Edit: Kim Hằng
----
Tháng 11 có rất nhiều người đi du lịch, Cố Nguyễn và Tư Cẩn đành phải mua vé xe vào sáng sớm. Lúc này mới tờ mờ sáng, Cố Nguyễn còn đang mơ màng đã bị Tư Cẩn đánh thức.
Hôm nay Cố Nguyễn tự mình về nhà trước, Tư Cẩn đã đồng ý với Lý Nghị ở lại đây tham gia chương trình không người điều khiển.
Hơn nữa qua lâu như vậy, anh cũng cần phải đi đến công ty để xem xét hoạt động gần đây của công ty.
Cố Nguyễn là một cô gái xinh đẹp, học đại học lại chung phòng với Nghê An, cả hai đều là những cô gái nhỏ được gia đình và bạn trai chiều chuộng như chim hoàng yến, hai người đứng chung lại càng đẹp mắt hơn, cho dù mắt còn chưa mở hết nhưng cũng phải trang điểm thật xinh đẹp cho bản thân, trước tiên đánh mắt với má hồng trước.
Cuối cùng còn cái chân mày chưa vẽ, nhưng cô thật sự không muốn giơ tay lên nữa, Cố Nguyễn cảm thấy mình buồn ngủ đến mức sắp ngất rồi.
Tư Cẩn sợ trên đường đi cô sẽ đói nên sau khi thu dọn đồ đạc và đặt ở cửa, anh đặc biệt nấu một chén nhỏ bánh trôi đường đỏ rồi mang vào phòng.
Cô gái đã thay quần áo, đó là bộ quần áo do ba Cố gửi cho cô từ nước M cách đây vài ngày. Chiếc sườn xám cải tiến màu đỏ rực, có một lớp váy bên dưới, có vẻ hơi thiếu vẻ thành thục trưởng thành, nhìn qua lại càng nhiều thêm vẻ mỹ lệ của thiếu nữ.
Nút bọc tinh xảo được cài cúc đến phía trên, chiếc cổ cao mảnh mai, hai cánh tay trắng nõn và tinh tế lộ ra dưới cổ tay áo ngắn bó sát.
Tư Cẩn đặt chén bánh trôi đường đỏ lên bàn trang điểm của cô: "Ăn xong lại vẽ tiếp."
Cố Nguyễn mở to đôi mắt vẫn còn đang buồn ngủ của mình, tìm một cây chì kẻ mày màu nâu ít lỗi nhất đưa cho anh, thuần thục làm nũng: "Anh giúp em vẽ đi mà."
Ban đầu Cố Nguyễn hiếm khi làm nũng, dốc lòng muốn làm một cô gái trưởng thành để bảo vệ thiếu niên ốm yếu của cô, nhưng về sau lại được Tư Cẩn chiều chuộng, không tính chuyện không biết hoạt động tay chân, đến cả ngũ cốc còn không phân biệt được.
Thơm quá.
Lần trước anh làm hỏng lớp trang điểm mắt của cô, những gì nhân viên nói vẫn còn văng vẳng bên tai, tay anh giật giật, không nhận lời: "Anh không biết vẽ cái này."
"Không sao, cứ theo dáng lông mày của em mà vẽ theo là được."
Tư Cẩn mím môi, anh có khát vọng cực độ đối với Cố Nguyễn và mọi thứ liên quan đến cô.
Cô gái nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm thanh tú, đường nét xinh đẹp.
Tư Cẩn lấy bút chì kẻ lông mày cẩn thận thử độ mạnh trong lòng bàn tay, sau đó mới đưa tay lên chạm vào mặt Cố Nguyễn.
Thiếu niên chưa bao giờ làm việc như thế này trước đây, anh nín thở, ánh mắt nghiêm túc mà thành kính.
Cố Nguyễn khẽ nhướng mắt, theo dõi động tác của anh, cô chợt nghĩ ra một bài thơ, cô nói ra với giọng điệu có chút đùa cợt Tư Cẩn: "Đi tới cửa sổ hạ cười tương đỡ, ái nói hoạ mi sâu cạn hợp thời vô?"
Nghĩ đến câu tiếp theo, cô bật cười, tình ý trong đôi mắt sáng rực. Cô cảm thấy nó đặc biệt phù hợp với hành động của Tư Cẩn lúc này, cười nói: "Lộng bút dựa người lâu, miêu hoa thử tay người sơ."
"Bảo bảo, nghe có phải đặc biệt giống anh hay không?"
Tư Cẩn nghĩ đến ngụ ý của nó, khuôn mặt cũng mang theo sự vui vẻ, cảm xúc nóng bỏng dâng trào trong lồng ngực, cố đè nén nói: "Ừ."
Cô đang đọc một bài thơ của u Dương Tu, kể về câu chuyện người chồng vẽ chân mày cho cô dâu mới cưới của mình, vậy ý Cố Nguyễn muốn nói có phải là cũng muốn gả cho anh hay không?
Đường lông mày của Cố Nguyễn rất đẹp, gọn gàng lại thanh tú, Tư Cẩn chỉ cần tùy tiện vẽ hai bút là được, cô nâng mặt lên cho anh nhìn: "Thế nào? Có đẹp không?"
Tư Cẩn thì cảm thấy cô như nào cũng đẹp, nhưng so sánh qua lại, anh vẫn thích Cố Nguyễn không trang điểm hơn, tiện cho anh muốn hôn lúc nào thì hôn.
Bất cứ khi nào cô vẽ những thứ này, anh không thể tùy tiện hôn lên mặt cô, vì hỏng lớp trang điểm sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của cô.
Cố Nguyễn ăn bánh trôi, in một nụ hôn mang theo vị ngọt lên mặt Tư Cẩn: "Em ở nhà chờ anh."
-
Trường học vào tháng mười một cũng không có trống trải như tưởng tượng, còn rất nhiều sinh viên vì ở xa nên không về nhà, ở lại đây để tự học hoặc đi làm thêm.
Những người tham gia dự án không người điều khiển đều trọ ở trường, Tư Cẩn xách túi máy tính của mình và bước vào phòng thí nghiệm của họ.
Xét cho cùng, họ đều làm công nghệ AI, phòng thí nghiệm thực ra không khác công ty của họ là mấy, nhưng trang thiết bị thì không quá tân tiến hay đầy đủ.
Tư Cẩn vẫn luôn không đến muộn, anh đến sớm nửa tiếng, cửa phòng thí nghiệm được mở ra, trước thềm thí nghiệm có một người đứng, chắc là đang ghi dữ liệu.
"Cậu là sinh viên năm nhất khoa máy tính mà thầy Lý đã nói đến sao?" Người nọ đặt quyển sổ lên bàn thí nghiệm, xoay người cầm lấy trái cây trên bàn cắn một miếng, giọng nói mơ hồ không rõ: "Tôi là sinh viên năm ba, cùng khoa với cậu, tên tôi là Kỳ Yến. "
Đôi mắt của Tư Cẩn ban đầu đặt trên đống bản vẽ trên bàn thí nghiệm, anh vẫn luôn làm chương trình, hiện tại còn làm cả người máy nhỏ, tiếp xúc cũng không ít, nhưng đối với dự án xe không người lái này, vẫn là lần đầu tiên anh thấy.
Tuy nhiên, IT và AI chung một mạch, anh đã phân tích và nghiên cứu trước, hẳn là không đến mức không thể đối phó với nó được.
Nhưng vào lúc này ——
Nghe thấy lời giới thiệu của Kỳ Yến, Tư Cẩn đột nhiên ngẩng đầu: "Kỳ Yến?"
Nam sinh trước mặt mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, mái tóc xõa ra sau, đỉnh đầu là nhuộm vài sợi vàng, trên chân mang một đôi dép, hoàn toàn đối nghịch với "con nhà người ta" mà bà nội Cố và ông bà ngoại đã nói đến.
Kỳ Yến nhướng mày, thản nhiên hỏi: "Kích động như vậy làm gì?"
Kỳ Yến vẫn luôn nghiên cứu tự động hóa, học kỳ trước đi nước M giao lưu học tập một khoảng thời gian, khi trở về đã nộp đơn cho dự án này với giáo sư Lý Nghị, anh ta vốn sẽ làm chung với một người bạn tốt của mình, kết quả trong nhà tên kia xảy ra chuyện nên không còn tâm trạng để làm cái này nữa, bây giờ hạng mục này chỉ có một mình anh ta chống đỡ, những người khác đều không có khả năng làm được việc này, chẳng có ai có thể giúp anh ta cả.
Anh ta đã nói với Lý Nghị mình cần thêm người, kết quả lại cho anh ta một sinh viên năm nhất.
Nhưng anh ta không quan tâm đến nó, chỉ cần có thể làm là được.
"Cậu tên là gì?" Kỳ Yến hỏi.
Nếu đã đến rồi thì cần viết tên vào danh sách.
"Tư Cẩn." Tư Cẩn trả lời, khuôn mặt không biểu tình.
Đây là người mà ông bà ngoại coi trọng sao? Tư Cẩn âm thầm trợn trắng mắt nhỏ đến mức không thể phát hiện ra.
Bây giờ đến lượt Kỳ Yến ngạc nhiên, "Cậu là Tư Cẩn? Tư nào? Cẩn nào?"
Ôi đệch, thế giới nhỏ như vậy sao?
Trong khoảng thời gian gần đây, anh ta nghe thấy cái tên này đến mức nôn mửa, vốn dĩ người được Kỳ gia chọn làm con dâu chính là Nguyễn Nguyễn của Cố gia, anh ta cũng rất thích cô em gái xinh đẹp và ngoan ngoãn đó, nên anh ta cũng giả vờ ngoan ngoãn ở Cố gia, kết quả...
Chờ đến khi anh ta giao lưu ở nước ngoài trở về thì em gái Cố gia của anh ta đã có bạn trai, nghe nói Cố gia cũng rất vừa lòng.
Trong khoảng thời gian này anh ta thiếu chút nữa đã bị mẹ mình làm phiền chết, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại câu— Kỳ Yến, đồ không biết cố gắng, mất vợ rồi mà suốt ngày chỉ biết đi phá đóng máy móc kia...
Tương lai không kiếm được vợ thì cứ đi phá đóng máy móc kia suốt đời đi...
Phiền chết mà.
Thật ra tình cảm của anh ta với em gái Cố gia cũng không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng là thanh mai của mình nhiều năm như vậy, thế mà lại bị tên nhóc này đoạt đi, còn hại anh ta bị mắng nhiều ngày như vậy.
Thật sự rất khó chịu, Kỳ Yến nghiến răng nghiến lợi.
Tư Cẩn bước đến bàn điều khiển, nơi họ đặt các bản vẽ và dữ liệu thí nghiệm.
"Này, cậu làm gì thế? Đừng động vào." Kỳ Yến vội vàng chạy tới, trên tay anh ta vẫn còn cầm cái bánh rán, tên nhóc này không phải là muốn trút giận đấy chứ, mấy thứ này đều là mạng của anh ta đó.
"Anh sử dụng cấu trúc hệ thống phản ứng?" Anh ta nghe thấy Tư Cẩn hỏi.
Kỳ Yến dừng lại, hình như cậu ta biết làm việc này.
"Đúng vậy." Anh ta nói một chút về điều này, "Tôi đã hoàn thành kiến trúc cấp thấp phân cấp trước đây, nhưng cần lí tưởng hóa nó theo yêu cầu của thị trường, hơi vô vị, còn có..."
Tư Cẩn ngắt lời anh ta, thẳng thắn nói: "Mỗi lớp điều khiển của kiến trúc phản ứng trực tiếp đưa ra quyết định dựa trên đầu vào của cảm biến, hệ thống cảm biến của anh dung nhập với Lidar, Camera và Milimet Radar, vì vậy bây giờ nó dẫn đến các vòng điều khiển khác nhau. Đối với xung đột của cùng một cơ cấu chấp hành tranh giành quyền điều khiển. Phải vấn đề này không?"
Bị Tư Cẩn chỉ ra những điểm mấu chốt, biểu tình của Kỳ Yến một chút chán nản: "Đúng vậy, tôi phụ trách việc tự động hóa và cảm biến, thiết kế chương trình thì do một sinh viên khác phụ trách, bây giờ cậu ta không ở đây, toàn bộ quá trình đều bị tê liệt."
Kỳ Yến vuốt ve những thiết bị đó, trong mắt anh ta lộ ra sự tiếc nuối cùng kiên trì.
Đột nhiên anh ta lại ngẩng đầu nhìn Tư Cẩn, có chút kích động kiểm chứng anh: "Nếu cậu có có thể chỉ ra được vấn đề, vậy có nghĩa là cậu có thể giải quyết được, đúng không?"
"Đúng vậy."
"Thế thì tốt quá!" Kỳ Yến đi qua, khi tay anh ta chỉ còn khoảng một cm nữa là chạm tới cánh tay của Tư Cẩn thì Tư Cẩn đã dự kiến trước mà lùi lại một bước.
"Nhưng tôi có một điều kiện."
"Điều kiện gì? Mời đại lão nói." Kỳ Yến hoàn toàn không có tự trọng.
Tư Cẩn nhìn nét chữ của Kỳ Yến, thấy rằng kiến thức về tự động hóa và cảm biến của anh ta có thể so sánh với Quý Bạch, thậm chí còn lấn át một bậc.
Là một ông chủ, cần phải tìm kiếm nhân tài.
Vả lại, bây giờ xem ra tên này không có ý nghĩ không yên phận gì với Nguyễn Nguyễn của anh, cho dù có, xem ra cũng không có uy hiếp gì.
"Gia nhập Tư Cố."
Kỳ Yến rút khăn giấy lau tay, Tư Cố sao, anh ta biết trước đây một công ty công nghệ điện tử mới đã sản xuất ra hai người máy trí tuệ nhân tạo, anh ta cũng mua hai cái, trải nghiệm không tồi.
Nhưng mà ——
"Tôi có thể hỏi tại sao không?"
"Tư Cố, tôi mở."
Kỳ Yến suy nghĩ một chút: "... Chuyện này tôi cần có thời gian để suy nghĩ, tốt nhất là có thể đến đó xem trước, tôi cũng không phải công việc gì cũng làm được."
"Ngày mai đi với tôi." Tư Cẩn nói.
"Được rồi. Bây giờ cậu có thể nói ra cách giải quyết chưa?" Kỳ Yến đã không đợi được những người khác đến, gấp không chờ nổi mà muốn biết giải pháp.
"Sử dụng thuật toán phân đoạn, sử dụng các tham số để điều chỉnh đám mây từ một mô hình được xác định trước và sau đó sử dụng biến đổi Hough để nhận ra rằng mỗi thiết bị truyền động chọn vòng điều khiển thích hợp nhất tại cùng một thời điểm để đạt được điều khiển thực tế." Tư Cẩn lời ít mà ý nhiều, nói ra thì ngắn như vậy, nhưng việc thực sự tạo ra một thuật toán hoàn chỉnh sẽ vô cùng rắc rối.
"Chỉ...như vậy thôi sao?" Kỳ Yến không thể tin được, tuy nghe có vẻ khó, nhưng cũng có chút đơn giản rồi phải không? Tên nhóc này có phải đang lừa anh ta hay không?
"Anh cho rằng nó rất dễ dàng?" Tư Cẩn hỏi ngược lại.
"Được... Được rồi."
Trong khoảng thời gian ngắn, Tư Cẩn và Kỳ Yến đã đạt được đồng thuận, Tư Cẩn ngồi trong góc bàn và bật máy tính lên.
Màn hình máy tính của anh là hình của Cố Nguyễn, cô gái đang đứng giữa bụi hoa hồng với nụ cười rạng rỡ, giống như một bức ảnh nghệ thuật.
Khóe miệng của Tư Cẩn không nhịn được mà nhếch lên, tâm trạng cũng tốt lên nhiều rồi.
Kỳ Yến đứng phía sau khịt mũi: "Em gái Cố gia của chúng ta bây giờ đã xinh đẹp như vậy rồi à?"
Tư Cẩn lạnh lùng liếc anh ta một cái, Kỳ Yến rất thức thời: "Được rồi, được rồi, của cậu, của cậu, là của cậu có được chưa?"
Anh ta nghĩ tới điều gì đó: "Nhưng không phải ngày lễ Quốc khánh này là mừng thọ của bà nội Cố sao? Sao cậu không quay về? Cố Nguyễn không đưa cậu đi cùng sao?"
"Sáng mồng 5 sẽ trở về."
"Tôi cũng sẽ đến đó, đến lúc đó đi cùng nhau đi."
"Không."
"Tại sao?"
"Đến lúc đó Cố Nguyễn sẽ đến sân bay đón tôi, tôi không muốn cô ấy nhìn thấy anh." Lý do của Tư Cẩn rất đầy đủ, khi nói đến Cố Nguyễn thì giọng nói lạnh lùng cũng mềm mại hơn một chút.
"... Xem như cậu lợi hại."
---
Tác giả có điều muốn nói:
1. Về cái chương trình không người lái kia tôi chỉ là tùy tiện viết, đừng tin ...
2. Con nhà người ta Kỳ Yến thật ra chính là một chúa hề đội lốt nhân sĩ.