Xuyên Về Thay Nguyệt Lão Se Duyên

Chương 18



Bỗng tiếng đàn réo rắt vang lên, cùng lúc mọi người hồi thần bước về phía bàn tiệc theo chỉ dẫn của cung nữ rồi an tọa ngồi xuống thì tiếng nhạc cũng vừa dừng.

Thái hậu cất giọng hiền lành: “Hôm nay là thọ thần của ai gia, những người được mời đến đây đều là bá quan văn võ  và hoàng thân quốc thích. Ai gia thật vui khi mọi người đến đây chúc thọ ai gia. Người đâu! Hiến vũ!”

Tiếng đàn réo rắc vang lên lần nữa, kèm theo là một thân ảnh nhỏ nhắn với bộ y phục màu lam đẹp mắt phi thân từ trên ngọn tử đằng bay xuống cùng với hai dải lụa màu lam tung bay tựa như tiên nữ hạ phàm, nàng dùng khăn lụa màu trắng che nửa gương mặt, mái tóc đen dài được buộc hờ hững bởi dây buộc màu trắng cùng ba ngàn sợi tóc tung bay theo gió, khách quan chỉ nhìn thấy được đôi mắt long lanh như nước đẹp vô cùng. Dáng người mềm mại hòa với dải lụa ấy tựa như làm một cùng với âm thanh ma mị của tiếng đàn phát ra khiến mọi người trong phút chốc bị cuốn vào không lối thoát.

Vũ điệu đã dứt nhưng tâm trạng mọi người dường như vẫn chưa thể chấp nhận được kết thúc như vậy nên có chút vấn vương, có chút tiếc nuối, những tiếng vỗ tay vang lên giòn giã, mọi người đều hô lớn: “Hay! Hay lắm!” Vũ cơ ấy quỳ xuống hành lễ và nói: “Chúc thái hậu thọ tựa thái sơn!” Lời nói vừa dứt thì trên ngọn tử đằng gần đó rơi xuống hai câu chúc được viết bằng mực vàng trên nền vải lụa đỏ đẹp tươi với câu chúc “Cung Chúc Thái Hậu- Vạn Thọ Vô Cương” Khiến tất cả những người ở đó một phen mãn nhãn.

Thái hậu vỗ tay tán thưởng: “Hay! Ai gia thật sự chưa bao giờ thấy bữa tiệc nào đầy bất ngờ như thế! Hay lắm!” mọi người cũng vỗ tay và cũng tò mò về người đã đứng ra tổ chức bữa tiệc như vậy.

Nghiêm Trung ngồi một bên tuy biết ai là người đứng ra tổ chức nhưng cũng không tránh khỏi kinh hỉ khi nhìn thấy những gì đang diễn ra trước mặt. Bá quan văn võ thay nhau lên dâng lễ vật chúc thọ.

Bỗng nhiên vũ cơ lam y ấy đứng qua một bên phất tay: “Dâng thiện trù lên!” Một đoàn cung nữ nhẹ nhàng thướt tha trên tay bưng từng món sơn hào hải vị lên, sau khi dâng món xong thì vũ cơ lam y ấy cúi đầu nói: “Thưa thái hậu,

thảo dân còn hai tiết mục múa xin dâng lên thái hậu thưởng thức ạ!”

Bà phấn khỏi nói: “Được, được.” Vừa dứt lời thì âm thanh đàn được vang lên lần nữa, lần này là các vũ cơ trong cung thể hiện, họ cùng ăn uống cùng xem biểu diễn say sưa. Bên dưới nhộn nhịp no say nhưng trên ngọn cây tử đằng nào đó Khiết Anh đang đen mặt mà thầm mắng: “Hừ chỉ biết khen thưởng vỗ tay rồi ăn uống no say, bà ngồi đây vừa đau mông vừa đau lưng, vừa đói vừa khát còn phải đàn cho vũ công múa, ngón tay sắp mất cảm giác luôn rồi. Đúng là tự kiếm việc khó để hành xác bộ xương già của bà đây mà! Cũng may An An có chuẩn bị một ít bánh nếu không đã bị đói đến hoa mắt mà té lộn cổ xuống đất luôn rồi.” Họ liên tiếp trình diễn hai bài rồi cúi đầu lui xuống trong sự tán thưởng và phấn khích của mọi người.

Một vị quan ngồi gần đó đứng lên nói: “Thái hậu, năm nay thọ yến của người thật đặc sắc, có thể cho chúng thần biết được người tổ chức yến thọ này được không ạ?” Tất cả bá quan văn võ đều nhôn nhao lên muốn được xem người bày tiệc.

Hoàng thượng đứng lên nói: “Thật sự thọ yến hôm nay đúng là khiến trẫm đại khai nhãn giới, trẫm truyền cho người tổ chức thọ yến hôm nay lên cho mọi người diện kiến.”



Lý công công bên cạnh hô lên: “Truyền người tổ chức thọ yến tấn kiến.” Chưởng quản sự, Tiểu Mai, Tiểu Đào và những người hai ngày nay cùng nàng tham gia bày trí từ từ bước lên, vũ cơ lam y đột nhiên tháo khăn che mặt khiến mọi người ngất ngây vì nhan sắc thanh cao thoát tục như tiên nữ không vướng chút bụi trần, nàng điểm chân bay lên ngọn tử đằng gần đó và mang một nữ nhân khác với nhan sắc câu hồn đoạt phách bay xuống, trên tay còn ôm một bó hoa to và một cây ổ cầm xuất hiện trước mặt mọi người khiến cho tất cả sốc đến mức ngẩng người.

Nghiêm Trung cũng sốc không kém, ông không ngờ nữ nhi của mình hóa ra lại là nhạc công cho cả buổi tiệc hôm nay, đúng là khiến ông mở mang tầm mắt. Khiết Anh nắm tay Khiết An bước đến, nàng nhẹ nhàng đặt cổ tranh xuống bàn Nghiêm Trung mỉm cười rồi ôm bó hoa đi đến bên thái hậu cúi người tặng hoa cho bà, giọng nói trong trẻo như chim sơn ca khẽ cất lên: “Dân nữ xin chúc thái hậu thọ tỉ Nam Sơn!” rồi nàng nhoẻn miệng cười một nụ cười khuynh thành lộ ra chiếc răng khểnh xinh xắn.

Thái hậu bị đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến bà không biết phải diễn tả cảm xúc thế nào. Bà nhận lấy hoa rồi nhẹ nhàng nắm tay Khiết Anh và nói: “Cảm ơn con vì tất cả, ai gia rất thích buổi tiệc hôm nay con sắp xếp. Rất tuyệt vời.”

Nàng nghe vậy cúi đầu mỉm cười rồi bước xuống đứng cạnh Khiết An, cả hai nàng cũng những người bày tiệc đồng loạt quỳ xuống, Khiết Anh nói: “Dân nữ Cao Khiết Anh và muội muội Cao Khiết An là nữ nhi của Cao tướng quân cùng chưởng quản sự tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế! Vạn vạn tuế!”

Hoàng thượng phất tay: “Đứng lên đi, Khiết Anh, hôm nay ngươi quả thật khiến thái hậu và trẫm rất hài lòng. Nay trẫm ban cho ngươi hai mươi xấp lụa tơ tằm, hai mươi lượng hoàng kim, hai mươi viên dạ minh châu, hai ngọc

bội phỉ thúy hoàng gia, còn những người còn lại mỗi người thưởng hai năm bổng lộc cùng với hai mươi xấp lụa thượng hạng và hai mươi lượng bạc trắng”

Nhóm người cúi đầu thưa: “Tạ ơn hoàng thượng.” Ông phất tay cho Lý công công mang giấy để mọi người ký tên nhận phần thưởng của mình. Cả nhó đứng lên ký tên xong thì chưởng quản sự bước đến quỳ xuống nói: “Tâu hoàng thượng, nô tài có chuyện muốn tấu ạ!”

Hoàng thượng thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn bình thản đáp: “Có chuyện gì?”

Chưởng quản sự nói: “Tâu hoàng thượng, Cao đại tiểu thư tài hoa hơn người, hạ quan xin hoàng thượng có thể cho phép tiểu thư được tham gia bày trí yến tiệc hoàng cung cùng với chúng nô tài có được không ạ?”

Khiết Anh đang đứng bên cạnh Khiết An khi nghe vậy thì giật mình nhìn ông, hoàng thượng nghe vậy thì khẽ âm trầm suy nghĩ, thái hậu thấy vậy liền đồng ý ngay: “Ai gia đồng ý, từ giờ mọi yến tiệc trong cung sẽ do đại tiểu thư cao phủ tổ chức, Dương quản sự hãy giúp đỡ con bé nhiều hơn nhé!.” Bà vừa nói vừa lấy trong tay áo hai lệnh bài màu vàng ra đưa cho cả hai: “Đây là lệnh bài thông hành trong cung, có chúng rồi hai đứa được đi bất kể nơi nào trong cung mà không cần xin phép. Hai đứa cầm lấy đi!” Vốn bà muốn tặng hai nàng lện bài này để dễ dàng bắt cháu dâu nhưng không biết lấy lý do gì. Không ngờ trời lại chiều lòng bà như thế!!



Sự việc quá bất ngờ khiến cho Khiết Anh và Khiết An cứ như trời trồng không tiếp thu kịp, Nghiêm Trung thấy vậy vội bước ra quỳ xuống nói: “Tạ thái hậu ân điển, nhưng mạc tướng nghĩ hai hài tử nhà mạc tướng tuổi nhỏ tài

mọn e không thể đảm đương được việc đó đâu ạ!”

Thái sư ngồi bên cạnh nói: "Cao tướng quân, Cao tiểu thư quả thật có tài, buổi thọ yến hôm nay quả thật khiến mọi người vô cùng hứng thú, ngài không cần khiêm tốn như vậy đâu."

Thừa tướng cũng nói: "Đúng đó, hôm nay nay tiểu thư đã mang đến cho tất cả một sự kinh hỉ mà trước nay chưa từng có, ngài phải tự hào về lệnh ái chứ?"

Hoàng hậu lên tiếng: "Đúng vậy, đây là buổi thọ yến tuyệt vời nhất mà bổn cung từng được thấy, bổn cung thật lòng rất muốn mỗi khi có yến tiệc đều được bày trí long trọng và đẹp mắt như vậy."

Hoàng thượng lên tiếng: "Được rồi, trẫm lệnh mỗi khi có yến tiệc thì Cao tiểu thư sẽ đứng ra tổ chức, trẫm tin khanh ấy sẽ làm được."

Nghe vậy ông đành đứng lên nắm tay Khiết Anh và Khiết An đang đơ ra tại đó quỳ xuống: “Mạc tướng Cao Nghiêm Trung thay mặt hai ái nữ xin tuân lệnh ạ.”Hoàng thượng, hoàng hậu và thái hậu hài lòng gật đầu, Lý công công mang hai lệnh bài xuống cho hai nàng cùng lời chúc mừng đến hai nàng, Vĩnh Ninh ngồi bên thái hậu nhìn hai nàng mà mỉm cười.

Yến tiệc kết thúc cũng đã trễ, mọi người quỳ xuống cung tiễn hoàng thượng hồi cung thì quay qua chúc mừng Nghiêm Trung vì có hai nữ nhi tài hoa xuất chúng còn nhan sắc khuynh thành, Nghiêm Trung chỉ cúi đầu cảm tạ nhưng thật ra trong lòng muốn nhảy dựng lên: “Nữ nhi của ta thật tài giỏi quá đi!!!” nhưng ngoài mặt vẫn một nét khiêm tốn trước những lời khen ấy.

Phía xa có hai thân ảnh đang nhìn về phía hai nàng thầm đánh giá một hồi. Một người lạnh lùng vô cảm khẽ nhếch môi nói thầm: “Cao Khiết Anh sao? Nàng thật thú vị đấy!” Bên cạnh là một người khác với nét ôn nhu dịu dàng thầm nhủ: “Cao Khiết An! Nàng thật biết cách làm tim người khác loạn nhịp đấy!” Dứt lời hai thân ảnh ấy cùng cận vệ từ từ khuất dần trong màn đêm tĩnh mịch.

 

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv