Vừa chuẩn bị xong thì xe ngựa của hoàng cung cũng đến cửa phủ, Khiết Anh và Khiết An chào tạm biệt bà rồi cùng nhau chạy ra xe ngựa. Vĩnh Ninh từ trong xe ngựa vén màn lên vẫy tay: “Khiết Anh, Khiết An mau lên đây.” Khiết
An, Khiết An cùng Tiểu Mai và Tiểu Đào không kịp hành lễ đã vội vàng leo lên xe ngựa, Tiểu mai và Tiểu Đào ngồi bên ngoài kiệu cùng Trình Ẩn và Châu Phong. Thêm hai người nữa cưỡi ngựa hai bên như là hộ vệ vậy.
Xe ngựa quả thật rất to, Lâm Mặc và Vĩnh Ninh ngồi ở giữa, Tử Hàn và Tử Hạo ngồi đối diện hai nàng, sáu người ngồi mà vẫn không có chút chật chội, bên trong còn có lót nệm mềm mại, có cả bàn trà luôn nữa chứ, đúng là xe
ngựa hoàng cung cứ như phòng khách di động vậy. Khi đã yên vị thì Vĩnh Ninh nói: “Chúng ta lần này là cải trang vi hành nên không được xưng công chúa vương gia đâu đó. Các muội cứ gọi ta là Ninh tỷ, hai vương gia thì gọi là công tử được rồi, cũng đừng tự xưng dân nữ nữa. Hai người đánh xe là cận vệ của A Hàn và A Hạo tên là Trình Ẩn và Châu Phong. Hai người cưỡi ngựa kia là của hoàng thượng phái đến bảo vệ ta nên cứ gọi là Lâm Bá và Vũ Ân là được.”
Khiết Anh và Khiết An gật đầu tỏ ra đã hiểu, Tiểu Mai lặng lẽ lấy trong tay nải ra các túi bánh chuyền vào đưa cho Khiết Anh, nàng đặt lên bàn nói: "Mọi người cùng ăn bánh đi, bánh này do ngon lắm đó!" Mọi người đều nhìn nàng lắc đầu ý bảo không cần.
Vĩnh Ninh nhìn thấy bật cười trêu: “Khiết Anh à, muội đây là sợ bọn ta bỏ đói nên phải trữ theo lương thực sao?”
Khiết Anh quay sang nói: “Dạ không phải đâu công chúa, vì khi nãy muội chưa kịp ăn sáng xong nên giờ phải ăn thêm đó.”
Vĩnh Ninh hắng giọng sửa lời nàng: “Ai là công chúa vậy ha?”
Khiết Anh độn bánh sang hai bên khiến đôi gò má phồng ra kèm thêm cử chỉ trề môi khiến gương mặt nàng càng thêm khả ái làm cho ai kia đối diện có chút ngẩn ngơ, nàng đáp: “Ninh tỷ, khi nãy muội chỉ mới bắt đầu ăn sáng đã bị bắt chuẩn bị mọi thứ để nhanh chóng lên đường. Muội thật sự là đã đói đến mức nhìn thấy ánh sao lấp lánh xung quanh tỷ luôn rồi a!” Nghe những lời nàng nói bất giác mọi người không thể nhịn mà bật cười ra tiếng. Khiết Anh đúng là lúc nào cũng vui tính vậy nha.
Khiết An chèn thêm: “Ninh tỷ không biết, từ sau khi khỏi bệnh tỷ ấy rất thích ăn, mỗi ngày tỷ aays đều rủ muội ra phố mua các thứ như kẹo bánh, thức ăn ngon. Hôm trước cùng muội đi đến Tôn gia điều tra bị bọn sát thủ dọa cho mặt lúc xanh lúc trắng vậy mà khi về thấy đồ ăn là nỗi sợ hãi cũng bị tỷ ấy vứt sang nơi nào không biết, lúc đó tỷ ấy ăn muốn hết cả dãy phố luôn”
Vĩnh Ninh cản thấy thú vị hỏi: “Thật vậy sao?”
Khiết Anh bị nhìn có chút ngại ngùng, gương mặt có chút đỏ đỏ bĩu môi nói: “Trên đời sống là để ăn mà! Mà sao hoàng thượng lại cho người đi vậy?”
Vĩnh Ninh cười cười: “Dùng khổ nhục kế! Ta ngồi đó khóc mãi suốt nửa canh giờ mới được đi đấy!”
Khiết Anh và Khiết An trợn mắt: “Nửa canh giờ??????”
Vĩnh Ninh gật đầu: “Khi ta nghe được là các muội đi Lâm An ta đã đến xin phụ hoàng nhưng người không đồng ý. Vì hôm trước mọi người bị nhóm sát thủ vậy đánh nên lần này phụ hoàng nhất quyết không cho ta đi cùng. Ta
có nói là Lâm ca ca sẽ bảo vệ ta thế mà người vẫn lắc đầu, ta tức quá nên ngồi xuống đất khóc luôn suốt nửa canh giờ. Phụ hoàng đau lòng nên mới miễn cưỡng chấp nhận còn phái theo ảnh vệ bảo vệ ta nữa kìa.”
Vĩnh Ninh say sưa nói đến khi nhìn sang thì thấy Khiết Anh đã tựa vào vai Khiết An cũng say sưa ngủ từ lúc nào, trên miệng còn vương không ít vụn bánh. Đây là tính cách của nàng ở kiếp trước, chỉ cần lên xe mà không phải
cầm lái là nàng sẽ auto ngủ ngất cần câu, sau khi xuyên không thì vẫn không thay đổi chỉ là xe nhựa không êm ả như ô tô nên muốn ngủ cũng không được, hôm nay xe ngựa này lại êm ái bất ngờ nên nàng nhanh chóng chỏng cẳng ngủ ngon lành.
Vĩnh Ninh có chút bất mãn nói: “Nè! Muội hỏi mà khi ta nói lại lăn ra ngủ vậy à?”
Khiết An mỉm cười: “Tỷ ấy là vậy đó! Ăn xong là ngủ luôn chẳng cần quan tâm là đang ở đâu!”
Vĩnh Ninh trề môi: “Vậy mà muội lại dung túng Khiết Anh như thế! Nữ nhi mà cứ suốt ngày như vậy thì sao gả đi đây?”
Khiết An cười đáp: “Không gả cũng được. Muội chỉ cần tỷ ấy vui vẻ là được. Cho dù thành nãi nãi muội vẫn nuôi tỷ ấy.”
Vĩnh Ninh đưa tay chỉ chỉ Khiết Anh: “Ăn xong lại ngủ, Khiết An à! Muội là đang nuôi heo sao?” Khiết An chỉ cười không nói. Cô khẽ đưa khăn lau sạch những vụn bánh kia. Mọi người còn lại trong xe nhìn tỷ muội hai người mà không khỏi ngưỡng mộ.
Từ Hạo nhìn thấy hai tỷ muội yêu thương nhau như vậy thì lên tiếng: “Nhị vị tiểu thư quả thật tỷ muội khắng khít. Đại tiểu thư lại vô tư vui vẻ như vậy quả thật hiếm có, nhị tiểu thư lại chăm sóc cho tỷ tỷ rất chu đáo khiến ta có chút ngưỡng mộ đó.”
Khiết An nhích người tựa vào thành xe rồi chỉnh cho Khiết Anh nằm trong lòng mình, ánh mặt chợt thoáng chút buồn bã, giọng cũng trầm xuống: “Lúc tỷ ấy mười một tuổi thì bỗng dưng cơ thể ngày càng yếu đi, đến năm mười
một tuổi thì ngã bệnh luôn suốt ba năm trời, lúc nào tỷ tỷ cũng nằm trên giường mà uống thuốc và uống thuốc, sau một thời gian mới có chút sức đọc kinh thư. Từ đó đến năm mười bốn tuổi chỉ làm bạn với sách vở và bốn bức tường lạnh lẽo không ánh mặt trời. Cơ thể luôn yếu ớt, hơi thở lại lúc có lúc không cứ như sẽ rời khỏi thế gian bất kỳ lúc nào vậy, cũng chẳng thể trò chuyện hay đi dạo được lâu nên hầu như tôi và tỷ ấy không thân thiết nữa. Chỉ là may mắn hai tháng trước tỷ ấy đã khỏe lại, sau khi tỷ ấy tỉnh lại thì tính tình lại hoạt bát, vui vẻ hơn, thích đi đây đó khám phá mọi thứ, thích ăn món ngon và thích ngủ. Chỉ cần được ăn ngon là mọi muộn phiền sợ hãi tỷ ấy sẽ vứt hết ra sau. Từ lúc tỷ ấy tỉnh lại tôi đã thề sẽ bảo vệ tỷ ấy mãi mãi không để tỷ ấy phải chịu bất kỳ tổn thương gì cho dù là một vết thương nhỏ và chỉ cần tỷ ấy thích thì bất kể là gì tôi cũng sẽ đáp ứng nhanh chóng.”
(Xin đính chính là Nguyệt viết thể loại ngôn nha bà con, càng viết sao càng giống nhầm thể loại thế này =_=)
Cả bốn người kia nghe vậy có chút khó tin, không ngờ Đại tiểu thư lại là người từ quỹ môn quan trở về, Tử Hàn âm trầm nhìn nữ nhân nằm ngủ an an tĩnh tĩnh mà trong tâm có chút tư vị khó tả. Vĩnh Ninh nghe xong thì lên tiếng:
“Thảo nào từ lúc muội ấy vào cung chơi với ta năm mười một tuổi đến khi muội ấy khỏi bệnh ta không còn gặp nhau nữa. Hóa ra là vậy.” Mọi người trong xe thoáng chút trầm mặt.
Tử Hạo thấy không khí trong xe có chút không thoải mái nên tìm cớ nói: “À! Ám khí hôm trước tiểu thư dùng là loại gì vậy? Ta thật có chút tò mò!”
Khiết An mỉm cười đưa tay qua bên hông lấy ra hộp đao được cô cất cẩn thận trong túi vải đưa ra cho cậu xem và nói: “Người nói cái này sao?”
Tử Hạo và Tử Hàn cùng Lâm Mặc nhìn vào ám khí mà trong lòng có chút kinh ngạc, vật này cứ như là một thanh thép mỏng nhỏ bằng ngón út, dài tầm nửa gang tay, phần đầu tựa như một lưỡi dao nhỏ nhưng mũi lại rất nhọn và rất bén. Hôm đó chứng kiến khi nó được phóng ra thì tốc độ xé gió cực nhanh và khó bị phát hiện, đường đi cực chuẩn không sai lệch. Tử Hàn và Tử Hạo có chút đánh giá cao về vật này.
Tử Hạo trả lại cô hộp dao và nói: “Ta cũng muốn có nó, chẳng hay cái này tiểu thư đặt làm ở đâu vậy? Ta có thể….”
Khiết An chưa để cậu nói hết đã lắc đầu: “Cái này là do tỷ tỷ tự tay vẽ ra và đặt người làm riêng cho tôi, bên ngoài không hề có bán. Và tỷ ấy cũng không cho ông chủ đó lấy mẫu làm ra bán đại trà nên vật này chỉ duy nhất tôi có mà thôi. Đó là món quà đầu tiên và đặc biệt nhất mà tôi được tỷ ấy tặng, tôi rất yêu thích nên luôn cất giữ cẩn thận. Lúc đó nếu không thật sự cấp bách tôi cũng không mang ra sử dụng đâu.” Nói đến đây thì lần nữa lại khiến bốn người kia ngạc nhiên về tài năng của Khiết Anh.
Vĩnh Ninh ngạc nhiên hỏi: “Khiết Anh sao?”
Khiết An gật đầu: “Dạ đúng, từ khi tỉnh lại muội nhận thấy tỷ ấy lại giỏi vô cùng, việc gì cũng biết còn chỉ dẫn muội rất nhiều thứ mà trước nay muội chưa từng được thấy luôn đó.”
Vĩnh Ninh nhìn nàng thầm nghĩ: “Khiết Anh à! Rốt cuộc muội còn tài nghệ gì nữa vậy a!!!!”