Mặc dù trong thời kỳ “tiểu biệt thắng tân hôn” nhưng dù gì thì Bộc Dương Tuyên Mộ cũng vừa mới vì y mà đánh hạ một quốc gia; Bộc Dương Tuyên Cầu tất nhiên phải có nhiều chuyện để lo tính. Chẳng những phải làm yên dân, lại càng phải khiến cho quốc gia quy hàng kia thực sự trở thành một bộ phận của Đại Hạo. Vì thế, mỗi ngày Bộc Dương Tuyên Cầu đều thực hiện hết trách nhiệm, dậy sớm để vào triều lo chuyện công chuyện nước.
Vấn đề là, cả ngày Bộc Dương Tuyên Cầu bận rộn như thế nhưng buổi tối vẫn còn có thể lực làm Tạ Đông Quân hơn nửa đêm vẫn chưa chịu buông tha. Lần nào cũng khiến Tạ Đông Quân mỗi ngày đều phải nằm tới giữa trưa mới có thể xuống giường.
Mà đợi tới lúc Tạ Đông Quân có thể đứng lên thì Bộc Dương Tuyên Cầu đã sớm đi ra ngoài lo công chuyện. Dưới sự chiếu cố tận lực của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân có thể nói nhàn nhã đến không tưởng.
Cả ngày, chuyện có thể làm là vui chơi giải trí phát ngán ngẩn cả người; hơn nữa Bộc Dương Tuyên Cầu còn không cho hắn làm bất cứ cái gì. Có lẽ vì thấy Tạ Đông Quân ở trên núi khổ sở lâu như thế, hiện tại y muốn một lần nữa đem hắn dưỡng thành cái dạng được chiều chuộng giống trước kia.
Thậm chí, Bộc Dương Tuyên Cầu còn phái tiểu nha hoàn tên Duyên Duyên tới hầu hạ Tạ Đông Quân. Nói là hầu hạ nghe cho hay chứ Tạ Đông Quân nghi ngờ nha đầu kia là do Bộc Dương Tuyên Cầu phái tới giám thị mình.
Chỉ cần Tạ Đông Quân sớ tay sớ chân lấy gì đó hơi nặng nhọc so với việc lấy đũa là y như rằng Duyên Duyên liền dùng đôi mắt to tròn, ực đầy nước mà nhìn hắn, làm cho hắn lập tức buông mấy thứ đang nằm trong tay mình ra.
Thế nên, hiện tại Tạ Đông Quân đành phải ngồi ở chòi nghỉ mát, ngẩn người nhìn lá cây đang rơi lả tả kia.
– Xem ngươi có vẻ rất nhàm chán!
Một giọng nói đột nhiên vang lên khiến Tạ Đông Quân sợ tới mức nhảy dựng lên. Quay đầu lại thì hắn thấy đó là Bộc Dương Tuyên Mộ.
– A, nô tài tham kiến vương gia! – Tạ Đông Quân nhanh chóng quỳ an, nhưng lại bị Bộc Dương Tuyên Mộ ngăn cản.
– Đừng, đừng, đừng, ngươi đừng có quỳ ta, ta nhận không nổi. Nếu hoàng thượng thấy được, ta biết tính sao?
Phát biểu của Bộc Dương Tuyên Mộ như một lời vui đùa hoặc giả là một lời châm chọc, nói móc khiến Tạ Đông Quân kinh nghi, bất an. Vì không biết người này tớ có ý đồ gì nên hắn đành trầm mặc không nói, cúi đầu chờ đợi.
Đại khái cảm giác được sự đề phòng của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Mộ nhanh chóng điều chỉnh ngữ khí.
– Ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ không làm gì với ngươi đâu. Ta chỉ là tới nhìn ngươi mà thôi.
– Nhìn nô tài? – Tạ Đông Quân nghi hoặc ngẩng đầu, hỏi.
Hắn có cái gì đẹp hả?
Bộc Dương Tuyên Mộ đặt mông ngồi xuống ghế đá trong chòi nghỉ mát, không e dè nhìn thẳng vào Tạ Đông Quân xem xét.
Dọc đường đi vì ánh mắt đáng sợ của Bộc Dương Tuyên Cầu nên Bộc Dương Tuyên Mộ không dám nhìn tới hai người bọn họ; ngay cả việc tới gần cũng không dám. Thế nên, hắn vẫn chưa có cơ hội rảnh rỗi để xem qua bộ dáng của Tạ Đông Quân.
Bộc Dương Tuyên Mộ luôn cảm thấy tò mò với diện mạo của Tạ Đông Quân, nhất là sau khi xem qua bức họa.
Đồng thời, hắn còn tò mò không biết rốt cuộc Tạ Đông Quân là dạng người gì; dù sao thì hắn chính là người đã thu phục một tiểu Bộc Dương Tuyên Cầu khó tính! Việc này đối với người trong nhà Bộc Dương luôn lấy kỳ lạ! Trước đó, đám công chúa được đưa tới nhưng vẫn không thể thay đổi phong thái kỳ quặc của Bộc Dương Tuyên Cầu.
Có điều, đúng như những gì được nghe kể, thị nhân này quả nhiên là rất đẹp. Tuy bề ngoài so với người trong bức họa có hơi thay đổi một chút nhưng đôi mắt cùng tư thái linh động kia thì giống hệt.
Khó trách tên Tuyên Cầu kia vì một thị nhân mà hóa điên như thế…
– Nô tài … cũng chỉ là một nô tài, thực sự không đáng để vương gia tự mình di giá đến…
Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu cứ chăm chăm nhìn mình, toàn thân Tạ Đông Quân sợ hãi, nhịn không được mở miệng đánh vỡ sự im lặng.
– Không, tin tưởng ta, ngươi đáng giá để ta đi một chuyến tới đây. – Bộc Dương Tuyên Mộ cười lộ cả hàm răng trắng bóng, cười đến mức khiến Tạ Đông Quân nổi da gà.
Tuy người trước mặt đây giống như không có ác ý nhưng không hiểu sao nụ cười của hắn ta giống như có hàm ý khác.
Bộc Dương Tuyên Mộ hình như còn muốn nói cái gì đó nhưng hắn ngưng bặt sau khi lộ ra một bộ dáng kinh hoảng.
– Chuyện kia … Ta nghĩ là chúng ta còn nhiều chuyện lắm, lần sau nếu có cơ hội ta sẽ tìm tới ngươi nói chuyện phiếm. – vừa nói hết được một câu, Bộc Dương Tuyên Mộ sớm đã bước đi không thấy người đâu nữa. Tạ Đông Quân chỉ biết đứng tại chỗ, há miệng kinh ngạc.
Chạy trốn nhanh như thế, là gặp quỷ sao?
Đối với Bộc Dương Tuyên Mộ mà nói, gặp quỷ cũng không có gì khác biệt; bởi vì ngay sau đó xuất hiện trước mắt Tạ Đông Quân chính là Bộc Dương Tuyên Cầu. Tạ Đông Quân thấy y liền nhanh chóng tiến tới đón.
– Sao hôm nay trở lại sớm vậy? – thấy Bộc Dương Tuyên Cầu trở về Tĩnh Tâm điện trước khi mặt trời lặn làm Tạ Đông Quân rất ngạc nhiên.
– Trở về sớm một chút cùng ngươi không tốt sao? Không phải ngày nào ngươi cũng hô nhàm chán hả? – Bộc Dương Tuyên Cầu đi vào chòi nghỉ mát, ngồi xuống rồi một phen kéo thân mình gầy yếu của Tạ Đông Quân đặt lên trên đùi mình.
– Ngươi cũng biết ta nhàm chán thì để cho ta làm chút chuyện đi! Đừng cho Duyên Duyên mỗi lần đều lấy nước mắt áp chế ta! – Tạ Đông Quân vừa nói vừa né trốn nụ hôn và móng vuốt sói của Bộc Dương Tuyên Cầu.
– Đừng có làm loạn … Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi mà!
Bàn tay làm việc xấu bị giãy ra, vì không ăn được đậu hũ nên Bộc Dương Tuyên Cầu đành không cam lòng nói:
– Vậy, cho ngươi tiếp vị trí tổng quản của Hồ công công nhé?
Vốn Bộc Dương Tuyên Cầu tính toán để Tạ Đông Quân ngồi vào vị trí thái giám cao nhất, đến lúc đó sẽ không có người nào tìm hắn gây phiền toái. Ngoài ý muốn, Tạ Đông Quân lại từ chối:
– Ta không cần! Ta không có năng lực, ta chỉ cần làm một thị nhân là tốt rồi!
Đề nghị bị bác bỏ một cách dứt khoát khiến Bộc Dương Tuyên Cầu rất kinh ngạc.
– Nếu không, ngươi muốn làm cái gì?
– Ngoại trừ việc chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của ngươi giống như trước đây thì hãy để ta dọn dẹp thư phòng và cầm đèn cho ngươi có được không? – Tạ Đông Quân trưng vẻ mặt chờ mong, tươi cười nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.
– Tại sao lại cứ thích đeo nhiều công việc lên người thế hả? – tùy rằng những việc này đều làm ở bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu nên y cũng không phản đối. Nhưng y thắc mắc sao Tạ Đông Quân lại thích làm nhiều việc như vậy? Bộc Dương Tuyên Cầu thực sự rất thắc mắc.
– Đương nhiên không phải làm không công nha! Ta hy vọng ngươi có thể tăng lương cho ta! – những lời mặt dày mày dạn thế này nhưng Tạ Đông Quân nói ra mặt không đỏ khí không suyễn. Song Bộc Dương Tuyên Cầu lại càng mù mờ, không hiểu.
– Tăng lương? Tại sao? Ngươi muốn cái gì, nói cho ta biết, ta mua cho ngươi là được rồi.
– Không phải ta muốn mua đồ, ta chỉ muốn để dành thôi.
– Để dành làm cái gì?
– Ngươi đừng có quản. Trước tiên nói xem ngươi có đồng ý với ta hay không thôi! – Tạ Đông Quân ôm cổ Bộc Dương Tuyên Cầu làm nũng. Thấy bộ dạng này của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu làm sao có thể không đồng ý cho được?
– Được thì được thôi. Nếu ngươi muốn có nhiều tiền thì chẳng phải làm tổng quản sẽ tốt hơn sao?
Tạ Đông Quân nhăn mũi, làm một bộ chán ghét.
– Cây to đón gió. Ta mới không cần làm tổng quản đao to búa lớn. Ta chỉ muốn làm một thị nhân nho nhỏ đã thỏa mãn rồi.
– Ngươi yêu cầu chỉ có vậy, ta còn có thể nói không được sao?
– Ta biết là ngươi đối với tốt nhất mà!
Được sự cho phép của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân hoan hô ầm trời, hớn hở ôm Bộc Dương Tuyên Cầu mà hôn lấy hôn để. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng vui vẻ hưởng thụ nụ hôn của mỹ nhân.
Tuy Bộc Dương Tuyên Cầu đồng ý rồi nhưng y không nói cho Tạ Đông Quân biết rằng, chức vị thị nhân đối với bọn hắn cũng không hề nhỏ, nó gần bằng chức tổng quản béo bở đó nha!
Xem ra, từ trước tới nay Tạ Đông Quân không hề có khái niệm là địa vị của mình trong cung cao thế nào; lại còn tự cho rằng mình đã ẩn giấu thực sự rất tốt nữa.
Vả lại, tuy Tạ Đông Quân nói sợ cây to đón gió nhưng hắn căn bản không biết bản thân mình trong hoàng cung này nổi danh ra sao. Nếu không phải Bộc Dương Tuyên Cầu và Duyên Duyên cố ý giấu diếm không nói thì chỉ cần vào cung ba ngày thì mọi lời đồn đãi liền tiến vào trong tai hắn rồi.
– Nếu ta đã đáp ứng ngươi rồi thì ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại muốn để dành tiền không?
Nghe Bộc Dương Tuyên Cầu hỏi, Tạ Đông Quân trầm mặc một hồi rồi né tránh khỏi cái ôm của y, nhảy xuống ngồi đối diện trên chân y, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
– Ta có một yêu cầu, hy vọng ngươi có thể đáp ứng cho ta.
– Yêu cầu của ngươi đúng là nhiều nha… Là cái gì?
Tuy Bộc Dương Tuyên Cầu nói lời trêu ghẹo nhưng bởi diễn cảm của Tạ Đông Quân rất nghiêm túc nên khiến cho Bộc Dương Tuyên Cầu dần thu hồi nụ cười trên mặt, nội tâm bắt đầu bất an, không yên.
– Chờ khi ta già, nếu ngươi đã không còn yêu ta nữa thì ta muốn ra cung!
Nghe lời Tạ Đông Quân nói, Bộc Dương Tuyên Cầu mím chặt môi, đôi mắt ánh lên tia nhìn đáng sợ, cả người đồng thời tản ra hơi thở nguy hiểm. Duyên Duyên đứng một bên tuy sợ hãi nhưng cũng không dám tự tiện tiến lên nửa bước.
– …. Ngươi nói, đây là có ý gì?
Tuy là miễn cưỡng nhưng trên mặt Tạ Đông Quân vẫn triển khai nụ cười, tựa hồ như muốn hạ giảm đi thứ không khí nặng nề này. Song Bộc Dương Tuyên Cầu hoàn toàn cười không nổi, hắn chăm chăm nhìn Tạ Đông Quân, không tự giác siết chặt cái chén trên tay.
– Ý đúng như lời ta nói. Chờ tới khi ta già đi, nếu không còn được ngươi sủng ái, ta nếu ở lại trong cung cũng chẳng còn ý nghĩa gì, chỉ thêm chọc giận ngươi mà thôi. Không bằng thả ra cung, ta còn có thể tranh thủ sớm một chút để xây dựng cuộc sống của mình một lần nữa… Chẳng hạn như mở một cửa hàng nhỏ trong thành, thế nên bây giờ ta muốn để dành bạc. Đến lúc đó, nếu ngươi rảnh thì cũng có thể đến ngồi chơi một lát.
Tuy ngữ khí như là trò chuyện vui vẻ nhưng ẩn ý trong lời nói dĩ nhiên có vụ xa cách. Tạ Đông Quân nói có vẻ thoải mái, song kỳ thực trong lòng đang chảy máu.
Sau khi trở về không bao lâu, Tạ Đông Quân đã phát hiện ra nhiều chuyện. Trong cung có rất nhiều khuôn mặt mới, nhất là nhóm phi tân ăn mặc, trang điểm xinh đẹp rồi cả những vụ lục đục mâu thuẫn giữa bọn họ với nhau trong hậu cung.
Bộc Dương Tuyên Cầu là hoàng đế, nên đương nhiên hậu cung có rất nhiều phi tần. Tuy đây là chuyện không thể tránh khỏi nhưng Tạ Đông Quân vẫn cảm thấy thực sự rất khó sống.
Hắn biết đó không phải là ý của Bộc Dương Tuyên Cầu nhưng hắn cũng biết những phi tần kia là vì chúng đại thần ép bức y phải thỏa hiệp.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, hắn từng suy nghĩ ích kỷ, hy vọng Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ vì mình mà không nạp phi lập hậu. Trước kia, hắn ủng hộ Bộc Dương Tuyên Cầu không làm hoàng đế, kỳ thực cũng có một phần nguyên nhân là vì vậy. Bởi một khi làm hoàng đế thì sẽ có rất nhiều chuyện không thể không làm; hậu cung không thể không người, và ngôi vị hoàng hậu không thể không có chính là một trong số đó.
Tạ Đông Quân không có tham vọng Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ vì mình mà gạt bỏ mọi dị nghị, hắn cũng không hy vọng vì mình mà khiến Bộc Dương Tuyên Cầu biến thành hôn quân trong mắt người đời; còn bản thân hắn là tội nhân thiên cổ mị quân hủy quốc.
Chuyện Tạ Đông Quân chính là Tạ Mãn đã bị mọi người biết hết, mà tin tức Tạ Đông Quân theo Bộc Dương Tuyên Cầu hồi cung, thậm chí là trở về sống trong Tĩnh Tâm điện cũng đã sớm truyền khắp, làm mưa làm gió trong hoàng cung.
Tất cả mọi người đều xem hắn như một kẻ không biết xấu hổ, sau khi tiêu xài hết vàng bạc châu báu trộm được lại vác mặt trở về nhờ vả Bộc Dương Tuyên Cầu, người đã bị hắn mê hoặc thất điên bát đảo.
Hắn mới ở chưa được mấy ngày mà đã có vài vị tần phi quý nhân thừa dịp Bộc Dương Tuyên Cầu đi vắng liền chạy đến Tĩnh Tâm điện. Nói là đến nhìn hắn nhưng mục đích ngầm chính là tới nhục mạ, châm chọc Tạ Đông Quân.
Điều này làm cho Duyên Duyên tức gần chết. Có lần nàng định tìm Bộc Dương Tuyên Cầu về để trừng phạt đám phi tần kia nhưng đều bị Tạ Đông Quân ngăn cản. Tạ Đông Quân thậm chí còn yêu cầu Duyên Duyên không được tiết lộ bất cứ tin tức gì cho Bộc Dương Tuyên Cầu.
Tạ Đông Quân có thể hiểu được suy nghĩ của đám nữ nhân này. Dù sao thì các nàng vất vả lắm mới được tuyển vào cung, bỗng dưng lại nhảy ra một người là hắn. Nếu các nàng từ này về sau không có được sự chú ý của Bộc Dương Tuyên Cầu thì chẳng phải sống cô đơn, quạnh quẽ trong hậu trong trong suốt quãng đời còn lại sao?
Nhưng mà mỗi lần nhìn nhóm tần phi xinh đẹp kia, Tạ Đông Quân lại không ngăn nổi suy nghĩ: Bản thân mình cùng lắm chỉ là một nam nhân, không bao lâu nữa tuổi già sắc cũng giảm, còn có thể được Bộc Dương Tuyên Cầu sủng ái bao lâu đây?
Ý nghĩ này xuất hiện khiến Tạ Đông Quân nhịn không được mà cười nhạo chính mình. Tới chỗ này đã mười mấy năm, tư tưởng của mình chẳng lẽ cũng bị nhuộm thành giống bọn họ rồi sao? Có lẽ nên giống với người hiện đại xem tình cảm là thứ monrh manh, nếu Bộc Dương Tuyên Cầu thay lòng đổi dạ thì cũng đừng thương y nữa. Như vậy, hắn có thể dễ dàng rời đi rồi!
Nhưng mà ý nghĩ này của Tạ Đông Quân đã chọc giận Bộc Dương Tuyên Cầu.
– Chúng ta đã đi tới bước này, ngươi còn có thể vọng tưởng muốn rời xa ta sao? – Bộc Dương Tuyên Cầu siết chặt tay, chiếc chén phát ra tiếng động ken két báo sắp có điềm xấu.
– Có thể đúng là ta không muốn rời khỏi ngươi, nhưng thế sự khó liệu … – Tạ Đông Quân nói còn chưa xong đã bị Bộc Dương Tuyên Cầu kích động đánh gãy.
– Không có cái gì là không thể lo liệu! Ta đây, suốt cuộc đời sẽ không buông ngươi ra; ngươi hãy bỏ cái suy nghĩ muốn ra khỏi cung đi!
Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu kích động quá mức, Tạ Đông Quân cũng không muốn phản bác y; hắn hạ giọng, cố gắng làm yên lòng, thuyết phục Bộc Dương Tuyên Cầu:
– Ta là nam nhân, cho dù trẻ cũng không còn được nhiều năm. Đến lúc đó làm sao so sánh được với đám phi tần tuổi trẻ, xinh đẹp nơi hậu cung của ngươi? Ngươi là hoàng đế, vài năm nữa nhất định sẽ phải lập hoàng hậu … Thực xin lỗi, ta thực sự không thể trơ mắt nhìn chuyện này diễn ra được. Thế nên, nếu một khắc này tới, ngươi vẫn nên đáp ứng để cho ta đi thôi…
Giọng nói Tạ Đông Quân vẫn không hề lạc điệu khiến Bộc Dương Tuyên Cầu phải gầm lên giận dữ, cắt ngang lời hắn:
– Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý! Ta sẽ không lập hậu, cũng tuyệt đối không buông tha ngươi!
Theo tiếng gầm giận dữ của Bộc Dương Tuyên Cầu, tay y dùng sức một chút khiến cái chén liền bị bóp nát. Những mảnh nhỏ của chén ngọc găm vào lòng bàn tay Bộc Dương Tuyên Cầu, Bộc Dương Tuyên Cầu lại như không phát giác, chỉ khăng khăng bóp chặt tay lại, trừng trừng nhìn Tạ Đông Quân.
– Tay ngươi!
Thấy cái chén bị vỡ, Tạ Đông Quân cực kỳ hoảng sợ chạy tới muốn mở bàn tay Bộc Dương Tuyên Cầu ra để y đừng tiếp tục dùng lực khiến mảnh vỡ đâm vào càng sâu.
Nhưng hắn còn chưa kịp bắt được tay Bộc Dương Tuyên Cầu thì Bộc Dương Tuyên Cầu đã nhanh chóng nắm được thắt lưng Tạ Đông Quân, đem mặt mình chôn trước ngực hắn rồi ôm chặt lấy không chịu buông.
– Coi như là ta van cầu có được không? Đừng rời khỏi ta một lần nữa … Ta chịu đủ rồi, ta thật sự phát điên rồi… Nếu lại không thấy ngươi nữa, ta nhất định sẽ điên mất…
Giọng của Bộc Dương Tuyên Cầu nghe như tiếng khóc khiến Tạ Đông Quân đau lòng, nhịn không được rơi nước mắt. Lực đạo của Bộc Dương Tuyên Cầu khá lớn, Tạ Đông Quân có thể cảm giác được cảm giác thô cứng của những mảnh nhỏ găm trong tay y đang cạ vào lưng mình.
– Tay ngươi … còn có mảnh vỡ đâm vào, phải gắp ra mới được…
Nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn làm ngơ, tiếp tục ôm chặt Tạ Đông Quân không chịu buông ra.
– Ngoan, buông ra nào, có được không? Trước tiên phải băng bó tay ngươi mới được… – tuy đau lòng tới mức khó thở nhưng Tạ Đông Quân vẫn nhẹ giọng dỗ dành Bộc Dương Tuyên Cầu.
– Không muốn! Chỉ cần ta buông tay ra, ngươi nhất định muốn rời đi… Ta không bao giờ … thả ngươi ra nữa… Nếu ta cứ ôm ngươi thế này thì ngươi có muốn bỏ chạy cũng không được…
– Nhưng mà tay ngươi … Không thể cứ để mặc vậy được! Ngươi trước tiên cứ buông ra được không? – cảm giác được chỗ quần áo mà tay Bộc Dương Tuyên Cầu áp lên càng ngày càng ướt, Tạ Đông Quân nóng lòng vô cùng.
– Không bao giờ… rời khỏi ta nữa … Tại sao ngươi biết rõ là ta yêu ngươi nhưng trong tâm vẫn muốn rời ta… Rõ ràng là ngươi đã nói sẽ không rời xa ta nữa…
– Ta không đi, ta đáp ứng ngươi là không đi nữa, còn chưa được sao? Mau buông tay để ta nhìn xem! – lòng nóng như có lửa đốt thì Tạ Đông Quân còn quản được cái gì. Sau khi đồng ý với Bộc Dương Tuyên Cầu, hắn vội vàng kéo tay y ra, cẩn thận xem xét.
Có được hứa hẹn, Bộc Dương Tuyên Cầu mới thả lỏng lực, đưa cánh tay đang không ngừng đổ máu cho Tạ Đông Quân nhìn. Nhưng biểu cảm của Bộc Dương Tuyên Cầu còn có chút hoảng hốt, có lẽ là vì bóng ma khi nãy đã quấy phá tâm tư y.
Bộc Dương Tuyên Cầu hình như không nhớ rõ mình đã nói cái gì, y chỉ biết là bản thân đã chứng kiến vô vàn ảo ảnh.
Y thấy một căn phòng trống rỗng, một đôi giầy không ai đi cùng tiếng mưa to bên ngoài.
Một nửa mảnh vỡ chiếc chén ngọc đều găm vào tay Bộc Dương Tuyên Cầu, máu tươi ồ ồ chảy ra không ngừng, rất nhanh đã nhiễm đỏ tay áo Bộc Dương Tuyên Cầu.
– Duyên Duyên! Nhanh đi mời ngự y lại đây! Nhanh!!!
– A, Dạ! – Duyên Duyên đứng một bên bị dọa sơ, khi nghe mệnh lệnh của Tạ Đông Quân mới bừng tỉnh, vội vàng chạy đi.
Tạ Đông Quân ngồi xổm trên mặt đất nhìn vết thương của Bộc Dương Tuyên Cầu. Hắn lấy khăn tay nhẹ nhàng lau vết máu đi, nước mắt nhịn không được lại rơi xuống.
– Ngươi đúng là đồ đần.. Tội gì mà lại như vậy?
Bộc Dương Tuyên Cầu đã muốn khôi phục thần trí, y cười cười, làm bộ không để ý.
– Nếu làm vậy có thể giữ ngươi lại, cho dù có muốn ta chém một bàn tay cũng được!
Chính vì Bộc Dương Tuyên Cầu nói quá mực nhẹ nhàng, dễ dàng lại càng khiến Tạ Đông Quân kinh hãi.
Người trước mặt hắn đây, thật sự điên rồi!