Sau khi hồi cung, hoàng thượng liền cho gọi Nghiêm Trung vào điện diện thánh, Nghiêm Trung từ doanh trại vội vã vào cung theo ý chỉ mà trong đầu đầy dấu hỏi.
Vừa vào cung đã được Lý công công dẫn vào ngự thư phòng, ông thấy hoàng thượng đã ngồi uy nghi trên ghế đợi sẵn. Nghiêm Trung quay xuống hành lễ: “Mạc tướng Cao Nghiêm Trung bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Hoàng thượng phất tay nói: “Miễn lễ đứng lên đi. Trẫm hôm nay triệu khanh đến là có chuyện muốn hỏi.”
Nghiêm Trung mờ mịt cúi đầu hỏi: “Không biết hoàng thượng muốn hỏi mạc tướng chuyện gì ạ?”
Tử Long một thân hoàng bào bước xuống đứng đối diện với ông hỏi: “Trẫm nghe nói dưới trướng khanh có một tướng quân tên Lâm Mặc đúng chứ?”
Nghiêm Trung gật nhẹ nói: “Dạ đúng vậy. Không biết hoàng thượng đột nhiên lại hỏi như vậy là…”
Tử Long đưa tay lên chặn lại câu nói chưa hết của Nghiêm
Trung, ông chấp hai tay phía sau hướng ra cửa mà tiến lên một bước nói: “Khi nãy trẫm cùng thái hậu đi dâng hương, không may công chúa bị uy hiếp. Trẫm lại cải trang di hành nên không mang theo binh lính, cũng may có hắn ra tay giúp đỡ. Lại vô tình hắn lại cùng công chúa chọn cùng sợi tơ hồng, thấy có điềm lạ nên trẫm cùng Ninh nhi đi xin sâm thì vị đạo quân kia giải thích nói là đây là thiên duyên trời định. Còn nói là không được ngăn cấm nếu không sẽ mang họa sát thân. Nên trẫm mới muốn triệu khanh vào cung gấp để hỏi rõ về hắn.”
Nghiêm Trung lúc đầu còn hơi bất ngờ nhưng càng nghe càng thấy lạ lạ. Đến cuối cùng ông chỉ chốt một câu: “Tất cả chuyện này chắc chắn do người bày ra, mà đầu sỏ không ai khác ngoài hai ái nữ to gan nhà ông đây.” Nghiêm
Trung nhắm mắt ổn định tinh thần, thật ra ông vẫn luôn quý Lâm Mặc và đối xử với y tựa như con ruột. Lại thấy tình hình này thì sáu phần là hoàng thượng vừa ý rồi. Nữ nhi ông đã đốt lửa vậy rồi thì ông cũng phải góp chút gió vào chứ!
Tử Long thấy ông im lặng thì xoay người liền gọi: “Cao tướng quân?”
Nghiêm Trung hồi thần lại cúi đầu tâu: “Bẩm hoàng thượng, Lâm Mặc là tướng quân đã theo dưới trướng thần sáu năm, lúc y mới vào doanh trại chỉ mới mười lăm tuổi. Y là người rất nhiệt huyết, võ nghệ lại cao, tư chất thông minh, am hiểu chiến lược và dụng binh nên chỉ mới hai mươi tuổi đã là một vị tướng quân với nhiều chiến công hiển hách. Y là người rất có trách nhiệm với chức trách của mình, phong thái đỉnh đạc. Giải quyết vấn đề tuyệt không sai sót.”
Hoàng thượng ít khi nghe ông khen một ai nhưng nay ông lại khen y như vậy thì chắc hẳn không phải tầm thường, Tử Long hiếu kỳ hỏi tiếp: “Vậy y là người ở đâu? Gia cảnh thế nào?”
Nghiêm Trung đáp: “Bẩm hoàng thượng, quê y ở Lạc Dương, xuất thân là con nhà võ với phụ mẫu đều là võ sư mở một lớp dạy võ tại đó, gia cảnh tương đối đủ ăn đủ mặc. Phụ mẫu y luôn mong sau này y có thể mang chút tài nghệ
ra giúp đời nên từ nhỏ y đã có ước mong gia nhập quân ngũ và trở thành tướng quân như bây giờ ạ. Nhưng không may ba năm trước phụ mẫu vì bạo bệnh mà qua đời, y vì thế chỉ có một mình nên ở mãi trong doanh trại không về quê nữa.”
Tử Long đưa tay vuốt râu gật đầu hỏi: “Vậy y đã có thê thất chưa?”
Nghiêm Trung nghe đến đây thì lắc đầu thở dài: “Dạ bẩm chưa ạ! Y luôn thấy bản thân không xứng nên hầu như chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện đó. Lúc mạc tướng hỏi thì y chỉ cười lắc đầu cho qua, cứ nói là chưa làm gì được cho Phong Thiên quốc nên chưa dám nghĩ đến chuyện cưới thê. Nhưng thật sự thì do y mặc cảm về gia cảnh và xuất thân mà thôi, vì vậy mà đã hai mươi nhưng chưa một lần để ý đến ai.”
Hoàng thượng nghe xong gật gù rồi phất tay: “Được rồi, trẫm cho khanh lui.” Nghiêm Trung cúi đầu hành lễ rồi ra về.
-------------*******--------------
Hoàng thượng hỏi thăm về thông tin của Lâm Mặc xong thì vội đi đến Từ Ninh cung tìm thái hậu. Vừa đến ông đã phất tay cho lui tất cả rồi bước đến ngồi xuống kể lại tất cả cho thái hậu nghe, nghe xong thái hậu gật đầu hài lòng: “Hoàng thượng, ai gia lại thấy rất có cảm tình với cậu bé này, hơn nữa lúc cậu ấy và Ninh Nhi đứng gần thì lại thấy vô cùng xứng đôi. Có lẽ đây là nhân duyên của Ninh nhi, ai gia nghĩ nếu cậu ấy làm phò mã cũng không tệ.”
Hoàng thượng trầm ngâm một chút rồi nói: “Để nhi thần điều tra lại kỹ càng rồi chúng ta hãy quyết định được không mẫu hậu?” Bà thấy cũng có lý nên gật đầu tán thành. Đúng lúc ấy Tử Hàn bước vào.
Hắn cúi đầu hành lễ: “Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng.”
Thái hậu nhìn hắn mỉm cười: “Nào! Hàn nhi, qua đây ngồi với ai gia nào.” Hắn hơi nhếch môi tạo một nụ cười nhạt rồi bước qua ngồi cạnh bà.
Hoàng thượng nhìn hắn hỏi: “Con đến đây có việc gì sao?”
Tử Hàn gật đầu đáp: “Dạ phụ hoàng, những chuyện phụ hoàng nhờ con điều tra con đã hoàn thành, người hãy xem.” Vừa nói hắn vừa mang ra một cuốn sách từ trong tay áo ra đưa cho ông.
Hoàng thượng cầm lấy nhìn rồi gật đầu, ông ngẩng lên nhìn hắn nói: “Trẫm muốn nhờ con điều tra một người tên Lâm Mặc, là tướng quân dưới trướng của Cao tướng quân. Con hãy điều tra kỹ về người này rồi báo lại cho trẫm biết.”
Tử Hàn hơi càu mày khó hiểu nhưng vẫn nhận lệnh: “Nhi thần tuân chỉ, nhi thần xin cáo lui trước.” Hoàng thượng gật nhẹ, hắn đứng lên cúi đầu rồi bước ra ngoài. Hoàng thượng ngồi trò chuyện với bà một lúc rồi cũng về ngự thư phòng giải quyết đống tấu chương trên bàn.