Du Lượng mở mắt, phát hiện mình đang đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Trong căn phòng rộng tối mờ, trước mặt cậu là tượng Phật đá cao bằng hai người, hai lòng bàn tay áp vào nhau, hàng lông mày điềm tĩnh. Cậu nhớ rõ cậu và Thời Quang vừa dọn dẹp xong những đồ lặt vặt trong ngôi nhà mới vào tối qua, mệt đến mức nằm xuống là ngủ, sao giờ lại thức dậy trong Phật đường? Đang mơ sao?
“Thái tử điện hạ!” phía sau truyền đến tiếng gọi, có người lao về phía cậu.
Khi Du Lượng quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên đội mũ cao, mặc kiểu cổ trang, vừa chạy rồi vấp té lăn tới phía này. Sau đó mới phát hiện có người đang nằm bên hương án trước tượng Phật đá.
“Điện hạ! Điện hạ!” người đàn ông càng kêu càng hoảng, nhưng người trên đất vẫn không động đậy.
Người được gọi là Thái tử điện hạ, trên trán máu chảy không ngừng. Người đàn ông gào khóc “Người đâu! Mau truyền thái y! Thái tử điện hạ có chuyện rồi!”
Nhìn thấy dáng vẻ của Thái tử điện hạ, đám người vừa tràn vào, ai nấy đều hoảng sợ. Một số vội vàng đi mời thái y, một số ra ngoài lấy nước, một số tiếp tục chăm chỉ gào thét hai từ ‘Thái tử’, Phật đường đang yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.
Không ngoại lệ, không ai có thể nhìn thấy sự tồn tại của Du Lượng. Một số người thậm chí còn xuyên qua cơ thể cậu. Cậu mới phát hiện cơ thể của mình trong suốt.
Tình hình trước mắt khiến Du Lượng nhất thời quên mất việc mình sao lại đến được đây, cậu nghiêm túc nói “Người này giống như bị đập đầu, sau đó ngất đi?”
Không ai có thể nghe thấy giọng nói của cậu.
Tưởng chừng chỉ là giấc mơ, nhưng giấc mơ này lại quá chân thật.
“Quả thật là vậy.”
Câu trả lời đột nhiên vang lên khiến Du Lượng kinh ngạc. Quay đầu nhìn lại, một người ăn mặc giống hệt Thái tử ở bên cạnh. Người đó hỏi “Ngươi là ai? Sao lại đến đây?”
Du Lượng cười cười “Tôi còn muốn hỏi anh đó, anh là ai?”
“Ta là Thái tử Đại Lương.” Thái tử chống tay đứng lên, nhìn hồi lâu “Ngươi và ta … trông rất giống nhau.” cách nói của người này quả thật rất có uy quyền của Thái tử, nhưng giọng nói … nghe có vẻ hơi yếu.
Đại Lương … Du Lượng nhanh chóng tìm kiếm trong đầu … Tống Tề Lương Trần? Nam triều? 1500 năm trước?
Họ trạc tuổi nhau, khuôn mặt giống nhau bảy phần, chỉ khác là anh ta vô cùng gầy yếu trong lớp áo choàng trắng, thân thể có phần trong suốt.
Du Lượng lễ phép đáp “Tôi đến từ một ngàn năm sau, thật sự không biết sao lại tới đây.”
Thái tử thở dài nói “Thì ra ngươi là con cháu đời sau, ta có thể nhìn thấy ngươi, thiết nghĩ là do ý trời, ắt có duyên phận.”
“Chúng ta thì có duyên phận gì chứ?”
“Ta cũng không biết.”
Du Lượng không nói nên lời “Anh là hồn phách hả, mau trở về thân thể, nói không chừng có thể tỉnh lại.”
“Ta đã thử rồi, không được. Hồn phách của ta quá yếu, không thể đánh thức được thể xác. Nếu ta vẫn mãi không tỉnh, e rằng tính mạng khó giữ.” Thái tử cau mày, càng giống Du Lượng.
Lẽ nào trên thế giới thật sự tồn tại những thứ như kiếp trước kiếp này? Du Lượng không khỏi xoa xoa lông mày “Mặt đất bằng phẳng như này, sao mà ngã được hay vậy …”
“Ta chịu tang mẫu phi ba năm, ăn rất ít nên hay chóng mặt. Buổi cầu nguyện hôm nay kết thúc, ta vừa đứng dậy để đóng hộp lại thì trời đất quay cuồng, đầu đập vào góc bàn hương án. May là trời không tuyệt đường người, trước khi hôn mê, một ý chí muốn sống cực kỳ mạnh mẽ sinh ra, bỗng nhiên một luồng sáng trắng lóe lên, rồi ngươi xuất hiện.”
Nhìn theo ánh mắt của Thái tử, Du Lượng nhìn bàn hương án trước tượng Phật đá, trên đó có một cái hộp đang mở “Đó là gì?” trông giống như một chiếc váy đỏ được gấp gọn gàng.
Thái tử ho khan một tiếng “Đó là chiếc yếm đỏ do mẫu phi thêu cho phụ hoàng. Đây là vật mà phụ hoàng quý trọng nhất. Sau khi mẫu phi qua đời, phụ hoàng đã cất giữ ở đây, để có thể nhìn vật nhớ người.”
Du Lượng kìm lại cơn sốc của mình, ngẩng đầu nhìn trời. Ý trời à, thế ngài ra đây giải thích chút đi, rốt cuộc duyên phận này ở đâu ra?
“Ta nghĩ tới nghĩ lui, cầu nguyện để ngươi xuất hiện, để giúp ta đạt thành ý nguyện.”
“Hả?”
“Để hồn phách của ta ngủ say tu dưỡng, thể xác sẽ tạm thời do ngươi thay thế. Khi hồn phách của ta tốt hơn, có thể điều khiển được thể xác, ta sẽ để ngươi đi.”
Du Lượng cảnh giác lùi lại một bước “Đợi đã.”
Thái tử đẩy Du Lượng vào thân xác, không quên nhắc nhở “Nhớ đậy hộp lại!”
Trong phút chốc, quang cảnh xung quanh không khỏi xoay mòng mòng, một sức lực cực lớn đánh tới, trước mắt Du Lượng lại đen kịt.
Cậu lại mở mắt ra, bên tai vang lên tiếng vui sướng “Thái tử điện hạ tỉnh rồi!”
Mưa phùn tháng Tư ở Giang Nam khiến người ta dễ chìm vào nỗi tương tư. Trên mái hiên treo rèm mưa chắn mưa xuân kéo dài nửa tháng. Dưới cửa sổ, Thái Ngạn Châu ngồi đối diện bàn cờ cũng đã nửa tháng.
Cuộc sống này sẽ kết thúc tại đây.
Hắn nghiêng người ôm bàn cờ. Nếu có thể sử dụng bàn cờ này để chơi một trận với người đó, thì đời này không còn gì nuối tiếc nữa.
Đáng tiếc, hắn không đợi được nữa rồi.
Đột nhiên một luồng sáng trắng lóe lên, đâm thẳng vào mắt hắn có chút đau.
Chẳng lẽ giây phút trước khi chết đều sẽ nảy sinh ảo giác sao? Thái Ngạn Châu cố gắng chống đỡ cơ thể mình.
“Bàn cờ của ông tôi sao lại ở đây!”
Trong phòng có thêm một người, mặc bộ y phục kỳ quái, hét lớn chạy tới nhìn bàn cờ. Thái Ngạn Châu giật mình “Đây rõ ràng là bàn cờ của ta. Ngươi … khụ khụ khụ, ngươi là ai?” hắn đến cả sức lực nói chuyện cũng không có.
Thời Quang sững sờ, nhìn người thanh niên có chút giống mình mà lại mang dáng vẻ bệnh tật “Thánh thần ơi, hình ảnh mặc cổ trang của tôi đây à?”
“Ngươi … ngươi tại sao đột nhiên xuất hiện? Khụ khụ khụ.”
“Nè, người anh em, tôi cũng muốn biết lắm đây!” Thời Quang đưa tay sờ bàn cờ, nhưng lại sờ vào khoảng không, kinh ngạc giơ tay lên, thấy bàn tay xuyên qua phía sau bàn cờ “Sao tôi thành ra thế này?” cậu nhìn quanh căn phòng và người đàn ông mặc cổ trang trước mặt “Người anh em, đây là đâu?”
“Đây là nhà tôi.”
“Triều đại nào?”
“Nước Đại Lương.”
Thời Quang xém ngã ra đất “Nam Lương! Thời Lương Vũ đế sao?”
“Thiên tử đương triều là người sáng lập ra Đại Lương, đừng có mà đặt bừa danh hiệu! Khụ khụ, lẽ nào ngươi không phải là người của thế giới này? Tại sao ngươi lại xuất hiện khi ta cầu xin nguyện vọng?”
“Aladdin cũng không biết tại sao.” Thời Quang thở dài.
“A … A gì cơ?”
“Không có gì, không cần quan tâm.” dù sao thì Thời Quang cũng có kiến thức, cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, miễn cưỡng chấp nhận sự thật mình đã xuyên không đến Nam Lương “Người anh em, khi tôi xuất hiện, trước mắt anh có luồng sáng trắng nào không?”
“Có.”
Thời Quang nghĩ ngợi “Xem ra vẫn còn cơ hội quay lại. Người anh em này, anh có thể đưa tôi đi tìm một người không? Gặp rồi tôi sẽ quay về.”
“Sợ là không được, khụ khụ khụ.” đầu ngón tay của Thái Ngạn Châu vuốt ve bàn cờ, ánh mắt lưu luyến.
“Nói thật thì tôi đang ngủ ngon lành cành đào ở nhà, tự dưng ông trời bắt tôi xuyên không, cũng không ngờ tôi của lúc trước là cái dạng thế này. Ở đây có một người, tôi thật sự rất muốn gặp, anh giúp tôi một chút, hai chúng ta hành động nhanh lên, tôi sợ người đang ở nhà đợi tôi sẽ lo lắng lắm.”
“Không phải ta không muốn, mà thật sự không được. Ta không còn nhiều thời gian, sợ không giấu được người nhà bao lâu nữa, khụ khụ.” Thái Ngạn Châu cười khổ “Có người chờ ngươi, ngươi không muốn hắn đợi, thật tốt. Không giống ta, ta cuối cùng vẫn chờ không được.”
Thời Quang nhìn ánh mắt anh ta đầy lưu luyến, trong lòng chợt có chút thương cảm “Loại xuyên không này, chín mươi phần trăm là liên quan đến chấp niệm. Anh nhất định là không muốn gặp tôi, đùa gì vậy. Anh đang đợi ai, hay là đừng đợi nữa, chủ động tìm anh ta đi?”
“Thái tử đương triều, sao có thể dễ dàng tìm được.” Thái Ngạn Châu lắc đầu “Lúc nhỏ, chúng ta cùng học cờ vây với phụ thân ta, dùng bàn cờ này chơi qua hai lần. Sau đó, chúng ta rất lâu rồi không gặp.”
“Đều là những người yêu cờ vây, cách luôn do người nghĩ ra mà! Rất lâu về sau, bàn cờ này của anh thật sự thuộc về ông nội của tôi, tôi tuyệt đối không nhìn lầm. Chúng ta xem như có duyên, không biết có phải chấp niệm của anh đã kéo tôi tới hay không, đến thì cũng đến rồi, tôi chắc chắn sẽ giúp anh, chỉ cần tâm nguyện của anh nhanh chóng được hoàn thành. Nói không chừng trong lúc giúp anh, tôi cũng có thể tìm thấy thầy của tôi.” Thời Quang càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Thái Ngạn Châu vẫn lắc đầu “Có lẽ, ta chỉ có thể để lại chấp niệm của mình, khụ khụ khụ.” hắn ho khan một tiếng, giọng cũng dần nhỏ hơn cho đến khi không còn nữa.
“Ê, người anh em? Người anh em?” gọi mấy lần không được đáp lại, Thời Quang vội vàng tiến lên vỗ vỗ vai hắn.
Vừa lúc chạm vào Thái Ngạn Châu, đột nhiên thế giới xoay chuyển, trước mắt tối sầm.
Giây tiếp theo, Thời Quang nghe thấy một tiếng ‘rầm’, có người đạp cửa “Huynh!”
Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang nằm trên bàn, trở thành Thái Ngạn Châu.
Một người con gái chạy tới trước mặt “Huynh à! Lần này, huynh phải giúp muội!”
Thời Quang nhìn gương mặt cô ấy rồi lại bàng hoàng, cô ấy đơn giản là … phiên bản nữ của cậu.
Hơn nữa, cậu cảm thấy gương mặt rất hài hòa, mi mục thanh tú động lòng người khiến cậu không nhịn được mà thầm nhấn like trong lòng.
“Hức, muội biết huynh không muốn giúp muội.” cô gái mím môi, nắm lấy tay cậu rồi bắt đầu làm nũng “Muội đã rất lâu rồi không nhờ huynh giúp đỡ, nhưng nếu lần này huynh không giúp, phụ thân nhất định sẽ mắng muội chết mất, còn bắt nhốt muội, không cho muội ra ngoài. Chúng ta dù gì cũng có tình nghĩa chui ra từ chung bụng của mẫu thân, huynh không thể thấy chết không cứu!”
“Giúp cái gì …”
Thái Diệu Văn mỉm cười, ngón tay xoắn xoắn tóc “Huynh cũng biết Nam Dương trưởng công chúa về Đại Lương được vài tháng rồi, công chúa là muội muội được hoàng thượng thương yêu nhất, hoàng thượng luôn áy náy trong lòng vì mười ba năm trước đã đưa công chúa đến Bắc Cương hòa thân, hiện nay công chúa đã góa chồng vài năm, tuy hoàng thượng đã đón công chúa về nhưng nghe nói công chúa luôn cảm thấy không vui. Hoàng hậu nương nương rất biết cách lấy lòng hoàng thượng, nói trưởng công chúa rất tinh thông cờ đạo, vài ngày nữa sẽ triệu kiến các tiểu thư khuê các của danh môn thế gia vào cung để tăng thêm phần náo nhiệt, tổ chức một buổi bàn luận cờ đạo.”
“Rất tốt.”
“Tốt gì chứ! Huynh đâu phải không biết kỹ năng chơi cờ của muội! Mấy nước cờ hay, hình cờ này nọ, nó biết muội nhưng muội không quen nó. Nếu không phải phụ thân cứ bắt muội học, thậm chí đến bắt cờ muội còn không biết, nhiều hơn thì không biết gì nữa!” Thái Diệu Văn quay sang Thời Quang “Tuy nói là bàn luận nhưng nhất định sẽ phải cạnh tranh để giành danh tiếng, huynh sao có thể nhẫn tâm nhìn nữ nhi của Trung Thư Lệnh đương triều bị vùi dập đưới đáy, rồi về nhà còn bị phụ thân đánh cho một trận chứ?”
“Huynh có thể làm gì được?”
Thái Diệu Văn quỳ xuống, ôm lấy bắp chân Thời Quang “Giống như lúc nhỏ, khi thi cờ ở học đường, huynh sẽ cải trang thành muội! Huynh luôn biết chừng mực! Không cần chơi quá tốt! Chỉ cần không để mất mặt, cho phụ thân chút mặt mũi là được!”
“Chờ chút!” Thời Quang đột nhiên muốn thoát khỏi người này.
Thái Diệu Văn hai mắt đỏ bừng “Huynh luôn nghiêm túc dạy dỗ muội, từ nhỏ đến lớn, huynh luôn thương yêu muội nhất mà!”
Thời Quang bỗng ngây ra, cậu không biết phải nói thế nào, thật ra thì anh hai của cô … hình như không còn nữa. Nếu anh ấy vẫn còn, liệu anh ấy có đồng ý không?
“Huynh~” Thái Diệu Văn đột nhiên thì thào “Muội nghe nói hôm nay là ngày cuối cùng Thái tử điện hạ chịu tang báo hiếu trong chùa, nói không chừng, huynh có thể gặp Thái tử điện hạ trong buổi bàn luận cờ đạo đó.”
Trong lòng Thời Quang chợt nhói đau, cậu vội lấy tay ôm ngực.
“Có chuyện gì vậy?” Thái Diệu Văn giật mình.
Cậu khó khăn đáp “Không sao.” đau như bị kim châm, hít sâu một hơi mới dịu đi “Muội nói lại lần nữa, nói không chừng gặp được ai?”
“Thái tử điện hạ đó.”
Chời má … cơn đau lại ập đến! Thời Quang ôm ngực, chợt nhớ tới lời cuối cùng Thái Ngạn Châu, anh ta chỉ có thể để lại chấp niệm … thì ra … Thái tử điện hạ chính là chấp niệm của anh ta, chấp niệm chỉ cần nghe đến tên sẽ khiến cậu đau đớn.
“Tôi đi.” Thời Quang khó khăn nói, cơn đau đột nhiên biến mất, cậu nhanh chóng thở hổn hển.
“Huynh là tốt nhất!” Thái Diệu Văn vui mừng, bổ nhào vào người cậu.
Vẻ mặt Thời Quang không còn gì luyến tiếc, mặc kệ Thái Diệu Văn lắc lắc cánh tay cậu.
Tất cả những chuyện này là sao … đột nhiên xuyên không, đột nhiên đồng ý cải trang thành nữ … hừ, Thái tử điện hạ … được thôi, mặc kệ tên đó là ai, gặp xong thì bỏ, giải quyết tất cả …
Cơn đau này quả thật là khó chịu quá đi mất …