Vĩnh Ninh lôi Khiết Anh vào tẩm cung thì phất tay cho mọi người lui ra hết, Khiết Anh khó hiểu khẽ hỏi: “Công chúa, người có chuyện gì sao ạ?” Không lẽ giữa Vĩnh Ninh và Lâm Mặc xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết sao? Vô lý, hai người yêu nhau thế mà! Càng nghĩ càng khiến nàng khó lý giải được.
Vĩnh Ninh ngồi xuống nắm tay nàng chân thành nói: “Khiết Anh, đa tạ muội. Từ nhỏ đến lớn tuy ta được yêu thương cưng chiều nhưng chưa ai vì hạnh phúc của ta mà hao tâm như vậy. Muội khiến ta thật sự không biết phải nói sao nữa.” Cô vừa nói vừa rưng rưng nước mắt.
Khiết Anh nhẹ người thở ra, nàng mỉm cười nắm lấy tay Vĩnh Ninh nói: “Công chúa đừng như vậy, muội và người là bằng hữu thì phải giúp đỡ nhau chứ. Hơn nữa muội cũng muốn cho tuyết tỷ một nơi để nương tựa, chỉ là muội có chút liều khi sắp đặt tỷ ấy với thái tử chút thôi.” Vừa nói nàng vừa giơ tay lên miêu tả.
Vĩnh Ninh nhìn nàng mà như không tin nổi: “Một chút? Như vậy mà là một chút á? Khiết Anh, muội thật sự khiến ta phải sợ về mức độ liều lĩnh của muội rồi đó!”
Khiết Anh đưa tay che miệng cười: “Miễn mọi người hạnh phúc thì muội liều chút có sao? Thôi công chúa nghỉ ngơi đi, muội cũng về nghỉ ngơi đây. Mai muội còn nhiệm vụ đưa người đi tiễn thái tử nữa đó, vất vả lắm nha!” Vĩnh Ninh bị những lời của nàng chọc cho phì cười, Vĩnh Ninh tiễn Khiết Anh ra về và dặn ảnh về đưa nàng hồi phủ an toàn. Khiết Anh cúi đầu chào cô rồi xoay người tiến ra xe ngựa nơi cổng hoàng cung để hồi phủ.
Thế nhưng chưa đi được mấy bước lại gặp phải tẳng băng ngàn năm, Khiết Anh cúi đầu: “Dân nữ bái kiến nhị vương gia.” Tên ảnh vệ cũng quỳ xuống hành lễ.
Tử Hàn liếc mắt nhìn nàng khiến cho Khiết Anh có chút lạnh người, Hắn lạnh lùng nói: “Bổn vương có chuyện muốn nói với Cao tiểu thư.” Trình Ẩn và ảnh vệ hiểu ý liền lui ra xa tránh làm phiền hai người. Còn hắn thì dùng ánh mắt sắc bén của chim ưng mà đánh giá nàng từ đầu đến chân.
Khiết Anh vì chỉ đứng đến vai hắn nên khi bị hắn nhìn nàng có cảm giác như hắn đang muốn xiên luôn người mình vậy. Khiết Anh bị nhìn đến khó chịu ngẩng lên nhìn Tử Hàn hỏi: “Không biết vương gia có gì dạy bảo?”
Tử Hàn bước lên hai bước xoay lưng về phía nàng hỏi: “Nghe nói Cao tiểu thư khí chất đoan trang nhưng theo bổn vương thấy thì hình như không như vậy chỉ?”
Khiết Anh khó hiểu hỏi lại: “Sao vương gia lại nói như vậy?”
Tử Hàn vẫn dùng lời lẽ lạnh nhạt nói: “Bổn vương chỉ cảm thấy tiểu thư có vẻ không yên phận làm nữ nhi khuê cát, hình như có chút không đoan chính nữa thì phải.”
Khiết Anh không hiểu ý hắn muốn nói là gì nhưng qua từ ngữ có thể cảm nhận được hắn đang khinh thường nàng, Khiết Anh lần đầu tiên bị người khác nói như vậy nên có chts tưc mình nhưng vẫn ráng nuốt xuống cơn tức cúi đầu nói: “Không biết vương gia nói vậy là có ý gì? Dân nữ ngu muội quả thật không hiểu mong vương gia nói rõ. .”
Tử Hàn xoay người lại, ánh mắt nhìn nàng cứ như muốn ăn tươi nuốt sống khiết Khiết Anh không rét mà run, hắn nhếch môi nói: “Bổn vương nghĩ rằng đã nói quá rõ ràng rồi, có lẽ Cao tiểu thư đang giả vờ chăng?”
Khiết Anh bị hắn nói làm có phát cáu, bao nhiêu sợ hãi cũng tan biến hết, nàng nhìn thẳng vào mắt mắt nói: “Dân nữ ngu muội quả thật không hiểu, nếu vương gia rảnh rỗi như vậy thì cứ ở đấy mà đoán hình bắt chứ, dân nữ xin phép về trước.” Tên này mới bị ngã đập đầu à? Tự dưng lại gây chuyện là sao chứ, ỷ là vương gia rồi có thể điên bất tử vậy à?
Lần đầu tiên có người dám nhìn thẳng vào mắt hắn khiến hắn có chút giật mình, ánh mắt long lanh to tròn không có chút e ngại lại vô tư trong sáng, nghĩ đến đấy hắn tự gạt bỏ suy nghĩ của mình. Nữ nhân như vậy mới càng nguy hiểm. Hắn cười khẩy nói: “Cao đại tiểu thư phẩm chất không tệ thế mà lại không đoan chính rù quyến nam nhân, lại còn chủ động tặng hòa và nói cười vui vẻ nắm tay nhau đi dạo, sau đó xoay lưng lại quay sang hẹn hò với nam nhân khác. Cao tiểu thư quả thật phóng khoáng đa tình khiến bổn vương được mở mang tầm mắt đấy.”
Khiết Anh bị hắn nói như vậy thì tức đến lộn ruột nói: “Vương gia, tôi như thế nào không cần ngài ở đây quan tâm. Hơn nữa tôi đã làm gì mà ngài lại sỉ nhục tôi như thế chứ?”
Hắn cất lời mỉa mai: “Ta đây vinh hạnh chứng kiến hành động câu dẫn của tiểu thư nên muốn đến khen thưởng mà thôi. Nếu muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm. Bổn vương thật không thể tin lại có một nữ nhân xuất
thân cao quý lại có hành động thấp hèn như cô đấy.”
Khiết Anh càng nghe càng muốn hộc máu, nếu hắn mà ở hiện đại sỉ nhục nàng như thế thì nàng thề nàng không đấm hắn đến ba mẹ nhận không ra nàng không ăn tiền luôn. Khiết Anh tức đến hít thở không thông nói không nên lời: “Ngài…..tôi…..hừ!!!” Nàng đưa chân giẫm thật mạnh vào chân hắn khiến hắn đau điếng khẽ cau mày, hả dạ với hành động trút giận này, nàng “hừ” một tiếng rồi xoay người rời cung. Ảnh vệ thấy vậy vội vàng chạy theo bảo vệ nàng.
Trình Ẩn bước ra nhìn sắc mặt của chủ nhân y còn khó coi hơn ăn phải ớt, y trong lòng cười lớn vì lần đầu tiên thấy được nét mặt lúc đỏ lúc tím ngàn năm mới được ngắm của vị vương gia ngàn năm như một lại bị một tiểu cô nương chọc cho thành ra thế này đúng là không tưởng mà, tuy lòng đang tán thuởng vị kia nhưng bề ngoài vẫn lãnh đạm hỏi: “Vương gia, ngài sao vậy ạ?” Hắn không nói chỉ ngồi bệt xuống tháo giày ra xem thì….ôi!!! ngoại trừ ngón cái và ngón giữa thì ba ngón còn lại đỏ như tôm luộc khiến hắn tức giận không thôi. Hắn đường đường là vương gia mà lại bị nữ nhân lẳng lơ ấy ra tay như vậy lại không kịp né đúng là mất mặt mà. Hắn đưa tay cho Tử Hiên dìu về tẩm cung xức thuốc mà hỏa khí bốc lên ngùn ngụt tưởng chừng như muốn thiêu cháy cả hoàng cung luôn vậy. Trình Ẩn thì trong lòng thầm bái phục: "Cao tiểu thư này ra tay.....ý nhầm ra chân cũng ác thiệt. Bái phục, bái phục. "