Thế Bảo cùng hai cận vệ theo lính gác vào đại sảnh, Cả nhà Khiết Anh khi thấy người đến là Thế Bảo thì có chút mờ mịt. Người này là thái tử Đông Nhạc mà, vậy còn hoàng đế đâu?
Thế Bảo cười nhẹ: “Hoàng Đế Đông Nhạc xin chào Cao tướng quân, Cao đại tiểu thư!”
Khiết Anh nghe vậy thì có hơi ngạc nhiên, y từ khi nào là hoàng đế vậy chứ? Nghiêm Trung cúi đầu nói: “Bái kiến hoàng đế Đông Nhạc quốc, mời người vào dùng trà!”
Thế Bảo mỉm cười gật đầu rồi rồi bước vào bàn trà ngồi xuống, hai cận vệ đứng lui về phía sau bảo vệ. Cả nhà Khiết Anh cũng bước vào bàn ngồi nhưng nét ngạc nhiên cùng khó tin vẫn còn trên mặt. Tiểu Mai rót trà, Tiểu Đào
mang bánh bày ra lên bàn rồi lui về một góc hầu hạ.
Thế Bảo nhìn mọi người như có điều muốn hỏi nên y lên tiếng trước: “Khi trẫm quay về Đông Nhạc quốc thì phụ hoàng có ý định truyền ngôi để cùng mẫu hậu du sơn ngoạn thủy, xét thấy trẫm làm thái tử lại biết suy tính cho
bách tính nên ngay hôm sau ông cho tổ chức lễ truyền ngôi rồi cùng mẫu hậu vui thú nhân gian. Vì quốc sự có chút không ổn nên trẫm mất hai tháng mới có thể sắp xếp đến đây muốn tìm tiểu thư giúp trẫm một chuyện.”
Khiết Anh nghe vậy thì thấy lạ: “Hoàng thượng, ngài cần dân nữ giúp gì vậy ạ?”
Thế Bảo đáp: “Trẫm muốn cưới Dương Tuyết làm hoàng hậu của trẫm nên muốn tiểu thư giúp trẫm ngõ lời với Dương Tuyết.”
Cả bốn người sau khi nghe tin như sét đánh giữa trời quang thì chính thức bất động. Túc Trân không tin tưởng hỏi lại: “Người…muốn cưới A Tuyết làm hoàng hậu sao?”
Thế Bảo với ánh mắt kiên định đáp: “Đúng như vậy!”
Túc Trân do dự: “Cái này….” Nghiêm Trung lên tiếng chen vào: “Ngài là hoàng đế một nước lại muốn cưới một dân thường làm hoàng hậu sao?” Vừa nói ông vừa nghi ngờ nhìn y.
Thế Bảo nghiêm mặt nói: “Lần đầu trẫm gặp nàng ấy thì đã nhất kiến chung tình, đến khi có cơ hội gặp lại vài lần thì mới biết trẫm và nàng ấy là lưỡng tình tương duyệt. Trẫm lần trước đến là vì liên hôn với công chúa
nhưng sau đó trẫm đã yêu A Tuyết nên đã báo với phụ hoàng. Ông cũng không hề ngăn cản mà lại muốn trẫm nhận lấy giang sơn rồi hãy đến rước nàng đường đường chính chính về làm hậu. Vì vậy mà đến bây giờ trẫm mới quay lại đây tìm nàng ấy.”
Khiết An quay sang hỏi: “Vậy cho hỏi hoàng thượng nếu yêu Tuyết tỷ vậy tại sao không liên lạc với tỷ ấy?”
Thế Bảo trầm giọng: “Khi đó trẫm chưa chuẩn bị gì đã phải nhận ngôi hoàng đế, vừa xử lý quân vụ vừa xử lý chính sự khắp nơi gửi về. Lúc đó trẫm chỉ nghĩ là phải thật nhanh chóng ổn định để nhanh đến gặp nàng ấy vì vậy mà trẫm không hề có thời gian viết thư gửi đến.”
Khiết Anh bây giờ mới nói: “Vậy có khi nào người nghĩ đến là dân nữ sẽ tìm một nơi tốt rồi gả tỷ ấy đi không?”
Thế Bảo nghe vậy có chút sững sờ. Đúng vậy, y cứ đinh ninh là nàng sẽ đợi mình nhưng lại không nghĩ đến việc nàng cũng sẽ thành thân với người khác vì y chẳng có gì làm tín vật cho nàng cả. Nghĩ đến đây bỗng dưng y
có chút đau xót: “Trẫm thực chưa từng nghĩ qua. Chỉ nghĩ nàng ấy sẽ mãi chờ đợi mình.” Nói rồi y quay qua nhìn Khiết Anh với ánh mắt có chút thật vọng: “Vậy…..A Tuyết đã…..”
Khiết Anh lắc đầu: “Chỉ là sắp…..”
Thế Bảo lần này là thất vọng thật sự, ánh mắt bỗng chốc bao phũ một nét đau đớn khó tả, y lẩm bẩm: “Sắp….sắp rồi sao? Không ngờ trẫm vì muốn mang hậu vị là sính lễ tặng nàng ấy. Nhưng có lẽ đã quá muộn rồi. Là trẫm đã
sai khi không trao bất kỳ lời hứa hẹn nào với mình. Trẫm đúng là vô dụng mà, đến người mình yêu cũng không thể giữ được.” Y vừa nói vừa siết chặt nắm tay dưới lớp áo kia.
Khiết Anh thấy y như vậy thì bỗng dưng nàng cười khanh khách, Thế Bảo xoay qua nhìn nàng có chút khó hiểu. Khiết Anh hắng nhẹ giọng nói: “Dân nữ nói tỷ ấy sắp…là dân nữ sắp tìm phu quân cho tỷ ấy a!!!”
Nghe đến đây thì Thế Bảo nghi hoặc hỏi: “Như vậy….có nghĩa là…” Khiết An chen vào bồi thêm: “Có nghĩa là tỷ ấy vẫn còn đợi ngài đấy ạ!”
Thế Bảo nghe mà vui mừng đến nói không nên lời. Đúng lúc ấy A Tuyết vừa đi mua thuốc cho Dương Thanh trở về, cô bước đến cúi đầu chào phu phụ Nghiêm Trung mà không để ý ánh mắt ôn nhu trìu mến luôn nhìn cô từ lúc cô
bên ngoài mới bước vào. Cô nhận thấy phủ có khách định xoay qua hành lễ thì đôi mắt tròn mở to, bàn tay đưa lên che miệng cùng với gương mặt vô cùng hoảng hốt, những thang thuốc trên tay cũng vô thức rơi cả xuống thảm hoa.
Thế Bảo nhìn thấy cô thì vội vàng đứng lên kéo cô vào lòng mà ôm chầm lấy, hai tay có chút siết chặt như sợ nếu buông lỏng thì cô ấy sẽ đi mất vậy, giọng nói dịu dàng cùng hơi ấm phả lên tóc cô khẽ gọi: “Tuyết nhi!”. A Tuyết vẫn còn bàng hoàng nên bị người ôm cũng không chút phản ứng.
Khiết Anh, Khiết Anh, Túc Trân cùng Nghiêm trung bị hành động không chút hình tượng của y làm cho bất ngờ, Nghiêm Trung nhanh chóng hồi thần khẽ ho nhẹ nói: “Khụ…khụ…hoàng thượng…người…”
Túc Trân thì có cảm giác cứ như nhi nữ bà sắp bị bắt mất đến nơi nên tỏ vẻ khó chịu: “Hoàng thượng, nữ nhi của dân phụ còn chưa rước qua cửa đâu đó!!” Khiết Anh và Khiết An thì che miệng cười thầm.
Thế Bảo nhận thấy mình có hành động thất thố nên vội vàng buông tay ra, gương mặt có chút ửng đỏ vì xấu hổ. A Tuyết bây giờ mới hoàn hồn cũng ngại ngùng vội vàng cúi xuống nhặt thuốc và muốn đi nhanh vào trong tránh
né thì bị Nghiêm Trung gọi lại: “A Tuyết, con hãy mời gia gia con ra đây đi.” A Tuyết có chút không hiểu nhưng vẫn cúi đầu vào trong gọi người.