“Hôm nay lại giặt quần áo cho chị dâu à?”Từ khi trong nhà có một cô gái ngực khủng eo thon, cô gái có đôi mắt nhếch lên rất xinh đẹp, ngày hôm sau tất cả các xưởng nuôi heo trong huyện đều biết, Chu xưởng trưởng kết hôn lần thứ hai trở thành một người bị vợ quản.
Người đàn ông ngày xưa trong xưởng nói một không nói hai, giờ phút này đang ngồi, xổm trước vòi nước, bàn tay to đang cầm một tấm vải ren không biết tên, rất thuần thục và cẩn thận chà xát.
Đôi lông mày rậm nhíu chặt lại hơi lẩm bẩm, tôi tự tay giặt, đêm nay em phải mặc cái này cho tôi xem....
1.
Khi Tư Vân vừa tỉnh lại, tiêu hóa ký ức xa lạ, đã nghe được tiếng khóc rống của người phụ nữ.
“Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ ông để cho con gái của chúng ta gả cho một người đàn ông lớn tuổi có ba đứa con sao?”
“Ô ô, nó đã chịu khổ mười mấy năm rồi, không phải tôi không thương Vân Vân, nhưng đó là con gái ruột của chúng ta.”
Ánh mắt của Tư Vân mơ hồ liếc qua hai người ở bên giường, là một cặp vợ chồng trung niên khoảng bốn mươi tuổi, người đàn ông đang hút thuốc, nhíu chặt lông mày, người phụ nữ đang che mặt lau nước mắt.
Tư Vân đã xuyên qua hai ngày, nhưng bởi vì cơ thể của nguyên chủ nên không có tỉnh lại, vẫn luôn tiêu hóa cẩu huyết ký ức.
Cô xuyên sách, vẫn là thập niên 80 lạc hậu.
Cái này thì cũng thì thôi đi, vậy mà lại là một tiểu thư giả.
Một tháng trước tiểu thư thật vừa mới tìm tới cửa, nói cô ta là tiểu thư thật, đi giám định thật sự là như vậy.
Thân phận của nguyên chủ lập tức trở nên khó nói.
Tiểu thư thật vẫn luôn sống ở gia đình nông thôn nghèo khó, tiểu thư giả lại không muốn sống cực khổ, sợ cha mẹ đuổi cô đi, cho nên khóc lóc la lối om sòm chơi xấu không đi.
Càng quan trọng hơn, lúc này cô còn đính hôn với con trai của thủ trưởng đại viện quân khu, mắt nhìn thấy sắp gả cho hào môn, tiểu thư thật lập tức xuất hiện, làm cho kế hoạch bị rối loạn.
Nguyên chủ tức gần chết, nên đã ghi hận tiểu thư thật.
Cho dù nuôi chó, mười mấy năm cũng có tình cảm, chớ nói chi là một người sống sờ sờ.
Ban đầu trong nhà muốn giữ lại cả hai người, dù sao Tư gia ba đời làm quan, cũng không phải nuôi không nổi.
Ai ngờ cha mẹ ở nông thôn của tiểu thư thật cũng đã đính hôn cho cô ta, muốn gả cô ta cho một người đàn ông lớn tuổi đã ly hôn còn có ba đứa con mở xưởng nuôi heo.
Tiểu thư thật tất nhiên không muốn.
Cha mẹ Tư gia đau lòng con gái ruột chịu khổ mười mấy năm, còn phải gả cho người đàn ông kết hôn lần thứ hai, vô cùng đau lòng, không muốn để cô ta gả đi.
Không ngờ cha mẹ ở nông thôn của tiểu thư thật đã ôm tiền chạy, bây giờ không thể không gả.
Nghĩ tới nghĩ lui, đã có ý muốn để tiểu thư giả gả thay cô ta.
Tuy rằng nghe được không hay, nhưng Tư gia lại cảm thấy, nuôi con gái cho người ta mười mấy năm, còn nuôi tốt như vậy, giúp một việc cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Hơn nữa cô cũng không phải con gái ruột, nếu để cho cô ta gả đi, vậy thì Tư gia sẽ bị thua thiệt.
Cái gì tốt nhất nên để lại cho con gái ruột của mình
Nguyên chủ biết được chuyện này, tức đến khó thở, nhảy cầu tự sát.
Chuyện này gây ồn ào náo loạn, khiến cho mặt mũi của Tư gia cũng mất hết, cũng bắt đầu chán ghét nguyên chủ.
Khi còn nhỏ bọn họ đưa con ra ngoài, đã có người nói qua, đứa nhỏ này lớn lên làm sao không giống cha cũng không giống mẹ, làm cho bọn họ cảm thấy rất xấu hổ.
Tính cách của con gái cũng rất ngang ngược không nói lý, không thể so sánh với các tiểu thư khuê các.
Cho nên bọn họ muốn nhanh chóng đổi lại.
Tư Vân chớp mắt.
Mặc dù nguyên chủ nhảy cầu, nhưng vẫn chưa chết, thậm chí bởi vì chuyện này, người trong nhà cảm thấy cô quá cực đoan, nên đã lập tức đưa đến nông thôn.
Sau khi nguyên chủ gả cho người cho người đàn ông tái hôn lần thứ hai, đã đẩy hết tất cả sai lầm lên trên người của người đàn ông, ngược đãi con của anh, cuối cùng đối phương không thể chịu được nữa, đã ly hôn với cô.
Tiểu thư giả đã biến thành người ăn mày nghèo túng, cuối cùng chết thảm ở đầu đường, kết thúc cuộc đời cẩu huyết.
Thật sự là một cái cốt truyện làm cho người ta không biết nói gì.
Mấy ngày nay Tư Vân nằm ở trên giường không biết sống hay chết, chuyện cô suy nghĩ nhiều nhất đó là nếu đây chỉ là một giấc mơ thì tốt biết mấy.
Cô rất vất vả mới tiết kiệm được một khoản tiền đặt cọc ba mươi vạn, vừa mới giao tiền đặt cọc, vậy mà nói không có là không có.
Cô tức giận đến nữa đêm vẫn không thể ngủ được.
Bây giờ lại nghe thấy mẹ của nữ chủ đã nói đến mức độ này, cô cũng không thể trốn tránh mãi được.
Người trong nhà rất rõ ràng thiên vị tiểu thư thật, cô ở lại cũng chỉ thêm xấu hổ còn ăn nhờ ở đậu, cuộc sống rất không dễ chịu.
Không bằng cô chủ động rời đi, có lẽ sẽ có thể có được một cái thanh danh tốt.
Vì vậy Tư Vân mở miệng nói: “Đừng khóc, con sẽ đi.”
Căn phòng chìm vào im lặng vài giây, Trương Thúy Mai mới phát hiện con gái đã tỉnh.
Vẻ mặt của bà nháy mắt xuất hiện một chút xấu hổ, sau đó lại áy náy nói: “Vân Vân, con đừng trách chúng ta vô tình, chỉ là mẹ thật sự không còn cách nào khác.”
Tư Vân thản nhiên gật đầu: “Con hiểu, nếu còn tiếp tục ở lại đây không chừng sẽ muốn cướp vị hôn phu sĩ quan của Lâm Tư Tư, suy cho cùng đó là chuyện không tốt.”
Cô nói ra quá mức trắng trợn, ngược lại làm cho hai người lớn bị đâm thủng cảm thấy xấu hổ.
Dù sao năm đó người ta nhìn thấy Tư Vân lớn lên xinh đẹp, mới chủ động định ra cuộc hôn sự này.
Nhưng hai người đều nhất trí cho rằng, đây nhất định là bởi vì thân phận của nhà mình.
“Chỗ của mẹ có một trăm đồng, đủ cho con tiêu xài một thời gian, nếu con có khó khăn gì, có thể gọi điện thoại cho chúng ta.”
Đúng vậy, là gọi điện thoại, không phải đến đây tìm.
Rõ ràng là có ý định muốn cắt đứt quan hệ với cô.
Bất quá có một trăm đồng tiền cũng tạm được, dù sao đây cũng là thập niên 80, một trăm đồng tiền cũng tương đương với một ngàn tệ trong tương lai.
Tư Vân cũng không quá tham lam, chủ yếu là cô cũng không quen người ta, hơn nữa thân phận tiểu thư giả của bản thân cũng đã đã xấu hổ, người ta giàu nuôi cô mười mấy năm, cô còn muốn hố người ta một cái, dây dưa không bỏ cái gì, thật sự rất không có ấn tượng tốt.
Cô đưa tay nhận lấy, hai người nói hai câu muốn cô thu dọn sớm một chút, ngày mai đưa cô đi đến đó, lập tức một trước một sau rời đi.
Giống như sợ cô sẽ đổi ý.
Ngày mai là ngày kết hôn, tuy rằng nói là kết hôn, nhưng kết hôn lần thứ hai ở thời đại này cũng không có vẻ vang gì, cho nên không có ý định tổ chức hôn lễ, chỉ cần đưa người đi qua là được.
Tư Vân đứng dậy, đánh giá căn phòng này, gian phòng không lớn, một cái giường sắt rất xinh đẹp, có bàn học có tủ quần áo còn có cả gương trang điểm.
Nhà của người bình thường cũng không ở nổi phòng tốt như vậy.
Tư gia đối xử với nguyên chủ thật sự cũng xem như không tệ, ít nhất trong việc ăn mặc chưa bao giờ ngược đãi cô.
Cho nên quần áo của nguyên chủ cũng có rất nhiều, một ít váy kiểu Pháp xinh đẹp, váy kiểu Trung Quốc, trang sức phối đồ, vân vân…, còn có không ít dây chuyền trân châu.
Trên bàn có những mỹ phẩm dưỡng da hot nhất thời đại này, Linh Dương Bách Tước, Cao Tuyết Hoa.
Bởi vì từ nhỏ nguyên chủ đã được đính hôn với con trai trưởng của thủ trưởng, cho nên ở phương diện bảo dưỡng này, Tư gia cũng rất bằng lòng bỏ ra.
Cho nên nguyên chủ bị nuôi rất trắng trẻo, hoàn toàn chính là một cô tiểu thư nhà giàu chân dài da trắng xinh đẹp.
Đã quen với cuộc sống tốt như vậy, tất nhiên là không muốn phải gả cho một người đàn ông lớn tuổi.
Sau khi thu dọn tất cả mọi thứ xong, ngày hôm sau, Tư Vân mang theo rương của mình lên xe rời đi.
Không ngờ rằng có thể đuổi cô đi dễ dàng như vậy, người của Tư gia còn chưa lấy lại được tinh thần, đã một tháng kể từ khi biết được mình không phải con gái ruột, Tư Vân vẫn luôn làm đủ mọi cách ầm ĩ để được ở lại.
Bây giờ đột nhiên sảng khoái như vậy, ngược lại làm cho bọn họ có một chút khó chịu.
Con gái nuôi mười mấy năm, nói không có liền không có.
Cho dù bây giờ có đổi là ai cũng cảm thấy khó chịu?
Nhìn thấy ánh mắt của cha mẹ còn có một chút không tha, tiểu thư thật Lâm Tư Tư đỏ mắt nói: “Cha, mẹ, có phải con đã làm sai hay không, con không muốn như vậy, nếu không chúng ta vẫn kêu Vân Vân trở lại đi.”
Hai người lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn con gái ruột thân hình ốm yếu, lòng tràn đầy áy náy: “Nói bậy, con không có sai, Vân Vân cũng đã 18 tuổi, nên rời đi, suy cho cùng cũng không thể nuôi con bé cả đời.”
2.
Tư Vân ngồi trên xe suy nghĩ lại nguyên nhân người đàn ông lớn tuổi muốn kết hôn.
Người đàn ông tên là Chu Thuật Hoài, 30 tuổi, mở xưởng nuôi heo, ở một vị trí khá xa xôi ở nông thôn.
Ba đứa nhỏ không phải là của anh, là của chị gái mồ côi của anh, một đứa mười tuổi, một đứa tám tuổi, một đứa còn chưa được hai tuổi.
Nguyên nhân bởi vì ba đứa bé này, năm ngoái anh đã từng cưới một người vợ, nhưng không biết vì cô ấy lại bỏ trốn.
Mở xưởng rất bận rộn, Chu Thuật Hoài không có cách nào quan tâm ba đứa nhỏ, cho nên mới lại muốn tìm một người vợ.
Rốt cuộc là mở xưởng nuôi heo, chịu bỏ tiền ra, hai ba câu đã nói Lâm Tư Tư đến tay.
Ai biết Lâm Tư Tư còn có thân phận như vậy.
Cũng may Tư Vân không có suy nghĩ giống như người của thời đại này.
Sinh con không đau, không có chuyện gì tốt hơn chuyện này.
Lắc lư tới cửa thôn, tài xế là người của Tư gia, bây giờ nhìn thấy cô nghèo túng, cũng không khách sáo nữa, đã đem người bỏ ở cửa thôn.
“Tư Vân tiểu thư, con đường ở đây không dễ đi, cô tự mình đi đến đó đi.” Dùng giọng điệu mỉa mai ném lại một câu, tài xế lập tức xoay người rời đi.
Tư Vân co rút khóe miệng, mặc kệ ở thời đại nào, con người đều thực tế như vậy, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Cô xách theo cái rương lớn nặng nề của mình, đi vào thôn hạnh phúc cũ nát.
Dọc theo đường đi đều là nhà mái ngói đất vàng thuần một màu, trên đường là bùn đất gập ghềnh, bất quá cách đó không xa có một tòa nhà hai tầng mới tinh, ngược lại làm cho Tư Vân nhìn lại nhiều lần.
Ngoài ruộng lúc này còn có rất nhiều người đang lao động, bỗng nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp như vậy, thoáng cái đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
“Xin chào, cho tôi hỏi một chút cậu có biết nhà của Chu Thuật Hoài ở đâu không?” Tư Vân thu hồi ánh mắt, thấy có người đang đi tới, vội vàng bước tới hỏi đường, suy cho cùng cô không thể giống như ruồi bọ chạy loạn khắp nơi được.
“Anh Hoài? Cô tìm anh Hoài làm gì?” Thanh niên vác cái cuốc trước mặt ngạc nhiên nhìn cô.
Vốn dĩ ngại ngùng đối mặt vừa nhìn đã biết là cô gái đến từ trong thành phố phố, không ngờ rằng cô đến tìm anh Hoài.
“Cậu biết? Vậy thì tốt quá.” Nghe giọng điệu này của đối phương, còn rất quen thuộc, vì vậy Tư Vân cũng không gạt người, chủ động nói: “Tôi là vợ hai của anh ấy, tới đây để gả chồng.”
Có lẽ không có ai lập gia đình mà thảm hại hơn cô, không có ai đến thì thôi đi, còn không tìm được đường.
Thật sự quá xấu hổ.
Nhưng Tư gia cũng không tính toán lấy thân phận của thông gia đưa cô gả chồng, rốt cuộc gả cho một người đàn ông nông thôn thô lỗ, đối với bọn họ đây là hành vi rất mất mặt.
“A? Chính là cô?” Thanh niên ngạc nhiên trợn trừng mắt, khuôn mặt ngăm đen tràn đầy không thể tin.
“Đúng vậy, có thể làm phiền chỉ đường cho tôi không?” Xách theo cái rương nặng như vậy, lại là ngày tháng sáu, với cái thân thể mềm mại này của nguyên chủ, tay của Tư Vân đều sắp gãy.
Đối phương kịp phản ứng, mặt đỏ tai hồng, vội vàng chỉ vào tòa nhà hai tầng cách đó không xa nói: “Ở đây, ở ngay chỗ này.”
Tư Vân mắt choáng váng, vốn tưởng rằng đó là biệt thự nhỏ cao cấp trong thôn có mười vạn hộ khẩu, không ngờ lại là của Chu gia?
Phú hào lại là chính tôi?
Căn nhà này, còn tốt hơn Tư gia không biết bao nhiêu lần!
Thời buổi này, có thể xây dựng được nhà cao tầng nhỏ như vậy, đủ nói rõ rằng đối phương có của cải.
Xem ra cũng không có tồi tệ giống như cô đã tưởng tượng.
Cô nói một tiếng cảm ơn, lập tức vội vàng đi qua.
Thanh niên còn muốn nói cái gì đó, đã nhìn thấy người ta đã khuôn mặt của cô vui vẻ rời đi, ngây người một hồi.
Cậu ta nghe thôn bên cạnh nói cô gái nhà kia không muốn, còn làm ầm ĩ rất khó nghe sao?
Còn tưởng rằng đã từ hôn rồi, làm sao lại còn tìm đến cửa.
Hơn nữa còn xinh đẹp như vậy...
“Có ai không?” Tư Vân đứng trước cửa, gõ cửa vài cái.
Trước cửa cột một con chó ngao Tây Tạng rất lớn, khiến cho cô rất sợ hãi.
Thiếu chút nữa chân mềm ngã ngồi xuống đất.
Tư Vân sợ nhất là chó, bởi vì cô đã từng bị chó cắn.
Cũng may là con chó kia chỉ đứng lên, cảnh giác liếc nhìn cô một cái, giống như nhận ra cô mềm yếu không có sức tấn công, lại tiếp tục lười biếng nằm sấp xuống.
Tư Vân: “?” Đây là có ý gì, mày nói rõ ràng đi.
“Đến đây! Đến đây, ai vậy” Một phụ nữ trung niên chạy tới mở cửa, thấy một cô gái xinh đẹp, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Cô là ai? Đến đây để làm gì?”
Chu gia không có họ hàng gì, người tới cửa cũng không nhiều.
Càng đừng nói đến là con gái.
Hôm trước nói một cái hôn, cô gái ở bên kia có sống chết cũng không chịu.
“Tôi?” Tư Vân chớp chớp mắt, nói: “Vợ mới nhậm chức của Chu Thuật Hoài, còn bà là ai?”
Cô nhớ được trong sách Chu Thuật Hoài không có cha mẹ, vậy thì người này là ai?
“Tôi là bà thím được tiểu Chu tìm đến trong con, cô là Lâm Tư Tư?”
Đối phương nhìn cô, ánh mắt mang theo đánh giá, lại mang theo một chút thù địch khó hiểu.
Tư Vân có chút khó hiểu, nhưng vẫn nói: “Tôi không phải là Lâm Tư Tư, các người chắc cũng đã nghe nói rồi, Lâm Tư Tư không phải con gái ruột của Lâm gia, tôi mới phải, cho nên người phải gả đến đây là tôi.”
“Hồ đồ, đã nói tốt là Lâm Tư Tư, làm sao lại đổi người, Lâm gia các người đùa giỡn người khác phải không, cô nhanh đi đi.”
Tư Vân nhíu mày: “Bà là người Chu gia tìm tới trông con, nói cách khác là bảo mẫu, bà có quyền quyết định thay cho Chu gia sao?”
Thím Lưu sửng sốt một chút, kịp thời phản ứng biết cô mắng bà ta là người ở, lập tức đen mặt nói: “Tôi và tiểu Chu quen biết đã mười mấy năm, quan hệ của hai nhà cũng rất tốt, mấy đứa nhỏ cũng đều là tôi giúp nó chăm sóc, tôi đương nhiên có thể quyết định.” Tư thế của bà ta rõ ràng không muốn để cho cô đi vào.
Tư Vân cũng hơi bực, trầm giọng nói: “Chu Thuật Hoài đâu, gọi anh ấy ra ngoài tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.”
“Tôi đã nói là tiểu Hoài không có ở nhà, bây giờ ở đây là tôi quản, cô nhanh chóng đi khỏi đây đi, Lâm Tư Tư không gả đến đây, phải lập tức trả ba ngàn lễ hỏi lại cho Chu gia!” Thím Lưu đuổi người nói.
“Có chuyện gì vậy? Thím Lưu?” Phía sau của Tư Vân bỗng nhiên một giọng nam khó hiểu hỏi.
Tư Vân quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy là thanh niên lúc nãy.
Nhìn thấy thanh niên, ánh mắt của thím Lưu lập lòe hai cái, nói: “Tôi cũng không biết dã nha đầu từ đâu tới, không thể hiểu được mà gây rối vô cớ, có đuổi cũng không đi!”
Từ sau khi Chu gia trở nên giàu có, có không ít cô gái tìm tới cửa, nhưng mà Chu Thuật Hoài cũng không thèm nhìn tới.
bây giờ bà ta nói như vậy, người trong thôn cũng không cảm thấy có cái gì kỳ lạ.
Nhưng mà người thanh niên này vừa mới nói chuyện với Tư Vân, thì cảm thấy cô diện mạo sạch sẽ, làm sao có thể là người như vậy?
Vừa thấy người vừa đi rồi, mới nhớ tới anh Hoài không có ở nhà, vội vàng chạy tới nói với cô một tiếng, không ngờ sẽ nhìn thấy hai người nảy sinh tranh chấp.
Vì thế nói: “Không phải cô ấy là vợ mà anh Hoài vừa mới hỏi được sao?”