Sau khi ngủ một giấc dài thì Khiết Anh cảm thấy cơ thể đã đỡ hơn một chút, Khiết Anh vừa rửa mặt vừa nói: “Tiểu Mai, muội hãy chuẩn bị nước tắm cho ta đi, cả ngày hôm qua chưa được tắm nên ta thấy khó chịu quá.” Tiểu Mai
vâng lời lui ra chuẩn bị. Sau khi tắm và thay xong y phục thì Khiết Anh chỉ buộc hờ mái tóc còn ướt rồi được Tiểu Mai dìu ra ngoài.
Bước đến đại sảnh thì gặp cả nhà đang ngồi trò chuyện, Khiết Anh bước đến khẽ cất tiếng gọi: “Phụ thân, mẫu thân, An An!” Cả ba người nghe tiếng nàng thì quay lại nhìn nàng mỉm cười.
Nghiêm Trung nhìn nàng vẫy tay: “Anh nhi, nào đến đây ngồi đi nào!” Khiết Anh cúi đầu rồi được Tiểu Mai dìu đến ghế ngồi xuống.
Khiết Anh nhìn xung quanh một chút liền cất tiếng hỏi: “Phụ thân, Dương bá bá và Tuyết tỷ đâu rồi ạ?”
Túc Trân nhấp một ngụm trà rồi cất lời đáp: “Con bé nghe nói con trở về an toàn nên hai ngày trước đã cùng gia gia lên chùa Bình An tự ở ngoại thành tạ ơn rồi, chắc mai sẽ trở về đó.” Nàng nghe vậy thì gật đầu rồi nhàn nhã dùng trà
Khiết An ngồi bên cạnh nhìn nàng hỏi: “Tỷ tỷ cảm thấy sao rồi?”
Khiết Anh mỉm cười: “Ngủ gần một ngày ta cũng đã khỏe hơn nhiều rồi, muội yên tâm đi.” Khiết An nhìn sắc mặt nàng có chút hồng hào thì cũng yên tâm đôi phần.
Nghiêm Trung uống xong ly trà thì cất tiếng: “Anh nhi, An nhi! Có chuyện cho hai đứa đây.”
Cả hai ngạc nhiên quay sang nhìn ông, Nghiêm Trung cười cười: “Lúc các con vừa lên đường thì ta nhận được thư của hoàng đế Đông Nhạc muốn xin bát tự A Tuyết để xem ngày lành tháng tốt, ta cũng đã gửi đến cho ngài ấy ngay
sau đó. Cách đây một tuần thì ngài ấy hồi âm nói lại là ba ngày nữa sẽ đến đây. Các con tranh thủ mà chuẩn bị đi!”
Khiết Anh và Khiết An nhìn ông hỏi lại: “Ba ngày nữa ạ?” Ông gật đầu xác nhận.
Khiết An nhìn nàng cười cười: “Xem ra tỷ không được nghỉ ngơi rồi!” Khiết Anh nghe vậy thì trong lòng vui mừng muốn nhảy cẫng lên, cuối cùng thì A Tuyết cũng đã viên mãn như ý nguyện của nàng rồi.
Ba ngày sau, Thế Bảo cùng đế hậu, tam hoàng thúc, nhị hoàng thúc của y cùng với Thế Bảo và bốn rương sính lễ được cùng tám người khiêng tiến vào Đông Nhạc đến trước của Cao phủ, cả nhà Khiết Anh bước ra nghênh đón và mời vào trong trong.
Khiết An cho Tiểu Mai rót trà mời mọi người còn Tiểu Đào thì mang bánh do Túc Trân làm lên đãi khách. A Tuyết được Khiết Anh dẫn ra từ khuê phòng, hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng kết hợp với hồng y khiến làn da trắng
càng thêm nổi bật, mái tóc vấn gọn lên cao cũng những trâm hoa mai đẹp mắt khiến Thế Bảo nhìn đến không thể rời mắt.
Thái thượng hoàng Đông Nhạc cất tiếng: “Hôm nay Trẫm đến đây và mang theo những lễ vật như Cao đại tiểu thư yêu cầu ngoài ra với một rương là đôi uyên ương vàng, hai viên dạ minh châu cùng một đôi ngọc như ý và ba
rương sính lễ theo phong tục Đông Nhạc quốc với thành ý muốn cưới Dương Tuyết tiểu thư cho Thế Bảo. Bên cạnh đó có một rương nhỏ với ngọc ngà châu báu để tặng cho Khiết Anh tiểu thư đã làm nguyệt lão cho Thế Bảo được mối lương duyên này.”
Nghiêm Trung cúi đầu: “Thái thượng hoàng, mời người dùng trà. Vậy không biết người đã xem được ngày nào đón dâu chưa ạ?”
Thái hậu Đông Nhạc gật đầu đáp: “Ai gia đã xem được ngày tốt rồi, hôm nay mùng một tháng năm chúng ta đến dạm ngõ với A Tuyết, bốn ngày sau sẽ đến lễ hỏi và ngày thứ năm sẽ đón dâu về Đông Nhạc cử hành quốc hôn. Các vị thấy thế nào?”
Nghiêm Trung quay qua nhìn Dương Thanh: “Dương huynh thấy sao?”
Dương Thanh đứng lên kính cẩn đáp: “Xin vâng theo ý của thái hậu và thái thượng hoàng ạ!”
Nhị vương gia Đông Nhạc bước lên nói: “Vậy giờ chúng ta xin lui về quán trọ để chuẩn bị ngày thành thân. Xin chào các vị.” Nghiêm Trung cùng mọi người cúi đầu đáp lễ rồi tiễn họ ra về.
Ngay ngày hôm đó Khiết Anh cung Khiết An đích thân ra phố lựa chọn đồ vật trang trí cho hôn lễ và đến tiệm may y phục đặt vải may y phục cho thợ đến nhà lấy số đo từng người. Sau đó nàng và Khiết An đi mua trang sức cùng
quà mừng để tặng nàng vào ngày hôn lễ và đến tiệm hoa đặt một số lượng lớn hoa tươi để bày trí.
Sáng ngày mai là đoàn người Đông Nhạc đến nên nàng cùng mọi người bắt tay vào trang trí Cao phủ, Tử Hàn nghe tin thì vội vàng cùng Tử Hạo và Vĩnh Ninh đến phủ giúp đỡ. Gia nhân trong nhà dán chữ hỷ và treo lồng đèn hỷ lên các mái hiên, hoa cưới cũng được treo lên khắp nơi ở xung quanh phủ cùng hai bên kỳ lân trước cổng phủ, nàng cho Khiết An cùng Tử Hạo vận công phi người lên để treo những tấm lụa đỏ từ cổng phủ đến đại sảnh tựa một dãi ngân hà đỏ rực che đi ánh nắng gay gắt ngày hè.
Tiểu Mai, Tiểu Đào cùng Trình Ẩn và Châu phong ngồi một bên tách từng cánh hoa tươi để vào những tấm lụa nhỏ bên cạnh. Túc Trân cùng Vĩnh Ninh an bày thức ăn trong hôn lễ còn Lâm Mặc và Nghiêm Trung thì chỉ dẫn gia nhân trong nhà sắp xếp bàn ghế cho khách quan tham dự. Khiết Anh thì nhận phần cắt tỉa và cắm hoa, Tử Hàn ngồi bên cạnh phụ giúp nàng những công việc nặng nhọc. Đến chiều thì mọi chuyện cũng hoàn tất, mọi người nhìn lại khung cảnh mà không khỏi choáng ngợp.
Nếu nói hôm yến thọ thái hậu xa hoa thì hôm nay hôn lễ này còn bấp bội phần, thảm đỏ trải dài từ ngoài cổng đến đại sảnh nơi cử hành hô lễ, cổng hoa to lớn cùng vô số hoa tươi được nàng xếp lên vô cùng xa hoa, ngay lối đi
được đặt những trụ sắt được bọc lụa đỏ, bên trên nàng bó những bó hoa to đặt lên vô cùng lộng lẫy, hai bên lối vào sảnh được đặt những bộ bàn ghế dành cho
khách quan tham dự, trên mỗi bàn có một lẵng hoa nhỏ ở giữa đẹp mắt, Bên trong hỷ đường Khiết Anh cho đặt một chiếc bàn dài, ở giữa đặt một đĩa bánh phu thê, hai đĩa long nhãn hai bên và dán thêm chữ hỷ lên trên, hai bên là để những mâm lễ vật khi Đông Nhạc mang đến. Ở giữa ba chiếc ghế dành cho đế hậu Đông Nhạc và Dương Thanh nhận lễ của tân lang và tân nương. Hai bên nàng cho đặt hai dãy ghế theo số lượng hoàng thất nhận rượu hỷ mà Thế Bảo đã báo trước .
Mọi người nhìn lại lễ đường mà không khỏi há mồm, lần đầu thấy hôn lễ long trọng như vậy, Khiết Anh đưa tay lau nhẹ mồ hôi trên gương mặt xinh đẹp cười nói: “Mọi người thấy sao? Có chỗ nào không vừa mắt hay không?”
Khiết An nhìn khắp xung quanh, hai mắt long lanh nói: “Tỷ tỷ, thật sự là đẹp đến mức ngoài sức tưởng tượng của muội luôn đó!”
Vĩnh Ninh xuýt xoa nói: “Khiết Anh à! Hôn lễ này muội làm quá hoành tráng rồi đó, e là hôn lễ của ta cũng không bằng nữa kìa!”
Từ Hạo phụ họa: “Đúng đó, Khiết Anh quận chúa khiến bổn vương mở rộng tầm mắt về hôn lễ này đó.”
Tử Hàn nhìn nàng lo ngắm nhìn lại lễ đường mà bất giác khẽ cười, Vĩnh Vinh và Tử Hạo khi thấy hắn cười cứ như là thấy một chuyện đáng sợ lắm vậy, hai người cố gắng nhìn thật kỹ hắn như muốn xác định đây có phải là Tử Hàn
nhị vương gia hay là đã bị người nào thay thế mất rồi? Nếu là Tử Hàn thì cũng quá dọa người rồi đó! Cả hai đứng nhìn hắn trân trân như sinh vật lạ còn hắn cũng chẳng thèm để mắt chỉ duy nhất quan tâm đến người đang đứng trước mặt mà thôi tựa như tất cả chỉ còn lại mình nàng.