Khiết Anh sau khi sắp xếp bên thái tử ổn thỏa thì vội vã ba chân bốn cẳng chạy qua bên phía hồ Nam nơi hẹn của Lâm Mặc và Vĩnh Ninh.
Đến nơi nàng như muốn tắt thở đến nơi, phải chi ở đây có xe mô tô thì hay biết mấy, mệt chết bà đây rồi. Nàng vừa đưa tay tựa vào vai Khiết An vừa thở hỏi: “Hộc..hộc..sao…sao rồi…hộc!”
Khiết An vừa vỗ lưng nàng vừa nói: “Công chúa đang thay y phục ạ.”
Khiết Anh gật đầu: “May mà còn kịp. Một chút muội hãy đưa công chúa đến khu rừng phong bên cạnh hồ Nam để gặp Lâm Mặc nhé!”
Khiết An gật đầu: “Dạ muội biết rồi tỷ tỷ.” Đúng lúc ấy công chúa bước ra Khiết An liền nói: “Tỷ tỷ, muội đưa công chúa đến trước nha! Tỷ cũng nhanh lên.” Nói xong Khiết An vội chạy đến chỗ Vĩnh Ninh và dìu cô lên xe ngựa Khiết Anh đi đến nơi hẹn.
Khiết Anh quay vào xe ngựa của Khiết An lấy ra bó hoa giống hệt bó hoa to giống hệt với bó hoa nàng đưa cho thái tử rồi bước đến bên Lâm Mặc nói: “Lâm tướng quân, một chút hãy tặng cho công chúa nhé.”
Lâm Mặc nhận lấy gật đầu: “Tiểu thư, đa tạ tiểu thư đã giúp đỡ chuyện của thuộc hạ và Ninh nhi.”
Khiết Anh xua tay nói: “Không có gì! Chỉ là thấy hai người yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau nên tôi muốn làm việc tốt mà giúp đỡ thôi còn thành hay không thì tôi không dám chắc đâu!”
Lâm Mặc cười nhạt cúi đầu nói: “Dù có thành hay không thì cũng phải đa tạ tiểu thư đã giúp đỡ hai chúng tôi đến ngày hôm nay, thật tâm tôi xin đa tạ tiểu thư.”
Khiết Anh nắm lấy tay áo của y nói: “Được rồi, được rồi! Mau đi thôi. Công chúa chắc đã đến nơi rồi đó, ngài cứ ở đây đa tạ mãi thế!” Nói rồi cả hai vội vã đi đến bờ hồ Nam để gặp nhau.
Khiết Anh cùng Khiết An sau khi cho hai người họ gặp mặt tâm sự thì cả hai cũng tìm chỗ lánh mặt. Nàng chọn một quán trà nhỏ rồi bước vào nơi góc khuất ngồi nghỉ mệt. Đúng là tự tìm cái khó để làm mà, tự nhiên lại muốn se duyên cho người ta làm gì mà khiến bản thân phải chạy đến chân không chạm đất luôn rồi, số mình đúng là số khổ mà. Khiết Anh vừa lau mồ hôi mẹ mồ hôi con trên trán vừa âm thầm than thở.
Khiết An nhìn nàng nói: “Tỷ tỷ, tỷ khỏe hơn chưa? Uống một chút nước đi nè.” Cô vừa nói vừa rót trà và đưa cho nàng. Khiết Anh cầm lấy uống một hơi cứ như kiếp trước bị chết khát vậy. Khiết An nhìn thấy cũng chỉ biết im
lặng vừa ăn bánh vừa xem xét xung quanh.
-------------*******-------------
Trong hoàng cung, hoàng thượng cùng hoàng hậu và nhị vị vương gia đến Từ Ninh cung vấn an thái hậu. Sau khi mọi người cùng ngồi xuống thì hoàng hậu cất tiếng: “Sao trong thư thái tử này nói là đến để bàn hôn sự nhưng mà mai là ngài ấy về nước rồi mà cũng không nghe nói gì hết là thế nào?”
Hoàng thượng đưa tay xoa xoa trán nói: “Trẫm cũng không biết, ngài ấy đến gặp trẫm cũng chỉ xin được xuất cung du ngoạn mà thôi, Đông Nhạc quốc này đúng là khiến người ta khó mà đoán được ý của họ.”
Thái hậu cau mày suy tư nói: “Không lẽ thái tử gặp Ninh nhi nhưng lại không thích con bé nên không nhắc đến chuyện liên hôn?”
Tử Hạo lắc đầu: “Không thể nào! Hoàng tỷ xinh đẹp dịu dàng như vạy thì làm sao có chuyện thái tử không yêu thích chứ? Chắc chắn có lí do khác!”
Tử Hàn ngồi im lặng từ nãy giờ, trong đầu toàn nhìn thấy hình ảnh Khiết Anh trong bộ y phục màu cam nhạt bước đến tặng hoa cho Lâm Mặc, trò chuyện vui vẻ còn nắm tay nhau đi dạo. Thế vậy mà khi hắn đi xử lý công vụ về lại gặp nàng cùng thái tử dùng bữa vui vẻ tại một tửu lầu. Nữ nhân này đúng là không đoan chính như vẻ ngoài của nàng ta mà. Hắn càng nghĩ thì bàn tay cầm ly trà càng siết chặt, hàn khí tỏa ra xung quanh tưởng chừng như có thể đóng băng tất cả.
“Ách-xì!!!” Cả bốn người kia đồng loạt bị khí lạnh của hắn làm cho nổi hết da gà, Tử Hạo vỗ vỗ vai hắn hỏi: “Nhị hoàng huynh, huynh làm sao vậy?”
Hắn giật mình thu lại hàn khí, mọi người thở ra mừng thầm vì chưa bị chết cóng. Hoàng hậu khẽ hỏi: “Hàn nhi, con làm sao vậy?”
Hoàng thượng cũng thắc mắc hỏi: “Đúng đó, có chuyện gì sao? Hôm nay trẫm thấy con hơi lạ.”
Tử Hàn lắc đầu đáp: “Dạ nhi thần không sao ạ!”
Thái hậu nhìn hắn hỏi: “Vậy Hàn nhi! Con thấy chuyện thái tử Đông Nhạc không đề cập đến chuyện liên hôn là vì lí do gì?”
Tử Hàn gõ gõ ngón tay xuống bàn nói: “Chỉ e là thái tử đã bị loại người không đứng đắn câu dẫn mất rồi nên mới không bàn đến chuyện này nữa ạ!” Mọi người nghe xong thì bất ngờ vô cùng, thái tử một nước mà lại có thể bị câu
dẫn dễ dàng vậy sao?
Thái hậu phất tay nói: “Kệ đi, ai gia không quan tâm y như thế nào. Chỉ cần không phải gả Ninh nhi đi đến nơi xa như vậy là được rồi.” Rồi bà quay qua hỏi hoàng thượng: “Hoàng thượng, khi nào người mới cho Ninh nhi và
Lâm Mặc đến với nhau?”
Hoàng thượng cười đáp: “Nhi thần định sẽ tổ chức hội thi võ trạng vào tháng sau. Nếu Lâm Mặc đạt được thì trẫm sẽ gả Ninh nhi cho y ạ!” Thái hậu cùng hoàng hậu và Tử Hạo đồng loạt gật đầu tán thành.
Tử Hàn sau khi nghe xong thì khó xử vô cùng, biết hoàng tỷ yêu Lâm tướng quân vậy mà Cao tiểu thư kia lại dám cả gan làm những chuyện như vậy. Hắn nhất định sẽ không để nàng ta có cơ hội phá hoại hạnh phúc của hoàng tỷ
đâu.