Khiết Anh quay sang nắm tay Khiết An khẽ lay nhẹ: “An An, muội cho ta đi đi mà An An!” nàng đưa đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp nhìn cô.
Khiết An bị hành động trẻ con này của nàng chọc cho phì cười: “Tỷ đó tưởng mình là tiểu hài tử sao? Tỷ muốn đi là vì món ngon chứ nào phải trò vui của lễ hội đúng không?”
Khiết Anh đứng lên ôm lấy cánh tay Khiết An nói: “An An, muội hiểu ta thật đó nha!”
Tử Hạo lên tiếng: “Nếu như vậy hay là hẹn đầu giờ dậu chúng ta gặp nhau tại Thủy Vân khách điếm đi. Giờ bọn ta cũng hồi cung để chuẩn bị đây.” Nói rồi cả ba đứng lên cùng Trình Ẩn và Châu Phong ra xe ngựa hồi cung. Khiết Anh và Khiết An đứng lên hành lễ rồi được Tiểu Mai và Tiểu Đào dìu vào trong chuẩn bị.
-------------*******-------------
Đến giờ hẹn, Khiết Anh và Khiết An bước đến phòng của phụ mẫu xin phép dạo phố tham gia lễ hội rồi cả hai nhanh đến điểm hẹn. Vì hôm nay có lễ hội nên ngoài phố đông vui hơn rất nhiều vì thế Khiết Anh và Khiết An quyết định đi bộ để ngắm nhìn khung cảnh nhộn nhịp này.
Mất tầm bốn khắc thì bốn người mới chen được đến Thủy Vân khách điếm mà Tử Hạo đã hẹn. Vừa bước đến đã thấy Vĩnh Ninh cùng Lâm Mặc đứng với Tử Hàn và Tử Hạo cùng hai hộ vệ đã đợi sẵn ở đó.
Vĩnh Ninh hôm nay với bộ y phục màu vàng đơn sắc kết hợp với mái tóc dài được vấn gọn lên kèm tram cài hổ phách đẹp mắt, Lâm Mặc hôm nay với bộ y phục tím nhạt cùng với thanh kiếm trên tay kết hợp với mái tóc búi củ tỏi kèm trâm ngọc trông vô cùng oai phong.
Tử Hàn hôm nay với bộ y phục màu lam sẫm kèm hoa văn lạ mắt được thêu chữ bạc nơi tà áo cùng với mái tóc vấn nửa lên đỉnh đầu được cố định bằng tram hổ phách, phần còn lại tung bay trong gió vô cùng tuấn lãng,. Tử Hạo
hôm nay với bộ y phục màu lục xanh mát với hoa văn khóm trúc được têu tỉ mỉ nơi góc áo kèm mái tóc vấn nửa phía sau và cố định bằng dây buộc cùng màu, phần tóc xõa cùng dây buộc tung bay trong gió chỉ có thể gọi là soái ca, Châu Phong và Trình Ẩn bên cạnh với bộ y phục màu đen tuyền trơn đơn giản kèm thanh kiếm trên tay với mái tóc đen vấn gọn kèm tram bạc oai phong lãnh tĩnh.
Khiết Anh hôm nay chọn y phục màu lam nhạt với những đóa hoa lưu ly được thêu trên than áo cứ như đang bay trong gió xuân vậy kèm mái tóc vấn nửa qua hai bên với trâm hoa lưu ly xinh xắn trông vô cùng ngọt ngào, quyến rũ với những sợi tóc tung bay phất phơi giữa làn gió nhẹ. Khiết An với y phục lục nhạt thêu những khóm hoa mẫu đơn nơi tà áo, phía trên có vài chú bướn đầy màu sắc lượn quanh tựa như cảnh xuân ấm áp với mái tóc tết gọn qua hai bên và cố định bằng dây buộc trắng với lục lạc trông vô cùng đáng yêu khả ái. Tiểu Mai và Tiểu Đào cùng nhau chọn y phục màu xám bạc, mái tóc buộc đuôi ngựa llọ ra nét tinh nghịch vui tươi đứng hầu bên cạnh.
Khiết Anh thấy mọi người thì vẫy tay chào rồi nắm tay Khiết An nhanh chân đi đến. Khiết Anh nhìn Vĩnh Ninh cất tiếng hỏi: “Mọi người đến lâu chưa vậy?”
Vĩnh Ninh cười lắc đầu: “Bọn ta mới tới thôi, chúng ta đi thôi.”
Khiết An mỉm cười gật đầu: “Được!” Rồi quay qua nhìn Khiết Anh: “Tỷ phải cẩn thận đó, hôm nay rất đông nên đừng đi xa kẻo lạc.” Khiết Anh mỉm cười nhìn cô gật đầu đã hiểu.
Tử Hàn bước đến khoác chiếc áo choàng mà hắn đã chuẩn bị lên vai cho nàng, nhẹ nhàng cất giọng: “Khiết An quận chúa không cần lo, nàng ấy có bản vương bên cạnh sẽ không thể lạc!” Rồi ngước xuống nhìn nàng: “Nàng nhớ phải bên cạnh ta không rời nửa bước đấy!” Khiết Anh mỉm cười rồi cả hai đi về hướng đang diễn ra lễ hội.
Vĩnh Ninh lấy tay khều Tử Hạo: “A Hạo! Là A Hàn thay đổi cách xưng hô hay do tai ta có vấn đề vậy?”
Tử Hạo gãi gãi đầu đáp: “Không phải tai tỷ có vấn đề đâu mà hình như đầu hoàng huynh có vấn đề rồi thì phải đó!”
Lâm Mặc nghe hai người nói à nhăn mày khó hiểu: “Ninh nhi, nàng đang nói gì vậy?”
Vĩnh Ninh xoay qua nhìn y giải thích: “A Hàn trước giờ luôn lạnh lùng lãnh đam, không hề thể hiện quan tâm hay lo lắng cho bất kỳ ai, hơn nữa trước giờ đệ ấy không bao giờ để nữ nhân vào mắt vậy mà từ lúc Khiết Anh bị thương và muội cũng hóa giải hiểu lầm giữa đệ ấy và Khiết Anh thì bỗng dưng đệ ấy lại quan tâm lo lắng cho Khiết Anh từng chút như vậy nên khiến muội có chút hoài nghi về nhân sinh một chút!”
Tử Hạo cũng bổ sung thêm: “Từ lúc đệ biết chuyện đến giừ thì chưa bao giờ thấy huynh ấy mỉm cười với bất cứ ai cho dù là hoàng tổ mẫu hoặc phụ hoàng mẫu hậu. Ngay cả đệ cũng chưa thấy nụ cười thật sự của đệ ấy nhưng
huynh ấy vậy mà lại cười với Khiết Anh quận chúa, một nụ cười thật sự vui vẻ mà còn cười rất nhiều lần đúng là dọa chết chúng sinh mà!”
Khiết An nghe vậy thì quay sang Tủ Hạo hỏi: “Ý tam vương gia là nhị vương gia có chút thay đổi sau khi biết đã hiểu lầm tỷ tỷ?”
Tử Hạo khoanh tay trước ngựclắc đầu: “Không phải một chút mà là hoàn toàn luôn. Lúc trước huynh ấy luôn xưng hô với người ngoài là “bổn vương” nhưng giờ lại xưng “ta” với Khiết Anh quận chúa, hơn nữa còn gọi Khiết Anh quận chúa thân mật như vậy thì….”
Vĩnh Ninh đột nhiên nhìn Khiết An hỏi: “Khiết An, nếu A Hàn với Khiết Anh thì muội thấy sao?”
Khiết An khó hiểu hỏi lại: “Công chúa hỏi vậy là sao ạ?”
Vĩnh Ninh bước đến gần cô nói: “Ta có thể thấy là muội không thích A Hàn, những lúc A Hàn bảo vệ Khiết Anh ta thấy muội dường như rất tức giận thì phải!”
Khiết An cười nhạt đáp: “Đúng là muội rất ghét nhị vương gia. Tỷ tỷ mà trên dưới Cao gia luôn yêu thương nâng niu, bảo vệ vậy mà từ lúc ngài ấy hiểu lầm tỷ tỷ thì luôn muốn gây chuyện lại còn dùng những câu nói quá
đáng để mắng xéo tỷ ấy thì làm sao muội không ghét được chứ? Tỷ tỷ muội nào làm gì sai đâu?”
Tử Hạo đặt tay lên vai Khiết An an ủi: “An nhi, ta biết nàng khó chịu khi tỷ tỷ bị xúc phạm như vậy nhưng mà là do hoàng huynh thấy như vậy nên hiểu lầm cũng là chuyện hiển nhiên mà thôi, giờ chẳng phải huynh ấy đã biết sai và sửa đổi rồi sao?”
Khiết An cau mi tâm nhìn Tử Hạo: “Ý tam vương gia là ngài ấy hối hận nên mới quan tâm lo lắng cho tỷ ấy sao? Nếu vậy tôi phải ngăn cản mói được.” Nói rồi cô định chạy đến nơi hai người đáng đứng nhìn múa rối nước phía
trước.”
Vĩnh Ninh vội níu tay cô lại nói: “Khoan đã! Nếu A Hàn không phải vì cảm thấy có lỗi mới như vậy thì sao?”
Khiết An đảo mắt một vong lại hỏi: “Chẳng lẽ là mang ơn vì tỷ ấy đỡ giúp ngài ấy một chưởng đó sao?” Vĩnh Ninh thật sự muốn lắc đầu với cô thật sự, bình thường chẳng phải cô rất thông minh sao? Chỉ cần nói một hiểu mười,
vậy mà giờ nói tới hai mươi cũng chưa hiểu được một là sao?
Tử Hạo nhìn gương mặt ngơ ngác của cô khẽ bật cười: “An nhi à! Ý hoàng tỷ là nếu hoàng huynh yêu Khiết Anh quận chúa thì nàng nghĩ thế nào?”
Khiết An nghiêng đầu lẩm bẩm: “Yêu sao?” Cô nhìn bóng dáng hai người phía trước, Tử Hàn luôn đứng sát bên cạnh Khiết Anh để bảo vệ che chở cho cứ nàng như sợ chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng sẽ khiến nàng bị thương vậy, nửa bước cũng không rời. Lại vô cùng chiều chuộng nàng khi nàng muốn một món gì đó hắn sẽ không ngần ngại mua cho nàng, trong ánh mắt và nụ cười của hắn có chút ôn nhu và cưng chiều Khiết Anh. Còn Khiết Anh đứng bên cạnh như được che chở an toàn cùng được thương yêu nên nụ cười trên môi nàng luôn nở rộ trên môi, lâu lâu cả hai sát lại nói gì đó lại vô cùng hòa hợp. Khiết An tự hỏi: “Như vậy là yêu sao?”