Những ngày sau đó cứ hàng ngày Khiết Anh và Khiết An phải vào cung đàn ca múa hát để làm vui lòng thái hậu.
Hôm nay cũng như thường lệ, sau khi từ hoàng cung trở về thì Khiết Anh và Khiết An nhào vào mâm cơm chiều mà Túc Trân vừa mới chuẩn bị.
Khiết Anh nhìn mâm cơm mà nước mắt lưng tròng: “Cả tuần rồi mới được ăn cơm nhà với phụ mẫu, hic…hic….thật là mừng quá đi mất.”
Khiết An cũng bên cạnh cảm thán: “Đúng a!! Mấy nay muội ăn thức ăn trong cung ngán đến tận cổ luôn rồi a!!”
Túc Trân nhìn cả hai không có phép tắc liền nhẹ giọng quở trách: “Hai đứa làm gì vậy hả? Không còn ra dáng tiểu thư khuê cát gì cả!”
Nghiêm Trung lại mỉm cười nhìn cả hai với ánh mắng cưng chiều: “A Trân, nàng mặc kệ chúng đi, nếu ở nhà còn phải giữ kẽ thì còn gì là tự do nữa!” Khiết Anh và Khiết An nghe vậy liền ngồi bật dậy nhìn ông, ánh mắt bỗng sáng lấp lánh. Phụ thân thật tuyệt vời quá đi!
Bà ngồi xuống bên cạnh nói: “Cũng do chàng chiều chúng hư đấy! Chàng xem, có nhi nữ nào như chúng nó không? Hai đứa suốt ngày chạy nhảy gây chuyện khắp nơi, đã vậy còn muốn làm nguyệt lão se duyên gì đó cho công chúa đương triều nữa chứ! Còn chàng lại dung túng chúng hết lần này đến lần khác. Giờ thì hay rồi, mang cả Cao gia ra để nghịch nữa chứ! Thiếp đúng là bị phụ tử nhà chàng làm cho tức chết mà!”
Khiết Anh nghe bà nói vậy thì cùng Khiết An bước qua ôm bà, Khiết Anh lên tiếng: “Mẫu thân, con biết người lo lắng cho con. Nhưng chúng con cũng có suy tính kỹ rồi mới làm, người đừng lo nữa mà!”
Khiết An cũng tiếp lời: “Đúng đó ạ! Với lại công chúa vốn là bằng hữu tri kỷ của chúng con. Thấy công chúa đau lòng như vậy chúng con sao chịu cho được. Chúng con hứa sẽ cân nhấc kỹ mọi việc trước khi con làm nên người hãy yên tâm có được không ạ?”
Túc Trân đưa tay lên má hai nữ nhi của mình, với ánh mắt dịu dàng bà khẽ thở dài nói: “Mẫu thân biết rồi! Nào, ngồi lên ăn cơm thôi. Chẳng phải hai đứa nói lâu rồi chưa được ăn cơm do mẫu thân nấu sao?”
Cả hai hí hửng đứng dậy về ghế ngồi và bắt đầu điên cuồng ăn. Túc Trân nhìn thấy liền mắng yêu: “Trời đất! Coi hai đứa kìa, ai không biết còn tưởng hoàng thượng bỏ đói các con đấy!”
Khiết Anh và Khiết An vẫn không quan tâm mà cắm đầu ăn, Nghiêm Trung và Túc Trân nhìn cũng chỉ biết lắc đầu cười rồi bắt đầu động đũa.
Sau khi ăn xong, Khiết Anh đã chạy ù vào phòng, leo lên chiếc giường yêu dấu của mình nằm dài khẽ nói: “Ôi! Cái giường yêu quý của ta, cuối cùng hôm nay ta có thể ngủ được một giấc an ổn rồi a!!” Nói rồi nàng nhắm mặt lại ngủ một giấc đến sáng hôm sau.
-------------*******-------------
Ngày hôm sau, đến tận mặt trời ló dạng thì Khiết Anh mới bò ra khỏi giường, sau một tuần liền nàng mới được ngủ ngon như vậy. Thật là sảng khoái mà, Tiểu Mai đã chuẩn bị sẵn nước rửa mặt và y phục cho nàng. Nàng quay
qua nói với Tiểu Mai: “Muội hãy chuẩn bị nước cho ta đi, ta tắm rồi chúng ta đến quân doanh.” Tiểu Mai cúi đầu đi ra chuẩn bị.
Sau khi chuẩn bị xong thì Tiểu Mai lui ra. Nàng nhẹ nhàng trút bỏ xiêm y rồi bước vào dục thùng, mái tóc đen dài được nàng xỏa ra tùy ý, dòng nước ấm khiến da nàng ánh hồng như hoa đào nở rộ, từng làn khói nghi nghút bốc
lên khiến nhan sắc nàng càng thêm mờ ảo, quyến rũ, từng cánh hoa lê thơm ngát tỏa hương tạo cảm giác thoải mái dễ chịu vô cùng.
Sau khi tắm xong, nàng gọi Tiểu Mai vào chải đầu thay y phục cho nàng rồi cả hai cùng nhau đến quân doanh tiếp tục nhiệm vụ của nguyệt lão se mối tơ hồng.