Tử Hàn và Tử Hạo vội rút ra thanh kiếm luôn mang theo bên mình đấu với bọn chúng, hai người vừa ra chiêu tấn công vừa cố gắng bảo vệ hai nàng phía sau. Khiết An nhận thấy bọn chúng có lẽ là sát thủ được huấn luyện rất kỹ nên cô cũng vội rút kiếm tương trợ hai người. Khiết Anh đứng ở giữa ba người vừa lo lắng vừa sợ hãi. Cái thế giới gì mà mạng người muốn giết là giết thật sự quá đáng sợ mà, nàng muốn được quay về có được hay không a!!! Trong lúc nàng còn đang cầu trời thì có một tên từ phía sau nhào lên vung đao toan chém nàng thì bỗng “vút…..phập” Một lưỡi dao nhỏ bay phớt qua mặt nàng và ghim thẳng vào tim tên đó khiến hắn chết ngay lập tức.
Khiết An vội nhào lại đỡ Khiết Anh như muốn ngã khụy lo lắng hỏi: “Tỷ tỷ! Tỷ có sao không?” Còn Tử Hàn và Tủ Hạo lui dần về phía cả hai để bảo vệ cùng đỡ lấy những nhát chí mạng của bọn sát thủ.
Khiết Anh thấy màn vừa rồi thì sợ đến điếng hồn, tay chân run lẩy bẩy không nói được lời nào, Khiết An biết là nàng bị dọa sợ nên nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ an tâm. Có muội đây.”
Khiết Anh nghe những lời này thì trấn tĩnh một chút nói: “An An. Tên đó…tên đó…”
Khiết An đặt nàng ngồi xuống nền đất rồi đưa tay vuốt nhẹ lưng nàng nói: “Không sao, muội đã giết hắn rồi. Hắn không làm gì được tỷ đâu.” Thấy Khiết Anh còn run lập cà lập cập nhưng dường như đã bình tâm lại một chút
thì Khiết An cũng yên tâm đôi phần. Cô liếc mắt nhìn về phía nhóm sát thủ, ánh mắt tràn đầy sát khí khẽ nghiến răng: “Các ngươi dám dọa tỷ tỷ của ta? Đúng là chán sống!” Nói rồi nàng lao đến như hổ đói vồ mồi mà điên cuồng chém xuống. Những đường kiếm sáng loáng dứt khoát lấy đi không ít mạng bọn chúng. Tử Hàn và Tử Hạo có chút hú hồn về sự thay đổi này khẽ nuốt ngụm nước bọt. Từ một tiểu miêu dính theo tỷ tỷ lại có thể hóa thành sư tử hà đông như thế này ư? Nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua một bên mà giúp cô một tay.
Sau gần hai canh giờ thì ba người đã giết sạch bọn chúng. Khiết An quăng luôn thanh kiếm trên tay chạy đến ôm lấy Khiết Anh: “Tỷ tỷ, không sao rồi, không sao rồi.”
Khiết Anh đỡ Khiết An ra, khẽ lấy tay áo lau đi vết máu dính trên gương mặt xinh đẹp, nàng mở miệng nói: “An An, ta xin lỗi. Ta không giúp được gì cho muội còn khiến muội phải lo lắng. Ta xin lỗi!” Nàng nói mà mắt đã nhiễm một tầng nước mắt.
Khiết An mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, ai nói tỷ không giúp được muội. Tỷ hãy nhìn xem đây là gì?” Nói xong cô bước đến xác tên lúc nãy định giết Khiết Anh đưa tay rút ra lưỡi dao sắc nhon có chút quen mắt, cô lấy khăn nhẹ nhàng lau sạch rồi mang đến cho nàng xem.
Khiết Anh ngờ ngợ nói: “Cái này…..”
Khiết An mỉm cười: “Là thứ tỷ làm cho muội đó. Bấy lâu nay muội tiếc nên chưa dùng nhưng không ngờ ám khí này lại rất lợi hại nha! Tỷ tỷ, không có tỷ thì muội làm sao có được chúng nên tỷ của muội rất là giỏi đó có được không?”
Khiết Anh đưa tay run run lên giơ ra ngón cái nói: “Muội…muội thật lợi hại.” Khiết An cười tươi rồi dìu nàng đứng lên.
Dì nàng đến trước mặt cha con của Tôn Hữu thì nàng nhận thấy dường như hai tên đó run còn hơn nàng, nàng thấy dáng vẻ đó liền phì cười mà quên hết sợ hãi vừa mới. Nàng cất tiếng nói: “Tôn Đức, ngươi chắc quên ta rồi
nhỉ?”
Tôn Đức ôm lấy Tôn Hữu run lên từng đợt khi nhìn thấy cảnh này, gã lắp bắp: “Ngươi….ngươi là ai?”
Khiết Anh mỉm cười xinh đẹp đến nao lòng: “Ta là Cao Khiết Anh, đại tiểu thư Cao phủ. Người mà lúc trước trên phố ngươi muốn ta phải hầu hạ ngươi đấy!”
Đến giờ gã mới nhận ra nàng, vì hôm nay Khiết Anh thay đổi vẻ ngoài nên gã có chút không nhận ra. Tôn Hữu và Tôn Đức nghe vậy vội vàng quỳ xuống nói: “Xin tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng. Phụ tử chúng tôi có mắt không tròng nên mới mạo phạm tiểu thư, xin người tha tội.”
Khiết An hừ lạnh: “Mạo phạm của ngươi suýt chút giết luôn tỷ ấy. Ngươi cũng gan to quá nhỉ? Ta đây thật muốn moi ra xem nó to đến đâu.
Hai tên đó nghe vậy càng run rẩy hơn, Khiết Anh nhìn Tôn Đức nói: “Ngươi tự ý thu thuế khắp nơi, ban ngày còn dám chơi trò cưỡng ép dân nữ. Lúc nãy có ý muốn giết ta cũng thấy ngươi máu mặt lắm mà, sao giờ lại mặt cắt không còn hột máu vậy? Ta thấy với những việc ngươi làm thì cái tên Tôn Đức này của ngươi cũng nên đổi lại thành Thất Đức đi là vừa.” Cha con Tôn Hữu bị nói cho nghẹ không thể phản bác cũng không dám phản bác.
Ba người còn lại nghe vậy thì khẽ nhếch môi cười. Tử Hàn lạnh lùng nói: “Tôn gia ỷ thế hiếp người, thu thuế bừa bãi, cưỡng ép dân mữ lại còn mưu hại vương gia đương triều và nhị vị tiểu thư Cao phủ. Nay chứng cứ rành rành, các ngươi còn gì để nói?”
Hai tên kia nghe tới đây thì gương mặt có chút nai tơ ngơ ngác hỏi: “Vương gia?” Từ Hàn giơ lệnh bài ra. Cha con Tôn Hữu nhìn thấy thì như muốn cắn lưỡi chết luôn tại chỗ. Đúng là liên hoàn họa rơi xuống Tôn gia mà. Tử Hàn sớm đã ra hiệu cho thủ hạ nên sau khi kết tội thì chưa đầy một khắc sau đã có binh lính đến áp giải cha con Tôn Hữu về hoàng cung đợi thẩm vấn. Hai nữ nhân khi nãy được thả về thì họ liên tục dập đầu và rối rít cám ơn rồi mới
ra về. Mọi việc đã xong nên nàng cùng Khiết An quay về phủ còn Tử Hàn và Tử Hạo thì vào bên trong thu thập bằng chứng rồi quay về triều phục mệnh.