Thời gian trôi thực sự rất nhanh, hôm nay đã là ngày Bộc Dương Ứng Khế đón tuổi mười sáu.
Ở Đại Hạo, mười sáu tuổi là đã có thể cắt tóc, đại biểu cho việc đã trưởng thành. Mà Bộc Dương Ứng Khế thân là thái tử, ngày hắn làm lễ trưởng thành dĩ nhiên là chịu nhiều sự soi mói, quan tâm.
Bộc Dương Tuyên Cầu hạ chỉ, chuẩn bị một lễ mừng sinh nhật thật long trọng cho Bộc Dương Ứng Khế. Người trong cung đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước, nhiều nhân vật quan trọng từ các nước khác cũng có thêm góp vui nên cả nước từ trên xuống dưới đều náo nhiệt hẳn lên.
Mấy ngày trước lễ mừng chính là đã lục tục có vài người từ nước láng giềng tới bái phỏng, lễ vật hết xe này tới xe khác đưa vào cung. Mọi thứ, dù cổ quái tới đâu cũng có, hiện tại Vọng An điện vốn là Thái tử điện đã biến thành nơi cất chứa nhiều đồ chơi thú vị nhất trong cung.
– Chủy thủ làm từ chim trả! [trả: tên một loài chim chuyên đi bắt cá, đẹp]
Một tiểu nam hài lục tum đống lễ vật tìm kiếm gì đó, cuối cùng nó cầm lấy một cây đao, ngạc nhiên hô lên.
Đó là một thanh đao xanh biếc, lưỡi đao cùng chuôi đao là một khối, tất cả đều làm từ chim trả. Đao phong lợi hại vô cùng, phía chuôi đao còn nạm nhiều đá quý và một viên dạ minh châu, thoạt nhìn sáng lóa chói mắt.
– Hoàng huynh! Hoàng huynh cho ta cái này được không?
Bộc Dương Ứng Phượng vừa múa may thanh đao vừa chạy tới ngự thư phòng. Bộc Dương Ứng Khế đang ngồi bên trong xem tấu chương, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trên tay Bộc Dương Ứng Phượng đang cầm thanh đao thì nhíu chặt mày lại, nhanh chóng tịch thu nó lại.
– Nguy hiểm!
– A~~~ hoàng huynh thật nhỏ mọn! – Bộc Dương Ứng Phượng cố ý phụng phịu hai má, làm bộ hờn dỗi. Cũng không biết nó có giận thật hay không nhưng thoạt nhìn đáng yêu vô cùng.
Có điều sau đó Bộc Dương Ứng Phượng liền quấn lấy Bộc Dương Ứng Khế, hỏi đông hỏi tây đủ thứ. Đây là vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất, nhận hết mọi sủng ái tử mọi người, không sợ trời không sợ đất, việc thích làm nhất chính là vây quanh làm phiền Bộc Dương Ứng Khế.
Những hoàng tử, công chúa khác vì Bộc Dương Ứng Khế rất ít nói, trầm mặc, thêm vào đó là bộ dáng rất nghiêm túc nên cũng không dám tiếp cận hắn. Cũng chỉ có đứa nhỏ này không hiểu sao lại không sợ. Tuy Bộc Dương Ứng Khế chưa từng nói gì hay xua đuổi nó nhưng hắn luôn cảm thấy đứa nhỏ này rất ma lanh, nghịch ngợm.
– Nha ~~ Hôm nay là sinh nhật hoàng huynh, tại sao huynh còn ngồi đây xem mấy thứ nhàm chán này chứ? Chúng ta ra ngoài chơi đi~~~
Bộc Dương Ứng Phượng vẫn chưa hết hy vọng, đi cà nhắc với ý định trộm lấy lại thanh đao mà Bộc Dương Ứng Khế để trên bàn. Bộc Dương Ứng Khế thấy thế liền đặt thanh đao lên giá sách, Bộc Dương Ứng Phượng bất mãn chu miệng. Nhưng nó chỉ có thể xa xa đứng nhìn, xem ra với không tới.
Nếu không lấy được đồ chơi nó thích thì Bộc Dương Ứng Phượng lập tức quay sang quấy rối Bộc Dương Ứng Khế.
– Hoàng huynh đi theo ta đi chơi đi! Ta có một mình thật nhàm chán nha. Tên Huyền thối kia lại đang chơi với đống bát quái chán ghét của hắn, căn bản không thèm để ý tới ta! – Bộc Dương Ứng Phượng nhăn nhăn cái mũi nho nhỏ, bộ dáng vô cùng bất mãn.
Cái người tên Huyền trong miệng nó chính là Bộc Dương Ứng Huyền – là song sinh với Bộc Dương Ứng Phượng. Hai người bọn nó từ khi sinh ra tới nay vẫn như hình với bóng, diện mạo giống nhau như đúc nhưng tính cách thì trái ngược một trời một vực.
Bộc Dương Ứng Khế và Bộc Dương Ứng Huyền giống nhau ở chỗ ít nói; thậm chí so với Bộc Dương Ứng Khế thì Bộc Dương Ứng Huyền còn ít nói hơn nhiều. Thêm nữa, hình như nó có năng lực siêu linh, trước mắt đã bị Ân Nịnh thu nhận làm đệ tử. Đối ngược với một Bộc Dương Ứng Huyền hướng nội thì Bộc Dương Ứng Phượng lại hoạt bát hơn… Nói hoạt bát là nói nghe cho nhẹ nhàng thôi.
Bộc Dương Ứng Phượng quả thực không thể khống chế, theo cách mà Bộc Dương Tuyên Cầu nói thì nó chính la một con khỉ hoang dã chạy xuống từ một ngọn núi, cả ngày biến hoàng cung thành gà bay chó sủa, ăn không được mà ngủ cũng không yên.
Hai cái tên dở hơi của đôi song sinh này chính là do Tạ Đông Quân đặt. Từ lúc hắn nhìn thấy hai đứa nhỏ sinh ra không được bao lâu thì liền rúc vào nhau nên trực giác mách bảo nên đặt tên theo loài chim huyền phượng.
Nghe nói loài chim này luôn có đôi có bạn, cho nên thường hỗ trợ nhau mà lớn lên. Khi đó Tạ Đông Quân cảm thấy đôi song sinh này quá mức ràng buộc với nhau thế nên mới dùng cặp tên này.
Hai đứa nhỏ dù lớn lên có nhiều chỗ không giống nhưng chỉ cần đứng cùng nhau thì một Bộc Dương Ứng Phượng thích nói liền nhu thuận đi nhiều mà Bộc Dương Ứng Huyền lúc nào vẻ mặt cũng hờ hững sẽ tạo cảm giác dịu dàng hơn một chút.
– … Đi tìm Thung! – thực rõ ràng, Bộc Dương Ứng Khế không nghĩ muốn để ý tới nó lắm.
– Ta không cần! Nếu đi tìm Thung hoàng tỷ thì nàng ấy nhất định sẽ bắt ta ăn mấy thứ dược thảo kỳ quái! – có lẽ vì mấy lần trước nếm qua mùi vị đáng sợ nên Bộc Dương Ứng Phượng nhịn không được đánh rùng mình.
Bộc Dương Ứng Khế nhăn mày giống như đang định nói cái gì nhưng bên ngoài lại chợt nổi lên trận xôn xao. Hình như bên ngoài đang có người cãi nhau và sắp đi về phía này.
Giọng nói này nghe rất quen thuộc, Bộc Dương Ứng Khế buông bút đứng lên. Bộc Dương Ứng Phượng thì lại cao hứng, phấn chấn chạy tới phía cửa.
– Đã nói đó chỉ là chào hỏi! Là lễ tiết! Ngươi là đầu gỗ hay sao mà nói mãi vẫn chưa chịu hiểu hả?! – Tạ Đông Quân nổi giận đùng đùng mở cửa đi vào, phía sau là Bộc Dương Tuyên Cầu cũng tức giận tới mức muốn giết người.
– Lễ tiết! Lễ tiết cái quái gì! Cái loại hành động không có chừng mực như vậy mà cũng kêu là lễ tiết hả?!
– Đừng có vô lý nha! Cùng lắm chỉ là hôn hai má… Không đúng, căn bản còn chưa có hôn ấy chứ, chỉ là làm bộ mà thôi!
– Ai biết hắn có đúng làm bộ hay không, nếu đúng thì sao hắn lại đến nơi ta không để ý trộm hôn ngươi? Người sắc mục [~ phương Tây] trời sinh thích chiếm tiện nghi người khác, hắn nhất định là thích ngươi cho nên mới xun xoe tới gần ngươi! – Bộc Dương Tuyên Cầu càng nói càng giận, tất cả mọi người ở đây đều ngửi được mùi vị ghen tỵ nồng nặc.
Tạ Đông Quân tức giận muốn giơ chân, cuối cùng không thể chịu nổi Bộc Dương Tuyên Cầu; chỉ kém là hắn không đi qua đập mấy cái lên đầu y.
– Đã nói mãi đó là cách chào hỏi của bọn họ, ngươi sao vẫn không hiểu hử?! Không thèm để ý tới ngươi nữa! – Tạ Đông Quân dậm chân một cái, xoay người chạy tới phía sau Bộc Dương Ứng Khế.
Bộc Dương Ứng Khế và Bộc Dương Tuyên Cầu trưởng thành rất giống nhau. Tuy mới 16 tuổi nhưng Bộc Dương Ứng Khế cũng đã sắp đuổi kịp độ cao so với cha nó năm đó, nên đương nhiên cao hơn nhiều so với Tạ Đông Quân.
Mà diện mạo của Bộc Dương Ứng Khế cũng y đúc khuôn mặt khi còn niên thiếu của Bộc Dương Tuyên Cầu, từng chi tiết trên khuôn mặt như tạc ra, có điều so về khoản ít nói thì Bộc Dương Ứng Khế hơn.
– Khế nhi, ngươi nói với lên lão cha ăn không tiêu kia đi! Người sắc mục mỗi khi gặp ai đó đều chào hỏi bằng cách hôn má, có đúng không?
Bộc Dương Ứng Khế đang định gật đầu thì Bộc Dương Tuyên Cầu giành trước một bước:
– Tiểu quỷ đầu nhà ngươi không cho phép nói chuyện! Ta không muốn nghe!
Bộc Dương Ứng Khế nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu rồi lại nhìn Tạ Đông Quân, cuối cùng hắn quyết định không quản gì hết, chấp nhận để hai người bọn họ đứng có đôi co.
Nói cũng lạ, rõ ràng hắn đã 16 tuổi rồi, dưới cũng có một đống hoàng muội, hoàng đệ nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn thích gọi hắn là tiểu quỷ đầu, giống như hắn chưa bao giờ lớn vậy.
– Tiểu cha, tiểu cha! Có người sắc mục tới sao? Có thể mang con đi nhìn được không? – Bộc Dương Ứng Phượng không chịu cô đơn, phi lên túm lấy ống tay áo Tạ Đông Quân, lắc lấy lắc để, hai mắt mở tròn lòe lòe sáng.
– Không được, người ta vừa mới đi nghỉ ngơi, ngươi đừng có đi quậy phá họ! – Tạ Đông Quân nhấn một cái vào trán Bộc Dương Ứng Phượng, nghiêm túc cảnh cáo nó. Bộc Dương Ứng Phượng chu cái miệng nhỏ nhắn biểu đạt sự không cam lòng.
– A … vậy tiểu cha có thể chơi cùng con được không? Hoàng huynh không chịu chơi với người ta!
– Hoàng huynh ngươi bận nhiều việc, ngươi đừng có phá hắn. Đi tìm Thung nhi chơi đi.
– Người ta không muốn đi tìm Thung hoàng tỷ đâu! Không muốn, không muốn, không muốn! – nghe thấy Tạ Đông Quân cũng nói muốn nó đi tìm Bộc Dương Thung, hai chân Bộc Dương Ứng Phượng không ngừng giãy đành đạch xuống nền nhà giống như chuẩn bị khóc. Tạ Đông Quân thấy bộ dáng này của nó thì có chút kinh ngạc.
– Ngươi và Thung nhi tình cảm không phải tốt lắm sao? Ta thường thấy các ngươi chơi cùng nhau mà? – Tạ Đông Quân lấy làm kỳ quái hỏi. Bộc Dương Ứng Phượng vừa nghe xong thì khóc nấc lên, sau đó quay về tìm kiếm vòng tay Bộc Dương Tuyên Cầu.
– Oa oa …. Phụ hoàng ~~~
Bộc Dương Tuyên Cầu tiếp được Bộc Dương Ứng Phượng bổ nhào vào lòng mình, vỗ vỗ đầu nó an ủi.
Bộc Dương Tuyên Cầu đã ngoài ba mươi sáu, không còn nghiêm khắc đối với những hài tử của mình như đối với Bộc Dương Ứng Khế, ngược lại vô cùng chiều chuộng. Có lẽ việc này liên quan tới quyết định Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho Bộc Dương Ứng Khế nên không yêu cầu cao với những đứa con khác, chỉ riêng với hắn là nghiêm khắc thôi.
– Được rồi, đừng khóc, nam hài tử không thể thích khóc như vậy! Đi, phụ hoàng đưa ngươi đi nhìn người sắc mục kia, hắn còn dẫn theo một đứa nhỏ rất xinh đẹp nữa nha!
– Thật sao ah?! Xinh đẹp lắm sao…
Vừa nghe tới hai chữ xinh đẹp, Bộc Dương Ứng Phượng liền quên khóc, vui vẻ đi theo Bộc Dương Tuyên Cầu ra khỏi phòng.
Đứa nhỏ này tuy tuổi còn nhỏ nhưng so với ai khác thì thích mỹ nhân vô cùng. Người nhà Bộc Dương ai cũng là mỹ nhân, mỗi ngày nó xem còn chưa đủ. Mỗi lần có người nào xinh đẹp tiến cung bái phỏng thì nó luôn muốn cướp vị trí đầu tiên được nhìn thấy họ.
Tạ Đông Quân không nói gì, nhìn một lớn một nhỏ rời khỏi phòng, cuối cùng hắn quyết định không quản hai người kia nữa. Ngược lại, hắn quan tâm tới Bộc Dương Ứng Khế đang ngồi ở bàn kia.
– Được rồi, Khế nhi huynh cũng đừng suốt ngày ngồi ở đây nữa. Quần áo mới may cho con đã xong rồi, mau tới thử xem có hợp không.
Tạ Đông Quân một bên nói, một bên không cho phép Bộc Dương Ứng Khế cự tuyệt mà kéo tay muốn nó ra ngoài. Bộc Dương Ứng Khế cũng nghe lời, để bút xuống, ngoan ngoãn rời ngự thư phòng.
Hai người đi một đường tới phòng Bộc Dương Ứng Khế, trên bàn đã đặt sẵn một bộ quần áo gọn gàng. Tạ Đông Quân đi qua, nâng quần áo lên xem thử rồi chuyển qua cho Bộc Dương Ứng Khế.
– Kiểu này có thích không?
Đó là một bộ quần áo màu lam, phía cổ tay áo có thêu hoa văn bằng những sợi tơ kim tuyến màu vàng và bạc. Bộ quần áo này nhìn không diêm dúa nhưng đẹp và sang trọng, giúp làm nổi bật khí khái của Bộc Dương Ứng Khế.
Bộc Dương Ứng Khế nhún nhún vai, tỏ vẻ nó không mấy quan tâm tới hình kiểu quần áo thế nào. Cho tới hay, nó không có thói quen để ý tới bề ngoài thế nên tất cả quần áo, phụ kiện đều một tay Tạ Đông Quân giúp nó chọn; nếu không thì có cái gì nó mặc cái đó.
Sau khi thay y phục xong, Tạ Đông Quân rất hài lòng gật đầu rồi kéo Bộc Dương Ứng Khế tới ngồi trước gương, bắt đầu giúp hắn chải tóc.
Xuyên qua gương đồng, Bộc Dương Ứng Khế trộm nhìn Tạ Đông Quân đang chải đầu cho mình. Tuổi của người này cũng đáng làm cha của hắn, nếu không nói ra thì chẳng có ai đoán được Tạ Đông Quân đã hơn ba tám.
Da thịt hắn vẫn mịn màng, hai tay thon dài nõn nà… Trong trí nhớ của Bộc Dương Ứng Khế thì cho tới tận bây giờ Tạ Đông Quân chưa hề thay đổi gì về diện mạo.
Đang lúc Bộc Dương Ứng Khế đắm chìm trong thế giới của chính mình thì Tạ Đông Quân đột nhiên thở dài một tiếng khiến lực chú ý của Bộc Dương Ứng Khế thu về.
– Khế nhi thực sự đã trưởng thành rồi…. nhớ năm nào ngươi cứ nửa đêm chạy tới đòi ngủ với ta, khiến cho phụ hoàng ngươi tức giận gần chết…
Tạ Đông Quân đang nói đến chính là khoảng thời gian sau sự kiện Bộc Dương Tuyên Cầu lâm hạnh phi tử. Lúc ấy, bị chuyện Tạ Đông Quân bỏ đi dọa sợ nên Bộc Dương Ứng Khế thường gặp ác mộng, thế nên nửa đêm hắn bỏ chạy đến Tĩnh Tâm điện tìm Tạ Đông Quân.
Mà Tạ Đông Quân cũng thường ngủ thẳng một nửa giấc mới phát hiện ra Bộc Dương Ứng Khế đang lặng lẽ đứng bên giường, sau khi bị dọa cho nhảy dựng lên mới để cho nó trèo lên giường ngủ cùng. Bộc Dương Tuyên Cầu đối với chuyện này vô cùng bất mãn, lúc nào cũng nói Bộc Dương Ứng Khế đã trưởng thành không nên làm nũng như thế nữa. Nhưng cuối cùng, y vẫn bị Tạ Đông Quân trừng mắt nhìn, không dám nói thêm câu nào nữa.
– Tiểu cha….
Tạ Đông Quân chợt nhắc tới chuyện cũ làm Bộc Dương Ứng Khế vô cùng xấu hổ, khuôn mặt vốn lạnh lùng hiện lên bóng mây đỏ khó có được. Hắn lên tiếng là muốn Tạ Đông Quân đừng nói tiếp nữa.
– Ta biết, ngươi đã trưởng thành. Nhưng mà, Khế nhi không còn làm nũng với ta nữa khiến ta cảm thấy tịch mịch, cô đơn lắm… – Tạ Đông Quân nói xong liền im lặng, cúi đầu tiếp tục giúp Bộc Dương Ứng Khế chải đầu. Thế nhưng, trên mặt hắn vẫn nổi lên sự cô đơn, tất cả đều lọt vào mắt Bộc Dương Ứng Khế.