Đối phương lập tức nói: "Làm sao có thể!"Ông ta đã nghe nói từ lâu, ba đứa nhỏ kia của Tư Vân chính là từ nông thôn đến.Ở nông thôn cái gì giáo dục, hắn còn không biết sao?Đứa nhỏ từ nông thôn tới kia, làm sao có thể so sánh với con trai mình.Quả thực chê cười.Bất quá nói như vậy, hẳn chỉ là đi một hình thức mà thôi.Nghĩ như vậy, đối phương nhất thời tràn đầy tự tin.Dù sao chỉ cần Tư Vân cho ông ta cái danh ngạch này, chắc chắn không phải chuyện gì lớn.Cha Tư thấy cô nói như vậy, cơn tức giận cuối cùng cũng tiêu tan một chút.Đứng dậy nói: "Nếu đã nói xong rồi, vậy chúng ta đi trước."Tư Vân làm bộ làm tịch nói: "Chú không ăn một bữa cơm rồi đi sao? Vừa vặn con nấu cháo.""Không nhiều lắm, nhưng con pha nước vẫn đủ uống.""Hiếm khi có khách đến thăm, mặc dù không đưa gì, nhưng có người đến thăm chúng ta, cần ta hỗ trợ, ta cũng rất vui vẻ, chú Ba về sau nếu có chuyện gì, có thể trực tiếp tới tìm ta là được."Nghe được lời này, trên mặt cha Tư hai người hiện lên vài phần xấu hổ.Nhưng mà chú ý tới biểu tình vui mừng trên mặt anh em bên cạnh, trong lòng cha Tư lại lộp bộp.Chẳng lẽ nha đầu này ngu xuẩn cho rằng, đối phương cái gì cũng không cần cho cũng có thể hỗ trợ sao?Nói như vậy, còn ai sẽ đi tìm ông ta tặng lễ vật đây?Trực tiếp tới tìm cô không phải tốt rốiao.Cái ngu xuẩn này.Tư tam thúc cũng cảm thấy mình ngu xuẩn, sớm biết Tư Vân nha đầu này, dễ lừa dối như vậy.Ông ta đã tự mình tới từ lâu.Làm sao còn cần năm lần bảy lượt đến nhà đại ca, vừa tặng lễ vừa lấy lòng.Chú ba Tư có chút hối hận.Cha Tư toát mồ hôi lạnh, ho khan một tiếng, móc từ trong túi ra một trăm đồng, tiến lên lớn tiếng nói: "Vân Vân, đây là quà dọn nhà chú Ba đưa cho con, cầm đi mua cho con một ít đồ tốt."Tư Vân cười nói: "Chú Ba thật hào phóng, con còn tưởng rằng không ai nhớ cháu, vậy con không khách khí."Trong lòng chú ba Tư thầm mắng một tiếng cha Tư cái cáo già này.Dối trá cười nói: "Chuyện này là chuyện nên làm."Sau đó ông ta nhìn về phía cha Tư hỏi: "Chẳng lẽ các con dọn đến, đại ca bọn họ cũng không tới thăm một chút sao?"Giọng điệu ông ta ra vẻ hoài nghi.Cha Tư vừa muốn mở miệng, liền nghe Tư Vân ngây thơ nói: "Đúng vậy."Trên đầu cha Tư toát ra mồ hôi lạnh.Ông ta vội ngắt lời nói: "Ai, gần đây bận, không có thời gian tới thăm hai đứa, là cha không phải.""Vậy đại ca chẳng phải cũng là lần đầu tiên tới cửa sao, cũng không mang quà cho Vân Vân và đứa nhỏ..." Chú ba Tư cảm thấy mình bị cha Tư lừa rồi.Lúc này Tư Vân đã đồng ý, ông ta cũng không cần phải lấy lòng như vậy, trong lòng thậm chí có chút khó chịu.Khó tránh khỏi trào phúng.Nghĩ thầm người ngoài nói quả nhiên là thật, Tư gia vì Lâm Tư Tư mà đuổi con gái nuôi Tư Vân mười tám năm này ra ngoài.Lúc này còn mặt mũi nhận nhiều đồ tốt như vậy, nhưng cái gì cũng không đưa cho Tư Vân bọn họ!Càng nghĩ ông ta càng hối hận.Cha Tư cảm nhận được ánh mắt bất mãn của đối phương, lập tức nói: "Sao có thể, tôi chỉ là vì giúp cậu chuyện này, cho nên tới vội vàng, không chuẩn bị mà thôi.""Vân Vân, chuyện này là cha không đúng, cũng không có chuẩn bị cái gì tốt, nơi này có chút tiền, con cầm lấy dùng. Không cần cả ngày ăn những thứ này, đối với thân thể không tốt." Cha Tư từ trong ngực lại móc ra một trăm đồng, trong lòng hối hận, sớm biết vừa mới cho năm mươi coi như xong, ông ta lo lắng vừa rồi mình cho ít, chú ba Tư bên kia sau này sẽ cho ít.Cho nên cố ý cho một trăm.Nào ngờ đối phương lại nói đến mình.Làm hại ông ta không thể không cho nhiều một chút.Bằng không người làm cha nuôi của mình còn không nhiều bằng người ngoài, không chừng sẽ bị chú ba Tư nói xấu sau lưng.Tư Vân cười tủm tỉm nói: "Chú khách khí rồi, các chú đã nói đến chuyện này rồi, vậy cháu không nhận chính là không nể mặt các chú."Cô ngoài miệng khách khí, nhưng trên tay lại không chút khách khí nhận tiền.Khóe miệng cha Tư thịt đau đến run rẩy.Vốn đối phương cũng cho ông ta nhiêu đây, lúc này tốt rồi, lại toàn bộ móc ra.Lúc này, dì Tưởng dẫn Tưởng Cứu lại đây.Thấy cửa không đóng, đi vào: "Vân Vân, nhà con có khách mà, cửa cũng không đóng?"Tư Vân cười nói: "Đúng, đây là cha nuôi và chú Ba của con, bọn họ thấy con dọn đến đây, cho nên tới chúc mừng con."Dì Tưởng nhìn hai người một cái, bà về hưu đã lâu, đối với hai người cũng không quen thuộc.Nghe nói là cha nuôi và chú Ba, cười nói: "Thì ra là thế, vậy được, dì tới chính là nói với con, hai ngày nữa khai giảng, chúng ta cùng đi."Tư Vân lên tiếng, lại hỏi: "Chú, chú Ba, hai người thật sự không ăn cơm rồi đi sao?"Cha Tư làm sao còn dám lưu lại, mỗi lần gặp phải đứa con gái này, ông ta không hiểu sao đều muốn xuất huyết nhiều một lần.Luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng trong lòng nhất thời lại nói không nên lời.Vội nói: "Không được, cha và chú ba của con còn có việc, đi trước."Nói xong đứng dậy, nhìn thoáng qua dì Tưởng, không nghĩ nhiều, hai người vội vàng rời đi.Buồn cười, ai muốn ăn cháo trắng khó coi của cô chứ.Dì Tưởng chào hỏi, nói: "Con mua cặp sách của Tiểu Đông Tiểu Hàn ở đâu vậy, Tiểu Cứu nhà dì nói nó cũng muốn một cái, dì muốn dẫn nó đi mua một cái.""Ở công ta Hàng Trắng." Tư Vân: "Chờ một chút, em cũng muốn ra ngoài một chuyến, chúng ta cùng đi."Nói xong, cô đi vào phòng bếp, đưa ra bữa trưa mình đã chuẩn bị trước cho Chu Thuật Hoài.Người đàn ông đã không trở về đã hai ngày.Tuy rằng anh nói không cần đưa cơm, bởi vì quá xa, muốn mời người nấu cơm gì đó. Nhưng Tư Vân vẫn nghĩ, mình cần phải đi qua xem thử.Sắp khai giảng rồi, có lẽ cô cũng không có thời gian qua thăm anh.Lúc trước Chu Thuật Hoài đã cho cô số điện thoại và địa chỉ.Đeo túi xách xách hộp cơm, Tư Vân nói với ba đứa nhỏ đang ăn cháo: "Tiểu Đông Tiểu Hàn, ở nhà trông chừng em gái có biết không?""Mẹ, mẹ phải về sớm một chút.""Mẹ, chúng con ở nhà chờ mẹ."Tư Vân phất phất tay, cùng đám người dì Tưởng rời đi.......Bên kia, trang trại ngoại ô.Trại chăn nuôi chuyển đến đã hơn nửa tháng.Nhân viên gì gì đó cũng đã không còn thiếu nhiều tìm được.Xung quanh toàn là một mảnh đất bỏ hoang
Trước kia bên này là vùng ngoại ô, cũng có không ít người ở chỗ này trồng trọt.Nhưng là bởi vì thành thị phát triển, tất cả mọi người hướng trong thành chạy, cho nên bên này cũng liền dần dần bỏ hoang xuống.Hoàn cảnh bên này cũng không tệ, duy nhất không tốt chính là không có người.Đi vào thành phố lái xe một giờ cũng không kém bao nhiêu.Bởi vì mọi người đi theo đi làm, ăn cơm thành vấn đề, tạm thời còn chưa tìm được người nấu cơm.Vì thế Vu Đông nhàn rỗi nấu cơm.Không có cách nào khác, trong nhiều người như vậy, cũng chỉ có anh ta nấu ăn khá hơn một chút.Trước đây cậu ta đã làm việc trong ban bếp hai năm.Sau đó bị ép về nhà thừa kế gia sản.Nhưng mà Vu Đông biểu thị mệnh ta do ta không do trời.Nhất định phải tự mình xông ra một phen thiên địa không thể.Vì thế liền đi theo Chu Thuật Hoài nuôi heo.Lúc này nấu cơm xong, trong lòng lại oán giận: "Dựa vào cái gì mà tôi phải đi làm việc, phải tới nấu cơm cho đám đàn ông các anh."215Người xung quanh cười nói: "Ai làm chỗ này của chúng ra, chỉ có cậu biết nấu cơm thôi chứ?""Ha ha, còn không phải sao, nghe nói cậu nấu cơm rất chuyên nghiệp.""Hình như nhà anh mở khách sạn, lão Vu, lúc nào thì dẫn anh em chúng ta đi chà xát một chút.""Đi đi đi." Vu Đông lườm bọn họ một cái: "Ông dây làm cho các anh coi như là các anh có lộc ăn, còn muốn đến nhà hàng của tôi ăn cơm, nằm mơ."Nói xong lại châm chọc Chu Thuật Hoài: "Lão đại, sao anh không để chị dâu làm? Chị dâu nấu cơm ngon như vậy."Chu Thuật Hoài xử lý xong một con heo, nghe nói như thế, nhìn cũng không nhìn cậu ta.Lấy găng tay nhuốm máu trên tay xuống, ném qua một bên.Lập tức hướng văn phòng của mình đi đến.Trong lòng Vu Đông lộp bộp, vội nói: "Lão đại, tôi sai rồi, tôi không xứng còn không được sao? Anh không ăn cơm?"Chu Thuật Hoài liếc mắt nhìn cậu ta một cái, lạnh nhạt ném hai chữ: "Khó ăn."Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi.Vu Đông thiếu chút nữa tức ngất đi.Không phải cậu ta chỉ đề nghị chút nữa để cho chị dâu nấu cơm thôi sao, có cần phải như vậy không?Mặc dù nói mình nấu cơm đúng là không có ăn ngon như chị dâu, nhưng cũng không đến mức khó ăn chứ?Lúc trước thím Lưu làm khó ăn như vậy, hắn còn không phải vẫn ăn như thường sao!Bị chị dâu nuôi nấng, lão tiểu tử này!Răng hàm Vu Đông Hậu đều cắn nát.Không được, cuộc sống ngột ngạt này, cậu ta một ngày cũng không qua nổi.Cậu ta còn muốn vào thành phố tìm hẹn hò với em gái xinh đẹp.Làm sao có thể lãng phí thời gian ở chỗ này nấu cơm cho đám lão gia này.Xem ra chuyện tìm người nấu cơm này, không thể trì hoãn nữa.......Chu Thuật Hoài trở về văn phòng.Anh hỏi người đứng ở cửa bên cạnh: "Có điện thoại không?"Đối phương sửng sốt một chút, ngơ ngác lắc đầu nói không có.Trong lòng lại kỳ quái, vì sao lão đại mỗi ngày tới câu nói đầu tiên là hỏi có điện thoại sao?Có điện thoại anh có thể không đi qua báo cho anh sao?Chu Thuật Hoài không nói gì, vào phòng, đóng cửa lại
Tầm mắt rơi xuống chiếc máy bàn mới tinh.Khẽ mím môi, lại thu hồi ánh mắt.Anh ngồi vào trước bàn làm việc, hai ngày nay vừa ổn định lại, trước đưa tới heo con xảy ra chút vấn đề, vẫn trông coi.Không về nhà.Hai đứa nhỏ cũng sắp đi học.Tư Vân chắc chắn bề bộn nhiều việc, cho nên mình cho cô số điện thoại, cô mới không có thời gian gọi điện thoại cho mình.Nghĩ như vậy, Chu Thuật Hoài cầm lấy bút, bắt đầu làm việc.Nhưng ánh mắt lại rơi vào ảnh cưới đặt ở một bên.Đó là bức ảnh chụp khi bọn họ còn chưa kết hôn.Ảnh chụp phía sau đưa về, anh bảo người ta rửa thêm một tấm nữa ở trong khung ảnh.Thiếu nữ trong ảnh xinh đẹp kinh người, nụ cười sáng lạn.Lúc ấy anh còn có chút không thích ứng, khuôn mặt căng thẳng.Biểu tình có chút bảo thủ.Chu Thuật Hoài nhìn có chút thất thần, ngòi bút ở trên giấy thấm điểm đen cũng không phát hiện.Anh không có tâm tư làm việc, đi tới bên giường nằm xuống.Người đàn ông cả đêm không ngủ lúc này lại không buồn ngủ chút nào.Một lát sau, Chu Thuật Hoài mở mắt, đi tới trước bàn, đem ảnh chụp đặt xuống đầu giường.Trước khi đi ngủ, đầu ngón tay xẹt qua vẻ đẹp trên ảnh chụp.......Tư Vân và dì Tưởng Tưởng Cứu tách ra, còn mình thì đi tìm xe buýt.Trong thành phố ngồi xe buýt, đi đâu cũng có.Chu Thuật Hoài cho cô địa chỉ, cô dựa theo vị trí, lên xe.Tuy rằng đã vào xuân, nhưng thời tiết vẫn có chút lạnh.Nhưng mà không rõ nguyên nhân, lỗ tai của cô cũng rất nóng.Cô xoa xoa lỗ tai, hỏi một tiếng sư phụ phải mất bao lâu.Sư phụ nói hơn một tiếng.Tư Vân nghĩ, còn xa lắm.Người đàn ông này, lúc tìm nhà, hẳn là đã nghĩ kỹ trước, tìm ở nơi cô và đứa nhỏ đi làm đi học tương đối gần.Ngược lại cách trại chăn nuôi của anh rất xa.Trước đây cô chưa từng đến trại chăn nuôi của ChuThuật Hoài, không chú ý qua vấn đề này.Một bên có người hỏi cô: "Cô là người Tây Giao sao? Bên kia thật hẻo lánh, không có người."Tư Vân dừng một chút, nói: "Không phải, qua đó tìm người."Đối phương cười nói: "Bên kia bây giờ đều là người mở nhà xưởng, đều là người làm công."Tư Vân cười cười, không nói gì.Cô đi tìm người, nhưng mà là đi tìm đàn ông.Cũng may mình mang theo hộp giữ ấm, nếu không hơn một giờ, đồ ăn sợ là sẽ nguội."Nói đến chuyện này, nhà của tôi bên kia cũng bị người mua, tuy rằng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng không nghĩ tới còn có người ở bên kia mở xưởng.""Cũng không phải sao, đáng tiếc nhà tôi không có đất đai, sớm biết như vậy, trước kia ở Tây Giao Quan Sơn bên kia liền làm nhiều một chút đất, nói không chừng có thể kiếm một khoản."Tư Vân vốn định nhắm mắt ngủ, nghe nói như thế, bỗng nhiên mở mắt ra."Quan Sơn?""Đúng vậy." Đối phương cười nói: "Trước kia bên chúng ta gọi là Quan Sơn trấn, hiện tại dọn đi, thành vùng ngoại ô, tất cả mọi người gọi là Tây Giao mà thôi."Ánh mắt Tư Vân chợt lóe.Trước kia tuy rằng cô không phải là người ở nơi này, nhưng cô biết, trong tương lai, sau khi thành phố phát triển, các loại xe lửa và sân bay đường sắt cao tốc bắt đầu thông hành.Mà trong thành có một vài năm ngắn ngủi phát triển thành trung tâm thành phố, đó là vùng núi Quan Sơn.Sân bay và đường sắt cao tốc tất cả đều được xây dựng ở khu vực này, xung quanh nhanh chóng phát triển, trong vài năm nghênh đón biến đổi lớn, giá phòng tăng vọt, dòng người tăng vọt, ưu thế tài chính.Mà người đã từng ở chỗ này có phòng ở, đều nhất cử trở thành nhà giàu phá bỏ và dời đi nơi khác trong một đêm phất nhanh.Sẽ không nói chính là nơi này chứ?Mặc dù trong tương lai, Tư Vân không quá chú ý đến những thứ này.Nhưng lúc cô đi công tác, đã đi qua vùng núi Quan Sơn một lần, lúc ấy vùng núi Quan Sơn đã sớm trở thành trung tâm thành phố phồn hoa nhất.Nhà cao tầng, xa hoa trụy lạc, ai từng nghĩ mấy chục năm trước, nơi này vẫn chỉ là một mảnh thành trấn hoang phế chứ?Cho nên nói, Chu Thuật Hoài có khả năng đánh bậy đánh bạ, tại như vậy một mảnh tương lai khả năng tấc đất tấc vàng địa phương, mở cái trại chăn nuôi?Người đàn ông này, thực lực cùng vận khí chứng minh, tùy tiện đầu tư cũng có thể nằm thắng nhân sinh?Trong trí nhớ của cô không có miêu tả Chu Thuật Hoài rốt cuộc đã làm những gì.Chỉ biết là anh mở trại nuôi heo.Nhưng trong tương lai thành nhân vật lớn giàu có hơn trăm triệu.Ai cũng không biết hắn làm sao thành.Tư Vân cũng không nghĩ tới vấn đề này.Nhưng lúc này, cô bỗng nhiên có dự cảm.Người đàn ông này, quả thực chính là người thắng cuộc!Mà bây giờ mình đã trở thành vợ của người đàn ông già.Bốn bỏ năm, tỷ phú tương lai chính là mình?Tư Vân chưa từng có chí hướng lớn lao gì, trong lòng cô, đủ tiền là tốt rồi. Cái gì oanh oanh liệt liệt kiếm tiền, làm sự nghiệp, chuyện mệt mỏi như vậy, cô thật sự không muốn làm.Cái khác xuyên qua đại quân đều vì sự nghiệp bận rộn khí thế ngất trời.Nhưng mà sống lại một đời cô cho rằng, những chuyện đời trước mình không làm được, sống lại một đời là có thể làm được .Bây giờ cô chỉ cần dạy học, thi vào khoa chính quy. Ở niên đại này, ngày sau làm sao cũng không thể thiếu cơm ăn là tốt rồi.Nhưng vừa nghĩ tới, mình cái gì cũng không cần làm, ngày sau còn có thể trở thành tỷ phú.Coi như là Chu Thuật Hoài có tiền thay lòng đổi dạ, ly hôn mình cũng có thể chia không ít.Nghĩ đến loại khả năng này - -"Ha ha ha!!!"Mọi người xung quanh bị tiếng cười đột nhiên của cô làm cho hoảng sợ."Cô làm sao vậy?" Người bên cạnh hỏi Tư Vân.Tư Vân nhất thời đắc ý không nhịn được cười ra tiếng, lúc này mới kịp phản ứng, vội che miệng lại.Mắt chớp."Không, không sao.."Chu Thuật Hoài ngủ không bao lâu, cửa văn phòng đã bị người gõ vang, anh nhíu nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: "Ai?""Lão đại, cửa có cô gái tìm anh."Chu Thuật Hoài xoay người ngồi dậy.Tư Vân tới?Đúng vậy, nhà máy có không ít người mới tới, mọi người chưa từng gặp Tư Vân, không biết cũng bình thường.Anh vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi qua, đi ra hai bước, bỗng nhiên chú ý tới trên quần áo của mình còn có chút vết máu.Lại xoay người lật một bộ quần áo sạch sẽ thay, sửa lại cổ áo, lúc này mới sải bước đi ra cửa - -