Ngày hôm sau, nhóm người của Khiết Anh đã lên đường từ sớm. Sau khi về Phong Thiên Quốc thì xe ngựa chạy thẳng về Cao phủ cho Khiết Anh và Khiết An vào nghỉ ngơi rồi mới hồi cung. Khiết Anh và Khiết An sau khi xuống xe đã thấy Tiểu Mai và Tiểu Đào chạy ra đón và dìu về phòng nằm nghỉ.
Tối đó, Khiết Anh và Khiết An được hai nha đầu dìu ra dùng bữa, Túc Trân nhìn Khiết Anh thì cất tiếng hỏi, giọng tràn ngập lo lắng: “Anh nhi, sao sắc mặt con trông tệ quá vậy? Con có sao không? Hay để ta gọi đại phu cho con
nha?”
Khiết Anh gượng cười xua tay nói: “Dạ không cần đâu ạ! Do đường xa mà con lại nghỉ ngơi ít nên mệt một chút thôi.”
Nghiêm Trung gắp một miếng cá cho Khiết Anh rồi nói: “Vậy con ăn nhanh đi rồi về phòng nghỉ ngơi đi. Cơ thể con vốn không tốt rồi nên ráng mà an dưỡng.”
Khiết Anh gật đầu rồi bắt đầu ăn cơm. Ăn được một chút thì Khiết Anh bỗng nhiên thấy khó chịu nên nàng buông đũa rồi khẽ lên tiếng: “Phụ mẫu, con thấy có chút không khỏe nên con xin phép về phòng nghỉ ngơi ạ!”
Túc Trân nghe vậy liền buông chém hỏi han: “Anh nhi, con sao vậy? Mặt co dường như càng tái nhợt hơn nữa đó! Không được, ta phải mời đại phu cho con mới được!”
Khiết An vội ngăn cản bà: “Dạ không cần đâu ạ! Tỷ ấy chỉ cần tịnh dưỡng vài ngày là khỏe thôi ạ! Mẫu thân đừng lo lắng quá.”
Nghiêm Trung cũng đặt chén xuống ôn tồn nói: “Vậy thôi để Tiểu Mai dìu con về phòng nghỉ ngơi đi!”
Túc Trân nói thêm: “Vậy con mau vào nghỉ đi, một chút mẫu thân nấu cháo yến mang vào cho con dùng.” Khiết Anh cúi đầu bảo Tiểu Mai dìu vào trong, Túc Trân và Nghiêm Trung nhìn theo mà trong long lo lắng vô
cùng.
Khiết An thấy vậy liền an ủi hai ông bà: “Phụ than, mẫu than đừng lo. Do đường xá xa xôi cộng them tỷ ấy sức khỏe không tốt nên mới mệt như vậy thôi ạ! Qua vài ngày là khỏe lên thôi mà, hai người hãy an tâm.”
Túc Trân chỉ đành thở dài gật đầu rồi nhìn Khiết An hỏi: “An nhi, quốc hôn bên Đông Nhạc diễn ra như thế nào?”
Khiết An vội đáp: “Mẫu than biết không? Quốc hôn diễn ra rất long trọng và xa hoa luôn đó ạ!” Rồi cô kể lại tất cả không sót một chi tiết nhỏ nào về buổi hôn lễ ấy. Thấy cô hung phấn kể lại cùng với những gì Thế Bảo đã làm cho A Tuyết khiến bà càng yên long: “Thấy A Tuyết có nơi nương tựa như vậy ta cũng an long, Dương huynh cũng có thể an hưởng tuổi già rồi.”
Khiết An gật đầu: “Dạ đúng vậy ạ! À mà tỷ tỷ còn được hoàng đế nhận làm nghĩa muội và phong làm Thiên Nguyệt Quận chúa và có kim bài tùy ý ra vào hoàng cung Đông Nhạc luôn đó ạ!”
Nghiêm Trung và Túc Trân nghe nói vậy thì ngạc nhiên đồng thanh hỏi lại: “Anh nhi được phong làm quận chúa Đông Nhạc sao?”
Khiết An gật đầu, Nghiêm Trung vừa vui mừng vữa hãnh diện bật cười thành tiếng: “Haha….không ngờ nữ nhi của Cao Nghiêm Trung ta lại có danh vị cao như vậy. Vừa làm quận chúa Phong Thiên Quốc vừa làm quận chúa Đông Nhạc, thật khiến ta nở mày nở mặt mà!”
Túc Trân cũng xúc động nói: “Hai nữ nhi nhà ta thật giỏi, hai đứa thật khiến ta tự hào về hai con đó!” Ba người vừa ăn vừa xoay quanh câu chuyện ở Đông Nhạc cho đến kết thúc thì Túc Trân mới vào bếp nấu cháo yến mang đến cho Khiết Anh.
------------*******--------------
Khiết Anh sau khi về phòng thì ngủ luôn một mạch đến khi Túc Trân bước vào gọi dậy thì nàng mới tỉnh. Túc Trân nhẹ nhàng đỡ nàng tựa lưng vào thành giường rồi quay sang bưng chén cháo trên bàn qua vừa thổi vừa đút cho Khiết Anh từng muỗng. Sau khi ăn xong Túc Trân dùng khăn tay lau miệng cho nàng và nói: “Anh nhi, từ giờ đến lúc con khỏe thì con phải ngoan ngoãn ở trong phủ cho ta!”
Khiết Anh nghe vậy thì liền mếu máo: “Mẫu thân, người nỡ đối xử với con như vậy sao ạ?”
Bà đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của nàng vừa nói: “Anh nhi ngoan! Súc khỏe con giờ còn yếu nên con phải tịnh dưỡng nhiều hơn. Mẫu thân cũng là muốn tốt cho con mà thôi. Ngoan nghe lời đi con!”
Khiết Anh xụ mặt đáp: “Dạ! Mẫu thân.”
Bà mỉm cười hiền từ rồi khẽ hôn nhẹ lên trán nàng rồi đứng lên bưng khay chén nhìn nàng nói: “Con nghỉ ngơi sớm đi. Mai mẫu thân nấu canh sâm cho con bồi bổ.” Rồi bà xoay người ra ngoài. Khiết Anh sau khi ăn xong chén cháo thi cũng nằm xuống và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.