" Mẹ, con không sao, người không phải lo lắng đâu ạ!" Triệu Hương Vân nói.
" Đứa ngốc, con là con gái của mẹ, mẹ sao có thể không lo lắng cho con đươc?" Trần Ngũ Nguyệt lau đi nước mắt.
Vừa lau vừa hận hận trừng mắt nhìn Trương Tú Lệ, đều là do cái gậy chọc phân này, nếu không phải do cô ta, con gái bà cũng không phải chịu uất ức lớn tới vậy!
Có điều chỉ trừng mắt nhìn thôi, bà vẫn nhớ con gái mình luôn hy vọng gia đình hòa thuận, nên không có mắng Trương Tú Lệ.
Triệu Hương Vân cũng quan sát thấy sự biến hóa của Trần Ngũ Nguyệt, nhỏ giọng nói
" Cảm ơn mẹ!"
Sau khi ăn tối xong, Triệu Hưng Quốc và Triệu Khánh Quốc vẫ như thường lệ đi ra sông tắm rửa.
Hai người Trương Tú Lệ và Vương Tú Anh đứng dưới gốc cây trước cửa viện Triệu gia hóng mát.
Trần Ngũ Nguyệt đi ra ngoài, nói là có việc, cụ thể là việc gì thì bà không nói.
Triệu Hương Vân thì chỉ muốn kiếm một phần tư, hoặc nửa con lợn, từ đấy việc có thịt để ăn sẽ không phải khổ não nữa.
Nên sau khi ăn xong, cô liền đi hỏi Triệu Trí Viễn, có thể đưa cô vào làm ở trại mổ lợn.
" Bố, con nghe mẹ nói, bố có một người bạn, vợ bác ấy có phải là người bán thịt lợn ở cung tiêu xã không? " Triệu Hương Vân hỏi.
" Đúng thế, mỗi lần con ăn thịt lợn, đều là bố nhờ bác ấy mua cho!" Triệu Trí Viễn có sao nói vậy.
Nói xong, liền nhìn Triệu Hương Vân
" Con hỏi việc này làm gì? Sao thế, muốn ăn thịt lợn à? Đợi qua vài ngày nữa, bố đi tìm bác ấy, lần này nhờ bác ấy mua nhiều hơn chút!"
" Đừng, bố, con không có ý này! Ý con là...." Triệu Hương Vân có chút ngại ngùng.
" Con bé ngốc này, có việc gì mà con ở trước mặt bố không thể nói? Bất kể là đúng hay sai, hoặc là việc xấu gì, bố cũng đều không trách cứ con!" Triệu Trí Viễn nói.
Đáy lòng Triệu Hương Vân nóng lên, liền nói luôn
" Bố, người nói xem con vào lò mổ làm hai ngày thì có được không?"
" Lò mổ? Con? Không được, không được, địa phương đó hôi thối, cả ngày đều nhìn thấy máu, con đi không thích hợp" Triệu Trí Viễn trực tiếp từ chối.
Không hề hỏi nguyên nhân, Triệu Trí Viễn liền trực tiếp từ chối lời thỉnh cầu của Triệu Hương Vân.
" Bố, trước tiên bố đừng trực tiếp từ chối, bố nói cho con biết, có mối quan hệ nào có thể đưa con vào làm trong lò mổ không ạ!" Triệu Hương Vân nói.
" Không có! Nếu như bố có mối quan hệ, thì sao phải đi tìm Hồ Tam An, nhờ vợ anh ta mua thịt lợn?" Triệu Trí Viễn nói.
Mua thịt phải cần tiền, phiếu thịt, Triệu Trí Viễn không hề trả thiếu một phần.
Hơn nữa còn phải đưa thêm lương thực, nếu như có quan hệ với lò mổ, thì ông trực tiếp đi tìm lò mổ luôn rồi.
" Được rồi!" Triệu Hương Vân thở dài.
Còn tưởng rằng, có thể tìm được mối quan hệ, đưa cô vào lò mổ, dùng chậu bảo bối biến ra nửa con lợn.
Xem ra cách này không dùng được rồi.
" Hương Vân, con nói cho bố, rốt cuộc con muốn đi đến lò mổ để làm gì?" Triệu Trí Viễn có chút không rõ.
" Ăn không được thịt lợn, thì không thể nhìn thịt lợn ạ?" Triệu Hương Vân nói.
" Triệu Trí Viễn: "...."
" Đúng rồi bố, ngày mai con đi làm ở đội sản xuất, Giang Vệ Dân làm việc gì, bố liền sắp xếp cho con làm cùng với anh ấy." Triệu Hương Vân nói.
Lại một lần nữa từ miệng con gái nghe được tên của Giang Vệ Dân, Triệu Trí Viễn nhìn chằm chằm Triệu Hương Vân nửa ngày.
" Hương Vân, hình như bố thấy con gần đây quan hệ khá thân thiết với Giang Vệ Dân? Nói cho bố, các con có phải là đang yêu đương phải không?"
Triệu Hương Vân vốn còn đang nghĩ tới việc làm sao kiếm được thịt lợn, nghe thấy Triệu Trí Viễn đột nhiên nói câu đấy, thiếu chút nữa bị sặc chết.
Liều mạng ho một lúc, vẻ mặt bất lực nói
" Bố, người lại đang nói linh tinh gì thế? Hai chúng con sao có thể đang yêu đương được? Con như thế này... anh ấy như thế kia... tóm lại là không hợp!"
" Sao lại không hợp rồi? dù gì con cũng là con gái bố, mẹ con trong tay lại có tiền, cả đội sản xuất, ai có thể có cuộc sống tốt hơn con? Giang Vệ Dân kết hôn với ai, cũng không thể nào tốt hơn là kết hôn với con được?"
Triệu Trí Viễn xem con gái mình còn quan trọng hơn cả sinh mạng của bản thân. Trong thâm tâm ông, con gái ông không phải là người thường. Người khác muốn cưới con gái ông, chính là trèo cao.
Nếu như phải nói con gái ông có khuyết điểm gì, thì chính là béo một chút, đen một chút.
Béo không phải là có thể gầy xuống sao?
Đen cũng có thể trắng được!
" Bố, người đây là càng nói càng đi xa rồi, quan hệ giữa con với Giang Vệ Dân, rất trong sáng, chính là mối quan hệ tình đồng chí bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa!" Triệu Hương Vân nói.
Nếu như nói về Giang Vệ Dân, về nhân phẩm, thì trong mắt Triệu Hương Vân, hoàn toàn không hề có gì để nói.
Tất cả mọi người đều chê cô béo, tất cả mọi người đều chê cô xấu.
Ánh mắt nhìn cô, cũng không hề có thiện ý.
Cho dù có người muốn làm bạn với cô, cũng là vì cô là con gái của đại đội trưởng, nên chỉ muốn nịnh nọt.
Thật sự đem cô xem như người bình thường, thì không có mấy người.
Giang Vệ Dân thì không giống vậy, không hề chê cô.
Triệu Hương Vân cũng không hề có ý phải làm bạn với Giang Vệ Dân, chỉ là cảm thấy ở cũng với anh ấy thì khá là thoải mái tự tại.
Không giống với người khác, bất cứ ở đâu khi nào, cũng phải nhẫn nhịn cảm giác bị cười nhạo.
Còn về bề ngoài, Giang Vệ Dân cũng phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Khỏe mạnh, cứng rắn, gương mặt như được điêu khắc.
Cho dù là vài chục năm sau này, anh ấy cũng vẫn là người đàn ông đẹp trai được mọi người theo đuổi.
Có điều với tình trạng hiện tại của cô, thì không thể đi làm hại người khác được.
Nếu như sau này cô giảm cân, trở nên xinh đẹp, hai người thực sự có duyên phận, còn có thể suy nghĩ.
" Con trước đây cũng nói như vậy với ta về Tô Hưng Hoa, sau đó cũng không phải là la hét, không phải hắn ta thì không gả sao!" Triệu Trí Viễn nói.
" Trước đây không phải là bị mỡ heo che mờ mắt sao ạ? Cảm thấy Tô Hưng Hoa là người tốt, hiện giờ con đã rõ ràng, không thể dễ dàng tìm đối tượng!" Triệu Hương Vân rất bá khí nói.
Triệu Trí Viễn vừa vui vừa lo, con gái hiểu chuyện hơn so với trước đây rồi.
Đối với Tô Hưng Hoa phán đoán càng lý trí hơn.
Nhưng ông khá thích Giang Vệ Dân, năng lực làm việc tốt, cũng không phải là kẻ liều chết làm việc, mỗi tháng đều xin nghỉ mấy hôm.
Mặc dù không biết đi đâu làm gì, nhưng ít nhất cậu ta có tâm đi tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Nếu như phải nói điểm nào không tốt, thì chính là cậu ấy không phải là người của đội sản xuất.
Vạn nhất sau này kết hôn với con gái ông, chạy mất, thì thiệt lớn rồi.
" Được rồi, nếu như con đã quyết định, bố cũng không nói gì nữa, con tự quyết định là được!" Triệu Trí Viễn nói.
" Cảm ơn bố!"
Triệu Trí Viễn là một ông bố tiến bộ, đối với Triệu Hương Vân sủng ái đồng thời cũng tôn trọng quyết định của cô.
" Cảm ơn cái gì, con là con gái bố, con không muốn làm việc gì, bố còn có thể bắt em con hay sao?"
" Cũng phải, tóm lại bố rất tốt, đối xử với con rất tốt, đối với các thành viên khác trong gia đình cũng rất tốt!" Triệu Hương Vân bắt đầu vỗ mông ngựa.
Nhưng lần này lại vỗ trúng bụng ngựa, Triệu Trí Viễn vốn dĩ đang đau đầu vì chuyện gia đình.
Ông thở dài " Hương Vân, con nói xem chỗ chị dâu cả con, bố có phải là nên khuyên mẹ con, đối xử với nó tốt hơn một chút? Nói gì cũng là người một nhà, bố cảm thấy chị dâu cả con có ý kiến rất lớn với mẹ con!"
" Bố, mẹ con cũng có chỗ không đúng, nhưng chị ấy cũng không phải đèn cạn dầu!"
Triệu Hương Vân nói ra suy nghĩ tự tận đáy lòng.
" Bố biết, ban đầu Hưng Quốc kết hôn với nó, bố cũng từng suy nghĩ qua! Nhưng những người khác trong đội sản xuất cũng trôi qua như vậy, đại ca con cũng không phản đối, vì vậy...."