Sau khi thưởng tiệc xong thì hoàng thượng cho tất cả lui xuống còn ông và hoàng hậu cùng nhị vị vương gia và
Vĩnh Ninh dẫn Thế Bảo đi dạo xung quanh hoàng cung.
Đi một lúc thì mọi người cùng vào Vọng Xuân đình nghỉ ngơi, Thế Bảo ngắm phong cảnh nơi hoa viên mà say đắm:
“Hoàng cung Phong Thiên quốc quả nhiên sơn thủy hữu tình, vốn đã nghe từ lâu phong cảnh của quý quốc đẹp tựa trong tranh nhưng nay được diện kiến quả thật khiến bổn thái tử mãn nhãn.”
Hoàng hậu cười nhẹ nói: “Nếu thái tử không chê thì bản cung sẽ cho nhị vị vương gia dẫn ngài đi xem cảnh đẹp ở
bên ngoài, phong cảnh như họa sẽ khiến ngài phải lưu luyến không quên đấy.”
Thế Bảo mỉm cười gật đầu: “Vậy trong bảy ngày ở đây đành làm phiền hai vị vương gia chiếu cố bổn thái tử rồi.”
Tử Hạo cười xua tay: “Nào có, đây là vinh hạnh của bản vương.” Trong khi Tử Hạo vui vẻ tươi tắn thì Tử Hàn vẫn một bộ mặt âm trầm mà nhìn Thế Bảo cứ như đang nhìn kẻ thù truyền kiếp vậy khiến không khí có chút kỳ dị.
Vĩnh Ninh thấy không khí như vậy thì lên tiếng: “Thái tử đã quen với thức ăn nơi đây chưa ạ?”
Thế Bảo khách sáo nói: “Đa tạ công chúa quan tâm, món ăn ở đây rất ngon ta rất thích.”
Hoàng thượng mỉm cười: “Ngài thích là tốt rồi.”
Đột nhiên Thế Bảo quay sang nói: “Hoàng thượng, giờ ta có thể xuất cung ra ngoài dạo chơi có được không?”
Hoàng thượng vuốt nhẹ râu rồi gật đầu: “Chuyện này cũng được nhưng để dảm bảo an toàn cho thái tử trẫm sẽ phái thêm hai ảnh vệ theo để bảo vệ ngài.”
Thế Bảo mỉm cười cúi đầu nói: “Vậy bổn thái tử xin đa tạ hảo ý của hoàng thượng.” Mọi người ngồi trò chuyện ngắm cảnh một lúc nữa rồi về tẩm cung nghỉ ngơi, Thế Bảo cũng chuẩn bị y phục để xuất cung ngắm cảnh cùng hai hộ về và ảnh về do hoàng thượng phái đến.
-------------*******-------------
Y cùng bốn hộ vệ xuất cung đi dạo, vì muốn ngắm phong cảnh nên cả năm người quyết định đi bộ để dạo xem kinh thành hoa lệ này.
Giữa con phố to lớn, các gian hàng lớn nhỏ san sát cạnh nhau, hàng hoa được bán đa dạng và phong phú, tiếng rao mời gọi khách ghé xem vui tai tựa như những bài hát đồng dao được lũ trẻ ê a cả ngày, những tửu lầu sang trọng được xây dựng ở những nơi đông người qua lại, bảng hiệu được viết bằng nét chữ điêu luyện cực kỳ đẹp mắt, những dải đèn lồng đủ màu được treo cao khiến cả con phố ngập tràn trong sự sầm uất, ấm no. Từng dòng
người tấp nập, tiếng nói cười vui vẻ khiến người ta cảm nhận được nơi đây đang
hưởng niềm hạnh phúc quốc thái dân an và cũng cho thấy hoàng thượng là bậc thánh hiền và tài giỏi về trị quốc an bang.
Trên đường đi xem mọi nơi thì vô tình bước chân Thể Bảo dừng lại trước một phủ gia, trên phủ có bảng đề “Cao Phủ” khiến y chợt khựng lại, khẽ quay qua hỏi ảnh vệ: “Đây là phủ của ai mà lạ có binh sĩ canh gác vậy?”
Ảnh vệ thứ nhất cúi đầu thua: “Bẩm thái tử, là phủ của Cao Nghiêm Trung, là đại tướng quân của Phong Thiên Quốc ạ!”
Thế Bảo nghe tên Cao tướng quân thì bỗng nhớ lại tên người hoàng thượng nhắc đến có nữ nhi nhận nhiệm vụ trang hoàng yến tiệc hôm nọ cũng là Cao tướng quân này đi. Y vội vàng hỏi thêm: “Vậy vị tướng quân này có nữ nhi nào không?”
Ảnh vệ thứ hai đap: “Bẩm thái tử, Cao tướng quân có hai nữ nhi là Cao Khiết Anh và Cao Khiết An tiểu thư, gần đây lại có thêm một người là biểu tỷ của hai vị tiểu thư ấy đến phủ và cũng có vào cung phụ giúp trang hoàng buổi yến tiệc đón thái tử đấy ạ.” Quá rõ ràng rồi, hóa ra phủ mà các nàng ở lại là ở đây.
Y vui vẻ trong lòng xoay qua nói với bốn người: “Bổn thái tử trong lòng thấy thích cách bày trí ấy nên muốn vào trong thỉnh giáo tiểu thư một chút có được không?”
Hai ảnh vệ nghe vậy vội nhìn nhau, hoàng thượng chỉ dặn bọn họ theo thái tử chứ không dặn bọn họ cấm cản ngài
thăm võ tướng nên chuyện này chắc cũng được đi. Ảnh vệ thứ nhất nói: “Dạ tất nhiên là được ạ.”
Nói rồi cả năm người bước đến Cao phủ nhờ người vào thông báo là có người muốn gặp Cao tiểu thư để thỉnh giáo chút việc. Binh sĩ gác cổng nghe vậy thì một người chạy vào báo cáo còn một người mời Thế Bảo và bốn hộ vệ vào cửa đợi Cao tướng quân cho phép vào trong gặp mặt.