theo. Vào thời điểm Song Sinh Linh ở trại xuất hiện dị thường, Mục Lê lập tức cùng những người còn lại chạy tới, đúng lúc cứu mọi người từ trong nguy hiểm về.
"Vậy còn cậu thì đi đâu?" Thiên Linh vẫn luôn ở bên cạnh mắt lạnh nhìn hai người diễn cảnh gặp lại khiến người rơi lệ, nói. Mới cách nhau chưa tới nửa ngày mà thôi, hai người một bộ dáng đôi bướm tình thâm là đang muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh hả?
Cố Thần vòng qua nhìn quanh bốn phía, Mộ Dung tướng quân cùng mấy vị tướng quân khác còn đang hôn mê, Văn Chí Khâm tựa hồ đang cùng Văn Dịch Kế chăm sóc các vị tướng quân khác, không chú ý tới động tịnh của họ bên này.
"Tôi gặp phải con trai của Duy Ma tướng quân, Tử Kim." Cố Thần thấp giọng nói.
Mộ Dung Trác Thất thần sắc đột biến, lập tức tỉ mỉ quan sát Cố Thần từ trên xuống dưới một lần, xác định đối phương không bị thương, mới nói: "Cậu làm thế nào lại gặp phải người nguy hiểm như thế."
Cố Thần lắc đầu: "Chú ấy không phải là chủ sử sau màn."
Thiên Linh cau mày: "Hắn không phải? Vậy là ai?"
"Là ta."
Văn Chí Khâm bỗng nhiên đứng dậy, giọng nói xuyên thấu thiên địa, trực tiếp rơi vào trong tai Cố Thần.
Những người khác còn chưa phản ứng, Văn Dịch Kế bên người Văn Chí Khâm căn bản không chú ý tới động tĩnh của Cố Thần bên này, cũng không nghe thấy đối thoại của Cố Thần, có chút khó giải thích được nhìn đại bá bỗng nhiên đứng dậy, nói một câu không đầu không đuôi "Là ta".
Văn Chí Khâm đi tới trước mặt Cố Thần, vẫn là bộ dáng từ mi thiện mục kia, lại làm cho Cố Thần thấy lạnh từ đầu đến chân.
"Quả nhiên là lợi hại, xem ra mày chính là Chế thẻ sư trong hai lời tiên đoán kia."
Cố Thần co rúm một chút, núp ở phía sau Mộ Dung Trác Thất.
"Phát sinh chuyện gì?" Mấy người Văn Dịch Kế vẫn như cũ không rõ tình huống.
Cảnh tượng xung quanh bắt đầu thay đổi, từ một cái hang, biến thành một bình địa trống trải.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Mấy người Quý đại sư cũng kinh hãi đến biến sắc.
Văn Chí Khâm vốn đứng ở ngay phía trước Cố Thần bỗng nhiên xuất hiện ở phương xa. Văn Chí Khâm kia nguyên bản thoạt nhìn quanh minh lẫm liệt trở nên hơi quái lạ, ông vẫn như cũ mang theo nụ cười, chẳng qua không còn là trưởng bối hiền lành dễ thân vốn có, mà hiện ra âm lãnh khiến người ta sợ hãi. Ánh mắt nhìn mọi người, cũng không còn hiền lành ôn hòa, mà trở nên giống như một con dị thú đói khát, thời thời khắc khắc muốn nhào lên bắt giữ con mồi.
"Đại bá?" Văn Dịch Kế choáng váng, không kịp phản ứng với tình hình trước mắt, hay có lẽ là về mặt tình cảm còn đang chống cự lại loại khả năng này.
Nhưng Văn Dịch Kế không phải người ngu ngốc, tình huống hiện tại, hắn vẫn thấy rõ.
Cha mẹ Văn Dịch Kế mất sớm, thời niên thiếu nhờ có đại bá lôi kéo cùng đào tạo, trong lòng hắn Văn Chí Khâm không chỉ là một nguyên soái Liên Bang ưu tú, mà càng quan trọng hơn là một thân nhân có ân với hắn.
Trên mặt Văn Chí Khâm cũng không có sự trìu mến khiến người thân thiết, hừ lạnh một tiếng. "Ta cũng không có ý định chơi đùa với các người, trước khi các người chết, ta cũng không ngại để các người chết được rõ ràng."
Văn Dịch Kế vẫn như cũ không thể tiếp thu được, hắn thậm chí hoài nghi có phải mình rơi vào trong ảo cảnh của thẻ Quỷ Tự không. "Đại bá... người..."
Văn Chí Khâm nhìn chằm chằm Văn Dịch Kế, trong mắt lộ ra cừu hận.
"Lúc ta sinh ra, bởi vì thiên phú thấp, vẫn luôn là đứa bé không được sủng ái. So với người phụ thân vừa sinh ra đã có Tinh thần lực cấp bốn đỉnh cấp của mày, thực sự là vừa đáng thương vừa đáng cười. Ngay cả người phụ nữ ta thích nhất, trong lòng cũng luôn chỉ nghĩ đến phụ thân mày, ta còn chưa biểu lộ với cô ấy, cô ấy liền thành hôn với phụ thân mày, ha."
Văn Dịch Kế không nghĩ tới người đại bá vẫn luôn từ ái với hắn vậy mà lại có tâm tư này với mẫu thân, với phụ thân lại là oán niệm, hắn còn cho rằng bọn họ là huynh hữu đệ cung, không nghĩ tới trong lòng đại bá giấu giếm thống hận này.
"Đêm phụ thân mày thành hôn, ta lại bị gia tộc phái tới tinh cầu xa xôi lần theo dị thú không rõ, mày nói bọn ta cùng cha sinh mẹ đẻ, sao lại chênh lệch lớn như vậy? Nhưng mà, chỉ cần sống, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Trong lúc đang hoàn thành cái nhiệm vụ chết tiệt kia, ta trải qua cửu tử nhất sinh, nhưng cũng thức tỉnh năng lực đặc thù, chính là ta có thể hấp thu Tinh thần lực từ người khác."
Văn Chí Khâm nói đến đây, trên mặt lộ ra nụ cười tối tăm, nụ cười kia giống như lộ ra từ trên mặt một bộ xác thối, khiến người không rét mà run.
Văn Dịch Kế bỗng nhiên nghĩ tới phụ thân năm đó cũng bởi vì thân thể đột nhiên suy kiệt, đồng thời trị liệt thế nào cũng không tốt hơn, càng ngày càng sa sút, cuối cùng qua đời. Lẽ nào...
"Cháu trai ngoan của ta, mày đoán không sai. Ban đầu lúc thi hành nhiệm vụ, ta thử vận dụng loại năng lực đặc biệt kia, nhưng hấp thu được có hạn, Tinh thần lực của bọn họ ta chỉ có thể hấp thu được một phần." Biểu tình trên mặt Văn Chí Khâm giống như đang nhớ lại dư vị của năm tháng vàng son tốt đẹp.
"Hấp thu ít, nhung không chịu nổi số lượng nhiều, sau lần đó ta đã đột phá Ma thẻ sư cấp bảy. Có lẽ dưới ánh mắt của bọn thiên chi kiêu tử bọn mày, Ma thẻ sư cấp bảy chẳng là gì, nhưng với ta mà nói, thì đó đã là một độ cao ta cả đời không thể vượt qua." Ánh mắt Văn Chí Khâm tràn đầy oán niệm, nhìn những con người vừa sinh ra đã được hưởng thụ quan ái cùng ngưỡng mộ của mọi người.
Bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, hóa ra sáu vị nguyên soái khác đều đã tỉnh. Nhưng tình huống không quá lạc quan, Tinh thần lực của mấy vị nguyên soái đều gần như là không còn. Đồng thời mọi người có thể xác định, hút Tinh thần lực của các nguyên soái, không phải là Vạn Thiên Đằng, mà là ma quỷ trước mắt.
Văn Chí Khâm không để ý tới mấy người vừa tỉnh lại, dưới cái nhìn của ông, những người kia từ lâu đã không còn tác dụng, ít nhất trước khi bọn họ tu luyện lại từ đầu. Còn tu luyện lại từ đầu, cho dù bọn họ có tài hoa hơn người đi nữa, thì đó cũng là chuyện của mấy năm sau, mà hôm nay ông sẽ không để cho đám người kia rời khỏi hòn đảo này.
"Nắm giữ Tinh thần lực cấp bảy ta trở lại gia tộc, nói với người nhà rằng nhiệm vụ quá mức hung hiểm, tất cả mọi người đều chết, chỉ có ta kéo dài hơi tàn. Ta đã cho rằng ta đột phá cấp bảy, người trong nhà sẽ liếc mắt nhìn ta nhiều hơn một cái, nhưng mà không có, khi đó mày sinh ra, mày so với phụ thân mày còn được trời cao sủng ái hơn, vừa sinh ra đã kinh động cả gia tộc, căn bản không ai quan tâm ta trải qua cái gì." Vừa nói xong, vẻ mặt coi như là bình tĩnh của Văn Chí Khâm bỗng nhiên hiện ra vẻ dữ tợn.
"Kỳ thực phụ thân mày cũng không tệ lắm, ở trong gia tộc, nó xem như là người đối với ta tốt nhất, còn tốt hơn cha mẹ bọn ta. Nhưng thế thì sao chứ, cũng vì nó tồn tại, cho nên ta càng ngày càng đáng thương đáng cười. Chẳng qua không sao, nếu nó là kiêu ngạo của gia tộc, vậy ta liền từng chút một huỷ diệt kiêu ngạo kia." Văn Chí Khâm lần thứ hai nở nụ cười khiến người sợ hãi.
Văn Dịch Kế không ngờ tới người đại bá hắn vẫn luôn coi là đối tượng phấn đấu cùng ân tái sinh vậy mà lại là kẻ thù gϊếŧ cha, hắn không cách nào khuyên bản thân tỉnh táo lại, triệu hoán ra vật cộng sinh Tinh thần lực, nhào tới đối phương.
Liệt Diệm Kỳ Lân lửa cháy hừng hực, móng vuốt trực tiếp hướng tới mặt Văn Chí Khâm, nhưng Văn Chí Khâm giống như bóng trong nước, trong khoảnh khắc vỡ vụn, rồi lại từ từ trở lại bình thường.
Tất cả mọi người ý thức được, bọn họ không chỉ ở trong ảo cảnh, ngay cả người đối diện cũng là giả.
Ảo ảnh Văn Chí Khâm sau khi bị vỡ vụn rồi trở lại bình thường tựa hồ không đề để ý đến hành vi của mọi người.
"Tinh thần lực của phụ thân mày bị ta dần dần cắn nuốt, tuy rằng chỉ có một phần mười Tinh thần lực có thể hấp thu, nhưng phụ thân mày không hổ là thiên tài, một phần mười này cũng đủ để ta nâng cao một bước. Nguyên bản ta còn muốn thay thằng em ta chăm sóc mẫu thân mày cùng mày, không ngờ tới mẫu thân mày lại thương tâm quá độ mà chết, thật sự là con đàn bà ngu xuẩn."
Nói đến đây, Văn Chí Khâm lộ ra một nụ cười trào phúng, nụ cười kia khiến Cố Thần không rét mà run. Cố Thần nhìn gương mặt vốn từ mi thiện mục kia trở thành ngũ quan vặn vẹo, giống như ngũ quan ấy đều là từ một đám ruồi dày đặc tạo thành, khiến người buồn nôn.
"Từ lúc gia tộc phát hiện ta có đại tài trưởng thành muộn, bắt đầu hướng tái nguyên về phía ta, thật sự là buồn cười, ta có năng lực này rồi còn quan tâm đến chút tài nguyên kia nữa chắc?"
"Sau đó ta làm phó tướng bên người Duy Ma tướng quân, ha ha, đây cũng là một nam nhân ngu xuẩn, nếu như ta có năng lực như lão, ta đã sớm lật đổ Liên Bang khống chế thế giới, nhưng mà lão ta, à, khốn khổ vì tình, còn tự sát, thực sự là buồn cười đến cực điểm, đáng hận là lão dám trong lúc ta còn chưa hấp thu Tinh thần lực của lão thì tự sát."
Sáu vị nguyên soái khác sau khi tỉnh lại từ hồn mê còn có chút hoảng hốt, sau những lời này của Văn Chí Khâm, cũng đều rõ ràng chuyện gì xảy ra. Cho nên bọn họ suốt đêm lên đảo bắt kẻ chủ mưu vốn là một âm mưu, đồng nghiệp trước mắt, căn bản từ đầu đã đánh bàn tính hấp thu Tinh thần lực của họ.
Mấy vị nguyên soái tuy rằng phẫn nộ, nhưng lại không thể làm gì. Bọn họ hiện tại sức chiến đấu có lẽ còn chẳng bằng một Ma thẻ sư cấp ba. Nếu tu luyện từ đầu đến đỉnh cao, không biết phải tốn bao nhiêu năm.
Trong bọn họ phẫn nộ nhất chính là Mộ Dung Nguyên, ông và Văn Chí Khâm tương giao nhiều nhau, là một người không thích kết bè kết cánh, ông và người trong giới quan chính khác đều giao tiếp không cao, tình cảm đạm bạc, chỉ có Văn Chí Khâm xem như là một nửa tri kỷ. Năm đó hai người được Duy Ma tướng quân đề bạt, đồng thời là thủ hạ của Duy Ma Nam chinh Bắc chiến, có thể nói là tình nghĩa thâm hậu.
Mà hiện tại, Văn Chí Khâm lại nói, ông đối với Bá Nhạc của bọn họ, vậy mà lại ôm suy nghĩ mưu hại cùng hấp thu tinh thần lực.
Huyễn ảnh của Văn Chí Khâm không quan tâm đến sự phẫn nộ của mọi người, tiếp túc nói với ngữ khí khinh thường: "Nếu như lão tự sát muộn hai năm, chờ ta có thể hấp thu Tinh thần lực của lão, như vậy thế giới này đã sớm là của ta rồi, còn cần phải tỉ mỉ sắp xếp bố cục như vậy chắc."
Cố Thần nhìn nam trước mắt khác hoàn toàn với lão giả trò chuyện vui vẻ trên phi thuyền, người trải qua cuộc sống đơn giản như cậu thật sự không thể tin được, hóa ra có người có thể che giấu sâu đến như vậy.
"Tại sao ông muốn hãm hại Ngụy Ninh." Văn Dịch Kế ngồi dưới đất, trên mặt không còn phẫn nộ vừa nãy, nhiều hơn mấy phần bình tĩnh. Hắn đã nghĩ rõ ràng bắt đầu từ sự kiện viện nghiên cứu mười hai năm trước, trong đó đến cùng đã xảy ra điều gì.
"À." Văn Chí Khâm cười một tiếng, tiếng cười ở trong không gian trống trải này đặc biệt khiến người ta sợ hãi.
"Duy Ma tự sát làm kế hoạch ban đầu của ta rơi vào khoảng không, sau khi lão chết, ta trở thành nguyên soái Quân Mười Sáu Liên Bang, chủ động đi thủ vệ ở khu vực bị rung chuyển nhất của Liên Bang. Các người thật sự cho rằng ta chủ động phân ưu giải nạn cho Liên Bang? Ngây thơ đến khiến người cảm động."
Hành động năm đó của Văn Chí Khâm từng được ca tụng, ông cùng Mộ Dung Nguyên đều là tồn tại hình tượng hào quang vĩ đại nhất của Liên Bang.
"Ta đã làm vậy, chẳng qua bởi vì khu vực này có rất nhiều cao thủ lưu vong, ở đó, ta có thể bất cứ lúc nào đi săn con mồi, hấp thu Tinh thần lực của họ, đồng thời có chút tiếng gió. Chỉ tiếc, theo đẳng cấp càng tăng cao, Tinh thần lực ta hấp thu chuyển hóa càng ngày càng thấp, có lúc hấp thu Tinh thần lực của Ma thẻ sư cấp cao, chỉ có một phần trăm chân chính chuyển hóa thành Tinh thần lực của ta, cuối cùng dẫn đến năng lực của ta luôn ở Ma thẻ sư cấp chín không cách nào đi lên, cái này cách mục tiêu của ta khoảng cách rất xa."
"Khi đó ta chỉ nghĩ, lúc nào thì sẽ có nhiều Tinh thần lực nhất bị ta hấp thu mà không bị nghi ngờ? Đúng! Chiến tranh! Thủy triều dị thú! Nhưng bây giờ Liên Bang hòa bình như thế, lấy đâu ra chiến tranh quy mô lớn? Nếu không có, vậy ta liền kế hoạch một hồi." Ngữ khí của Văn Chí Khâm khi nói những lời này giống như tâm tình hôm nay không tốt, ta cảm thấy bữa sáng yến mạch cho thêm hoa quả sẽ làm lòng ta vui vẻ hơn một ít.
"Nếu kế hoạch thủy triều dị thú, thứ đầu tiên ta nghĩ đến là thuốc cấm của Liên Bang, đan Tứ Hương, dược tề có thể làm cho dị thú mất đi khống chế bản thân. Nếu kiểm tra hiệu quả sự dụng trên quy mô lớn, vậy đầu tiên phải tìm một nơi thí nghiệm mà." Văn Chí Khâm tựa như cười mà không cười nhìn Văn Dịch Kế đang phẫn nộ.
"Kỳ thực lúc đầu ta tính toán thí nghiệm ở trên một tinh cầu nhỏ nào đó, nhưng bất đắc dĩ nụ cười kia của mày khiến ta thấy phiền, mỗi ngày nhìn mày nụ cười đầy mặt, ta chỉ nghĩ đến năm đó phụ thân mẫu thân mày ngọt ngào ân ái, mà ta thì một người ở nơi nguy hiểm đơn thân bóng chiếc."
"Vì vậy ta thay đổi kế hoạch, đặt thí nghiệm trong viện nghiên cứu của Liên Bang. Ban đầu ta nghĩ, muốn làm cho Ngụy Ninh chết trong trận thí nghiệm này, chẳng biết là vận may của nó tốt hay không tốt, nó lại vừa vặn rời đi đêm đó. Lưu vong hơn mười năm, trở thành tội phạm truy nã của Liên Bang, không biết tâm tình của người yêu mày trong nhiều năm đó như thế nào? Tâm tình mày thì thế nào?"
Đôi mắt Văn Dịch Kế biến đỏ bừng, dường như dung nham sắp phun trào, hắn nỗ lực thuyết phục chính mình tỉnh táo lại.
Cố Thần cũng không thể tin được, thậm có người tâm địa độc ác như vậy, vẻn vẻn vì một thí nghiệm, liền chôn cùng mấy ngàn người của viện nghiên cứu.
"Sau khi thí nghiệm ta phát hiện, hiệu quả của đan Tứ Hương không tốt chút nào, dị thú sẽ công kích lẫn nhau, nếu như dùng đan Tứ Hương phát động thủy triều dị thú, vậy thì trừ hỗn loạn ban đầu, chỉ cần con người rút đi đúng lúc, để dị thú tự làm thương lẫn nhau, vậy căn bản không tạo ra được một hồi thủy triều dị thú."
"Khi đó ta thật thất vọng, lẽ nào kế hoạch của ta lại rơi vào khoảng không? Lẽ nào còn phải tiếp tục chậm rãi tích lũy mới có thể leo lên Ma thẻ sư mãn cấp? Trời không tuyệt đường người, lúc này đã xảy ra hai chuyện vui. Bọn mày đoán xem?"
Đối với hỗ động này của Văn Chí Khâm, ở đây căn bản chẳng ai để ý tới. Bọn họ rõ ràng, người này đã không phải nguyên soái trong ấn tượng của họ, đây chính là ma quỷ đã ẩn giấu rất sâu. Ông hiện tại giảng giải lịch trình mưu trí này nọ, chính là tin chắc bọn họ không thể rời khỏi nơi này.
Huyễn ảnh của Văn Chí Khâm tựa hồ không để ý mọi người lạnh lùng, tiếp tục nói: "Có một lần, ta trong lúc vô tình hấp thu Tinh thần lực của một thanh niên tuấn kiệt, ta kinh ngạc phát hiện phần chuyển hóa được thậm chí đến hai mươi phần trăm, người thanh niên tuấn kiệt kia chỉ là Ma thẻ sư cấp sáu, nhưng Tinh thần lực cung cấp cho ta lại vượt qua mười tên Ma thẻ sư cấp tám, có phải rất kinh người không? Từ sau đó, ta liền chuyển mục tiêu đến hai đại học phủ ở Trung Ương Tinh, ha ha, Tinh thần lực thanh xuân nhất tốt nhất tài hoa hơn người nhất toàn bộ Liên Bang đều tụ tập ở đó."
Văn Chí Khâm nói đến đây, liếm liếm đầu lưỡi, tựa hồ đặc biệt tham niệm mùi vị này.
"Chỉ là đa số học sinh của hai học viện đều là vinh quanh của gia tộc, ta rất khó có được cơ hội ra tay. Chẳng qua vừa lúc đó, trời cũng giúp ta, con trai của Duy Ma trở về. Nó có thể chế tác thẻ Quỷ Tự, càng quan trọng hơn là, nó còn nắm giữ dược vật năm đó phụ thân nó phát hiện, dược vật này, có tác dụng hơn đan Tứ Hương nhiều."
"Con trai Duy Ma nhận được một cái tiên đoán chẳng hiểu ra sao. À, ta cũng chẳng thèm quan tâm cái lời tiên đoán đấy lắm, nhưng mục đích của chúng ta đều giống nhau, đó là khiến cho Liên Bang này hỗn loạn. Nó muốn tìm một Chế thẻ sư trẻ tuổi, vừa vặn, ta cũng vần Tinh thần lực của Ma thẻ sư trẻ tuổi. Ăn nhịp với nhau, quả thực là hoàn mỹ."
Mộ Dung Dịch vẫn không nói một lời lên tiếng, hắn cực lực khống chế vẻ mặt của mình. Chỉ là người trước mặt này, làm cho hắn suýt nữa mất đi chân ái, thiếu chút nữa không cách nào cứu vãn. "Cho nên, triều cường dị thú mười năm trước, là ông một tay thao túng?"
Văn Chí Khâm liếc mắt về phía Mộ Dung Dịch một cái: "À, Mộ Dung Dịch đúng không, thành thật thì, trong trận triều cường dị thú mười năm trước, ta muốn hút nhất chính là Tinh thần lực của mày, không nghĩ tới mày lại lợi hại như vậy, vừa không bị dị thú đánh tan, cũng không bị ảo cảnh của Quỷ Tự làm cho mê hoặc."
"Ông vì hút Tinh thần lực của thanh niên tài tử, mà làm cho sinh linh đồ thán, khiến vô số người chết, ông không cảm thấy lương tâm bất an sao?" Mục Lê đứng bên cạnh Mộ Dung Dịch nhìn Văn Chí Khâm, làm người bị hại của triều cường dị thú mười năm trước, khi sự kiện này được chứng thực là có người làm ra, tâm tình Mục Lê thật phức tạp, có lẽ y từng lưu lại chút hi vọng, tất cả đều chỉ là y nghĩ nhiều thôi.
"À, lương tâm, lúc tôn nghiêm của ta bị chà đạp, có ai đề cập đến lương tâm với ta sao?"
"Lúc đám thanh niên tuấn kiệt bọn mày hưởng thụ tài nguyên tốt nhất, mà ta lại vì một cơ hội sống cao hơn mà nơm nớp lo sợ, có ai đi nhắc tới lương tâm không?"
"Thế giới này vốn là như vậy, mạnh được yếu thua, mục tiêu của ta chính là trở thành Ma thẻ sư thần cấp, quan sát chúng sinh, lật đổ Liên Bang, khống chế toàn bộ thế giới. Vì mục đích này, ta sẽ không tiếc cái gì."
Biểu tình Văn Chí Khâm có chút điên cuồng, có lẽ là chất vấn của Mục Lê làm cho ông phẫn nộ, huyễn ảnh của ông bắt đầu trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất giữa một mảnh trống trải.
Nội tâm mọi người trầm trọng. Thế cục bây giờ không hề lạc quan.
Từ bên ngoài thì trình độ Văn Chí Khâm là Ma thẻ sư cấp mười, nhưng hấp thu nhiều Tinh thần lực như vậy, trình độ hiện tại, e rằng không thể dùng cấp mười để cân nhắc.
Bọn họ tuy rằng nhiều người, nhưng sáu vị nguyên soái đã là thương binh, những người còn lại, từ Chế thẻ sư cùng Tăng Giang đẳng cấp khá thấp, trên thực tế chỉ có Quý lão, Văn Dịch Kế, Mộ Dung Dịch, Mục Lê cùng Mộ Dung Trác Thất. Cho dù năm người họ hợp lực, cũng không có phần thắng gì.
Ngoài ra, trong tay đối phương còn có thẻ Quỷ Tự, hoặc là còn lá bài tẩy khác mà bọn họ không biết.
Mọi người nhìn bốn phía trống trải vô ngần, bọn họ bây giờ còn đang ở trong ảo cảnh, ít nhất hiện tại, bọn họ cần phải thoát ra khỏi ảo cảnh.
Quý Nỗ Mân lấy Thẻ Tĩnh Tịch ra, Tinh thần lực nhanh chóng vận chuyển. Cố Thần có thể nhìn thấy Quý đại sư vất vả chưa từng có, mồ hôi từ trán chảy đầy mặt, cuối cùng tụ lại ở cổ áo, toàn bộ cổ áo đã là trạng thái ẩm ướt.
Thật lâu sau, Quý Nỗ Mân thả Thẻ Tĩnh Tịch xuống, bất đắc dĩ lắc đầu. Muốn dùng Thẻ Tĩnh Tịch loại bỏ ảo cảnh của thẻ Quỷ Tự, cần trình độ Tinh thần lực của Chế thẻ sư phải mạnh hơn Ma thẻ sư dùng thẻ Quỷ Tự, hiện nhiên, Tinh thần lực của đối phương sâu không lường được, Quý Nỗ Mân dùng hết toàn lực như vậy, mà toàn bộ ảo cảnh không có một tia dấu hiệu đổ nát.
Thần sắc mọi người càng gay go.
=
Ada: chẹp, tui thiệt không bao giờ hiểu được mạch não của mấy nhân vật phản diện... não mình ít nếp nhăn quá chăng...
=
=
=