“ Còn có kẻ bắt nạt con như vây? Rốt cuộc là ai?” Trần Ngũ Nguyệt tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên.
Triệu Hương Vân nói tên của hai kẻ đó cười nhạo trước mặt cô, không xem cô là con người. Còn mắng cô là cô gái mập, béo phì, cứ bắt cô phải cúi đầu thừa nhận có quan hệ với Tô Hưng Hoa.
“ Triệu Trí Viễn, ông nghe thấy rồi chứ? Ngày mai ông phải phê bình hai kẻ này! Con gái tôi còn nhỏ như vậy, lại cứ bắt nó phải có quan hệ với một tên đàn ông vô dụng là có gì?” Trần Ngũ Nguyệt nói với Triệu Trí Viễn.
Không cần Trần Ngũ Nguyệt phải nói, thì lúc đây ông cũng phải dạy dỗ đám người đấy. Không nói tới việc Triệu Hương Vân là con gái ông, thì cho dù không phải thì, đối với một cô bé cào nhỏ như vậy, bị người khác nói như vậy, thì có bao nhiêu đau lòng?
“ Hương Vân, con đừng sợ, bố giúp con đòi lại công đạo!” Triệu Trí Viễn nói.
“ Cảm ơn bố!” Triệu Hương Vân nở nụ cười ngọt ngào.
Có điều bởi vì trên mặt có quá nhiều thịt, nụ cười như vậy còn kinh dị hơn cả xinh đẹp. Lúc ăn cơm, Trần Ngũ Nguyệt giống như hàng ngày đem đồ ăn tốt nhất lấy ra đưa cho mình Triệu Hương Vân. Thời gian trước, Triệu Hương Vân còn khuyên nhủ, giờ thì không khuyên bà nữa. Cô chỉ ăn một ít, phần còn lại thì để lại trên bàn. Cô không ăn hết, thời tiết lại nóng, cũng không thể để lại cho bữa tiếp theo, Trần Ngũ Nguyệt sẽ phải chia đồ cho mọi người. Mọi người vừa ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu, bầu không khí có chút kìm nén.
“ Bố, con ngày mai đi đội sản xuất làm việc!” Triệu Hương Vân nói.
“ Được!” Triệu Trí Viễn gật đầu.
“ Bố, mấy ngày hôm nay có thể không sắp xếp cho Tú Lệ làm việc được không, cô ấy mấy ngày hôm nay không được thoải mái!” Triệu Hưng Quốc nói với Triệu Trí Viễn khi ông đang ăn.
Triệu Trí Viễn đang chuẩn bị gật đầu, mặt Trần Ngũ Nguyệt đầy hung dữ nói
“ Nghỉ cài gì mà nghỉ? Không nghe thấy Hương Vân còn phải làm việc à? Hiện giờ điệu kiện gia đình như vậy, tùy tiện liền muốn nghỉ ngơi?”
“ Mẹ, trường hợp của Tú Lệ không giống vậy, cô ấy có khả năng...”
“ Bỏ đi, Hưng Quốc! Mẹ cũng là vì muốn tốt cho nhà mình, em có thể chịu đựng được!” Trương Tú Lệ kéo kéo quần áo Triệu Hưng Quốc. Nhìn qua thì giống như hiểu chuyện, biết chăm sóc người. Nhưng nghe kỹ thì giống như đang nói Trần Ngũ Nguyệt đang đối xử hà khắc với cô ta.
Trần Ngũ Nguyệt nghe được thì càng không cao hứng
“ Trương Tú Lệ, con người cô sao mà lúc nào cũng thích nói chuyện giả dối vậy? Cô không thích tôi thì cứ nói trực tiếp, không cần phải nói bóng nói gió!”
“ Mẹ, con không có!” đôi mắt Trương Tú Lệ rưng rưng nước mắt nhìn Trần Ngũ Nguyệt.
Triệu Quốc Hưng ở một bên nhìn thấy liền bắt đầu tức giận
“ Mẹ, Hương Vân không làm việc thì chỉ cần nói một câu là được! Tình hình của Tú lệ là đặc biệt, chỉ là mấy hôm không đi làm, ngài liền chỗ này không hài lòng, chỗ kia không hài lòng. Cái nhà này, có phải là chỉ có Hương Vân mới có thể sống tốt, còn những người khác thì bắt buộc phải xoay quanh nó, nhìn sắc mặt nó mà sống?”
Triệu Hương Vân: thật là một cái nồi lớn!
“ Mày muốn làm phản rồi, thằng nhóc kia, em gái ngươi một câu cũng không nói, chuyện gì mày cũng có thể đổ lên đầu con bé, có người làm anh như mày không? Có ai nói chuyện giống mày không? Nếu như mày thật sự vì cô ta mà làm vấy bẩn em gái mày, thì chúng mày ngày mai ly hôn đi!” Trần Ngũ Nguyệt thở hổn hển nói
“ Mẹ...” Trương Tú Lệ đáng thương gọi Trần Ngũ Nguyệt một tiếng.
“ Câm miệng!” Trần Ngũ Nguyệt gào lên.
Triệu Hưng Quốc dứt khoát kéo Trương Tú Lệ rời khỏi nhà bếp. Triệu Khánh Quốc và Vương Tú Anh trao đổi ánh mắt, cũng đứng lên
“ Mẹ, chúng con ăn no rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đây ạ!”
Nếu như là ngày thường thì Triệu Hương Vân sớm cũng trở về phòng nghỉ ngơi rồi, nhưng hôm này là trường hợp đặc biệt, cô vừa mới bị đổ oan.
“ Mẹ, người đừng tức giận nữa!” Triệu Hương Vân nhìn về phía Trần Ngũ Nguyệt.
“ Mẹ không tức giận, chỉ là cảm thấy anh con mắt bị mù rồi mới tìm một kẻ thích gây sự, sau lưng không biết đã nói bao nhiêu điều không hay về chúng ta!” Trần Ngũ Nguyệt nói. Lời này Triệu Hương Vân rất đồng tình. Trương Tú Lệ đính thực là một kẻ chuyên đi gây sự.
Chuyện không làm việc, hoàn toàn có thể để cho Triệu Hưng Quốc nói riêng, nhưng lại cứ cố tình để cho Triệu Hưng Quốc nói trước mặt nhiều người như vậy. Hơn nữa còn nói vào đúng lúc cô bảo sẽ đi làm việc. Đây không phải chính là bảo anh cô đưa đầu đến tận cửa sao?
“ Không được, mẹ nhất định phải bắt bọn họ ly hôn!” Trần Ngũ Nguyệt nói.
Vừa nghe thấy lời này, Triệu Hương Vân và Triệu Trí Viễn đồng thanh nói
“ Không được!”
“ Sao lại không được? Tôi không thích người phụ nữ này!” Trần Ngũ Nguyệt nói.
Triệu Trí Viễn nháy mắt với Triệu Hương Vân, muốn cô đứng ra xử lý chuyện này.
Triệu Hương Vân gật đầu với ông, giải thích với Trần Ngũ Nguyệt
“ Mẹ, hôn nhân là việc của hai người, bố mẹ không cần tham ra vào quá nhiều thì tốt hơn! Chị dâu này của con thực ra không quá tệ như mẹ nghĩ, chị ấy gả vào nhà mình, không phải là không cần sính lễ sao? Chỉ riêng việc này thôi, nhà chúng ta phải đối xử tử tế với chị ấy! Hơn nữa, co thấy đại ca rất thích chị ấy, nếu như cưỡng ép chia tay, thì không phải đại ca sẽ hận chết mẹ sao? Dù sao cũng là người một nhà, trừ việc làm sai nguyên tắc không thể tha thứ, thì cần phải chung sống với nhau thật tốt, gia hòa vạn sự hưng!”
“ Không sai, Hương Vân nói không hề sai!” Triệu Trí Viễn gật đầu liên tục.
Người đan ông của mìn, con gái mình đều không muốn bản thân ép hai đứa nó ly hôn, Trần Ngũ Nguyệt liền không nói tới việc này nữa.
“ Có điều phải trừng trị kẻ làm loạn gia đình này, nếu không cái nhà này để cho cô ta lật đổ luôn rồi!” Trần Ngũ Nguyệt nói.
“ Mẹ...” Triệu Hương Vân mở miệng.
“ Con gái ngoan, con không cần phải lo lắng, cô ta không thể làm được gì mẹ!” vẻ mặt Trần Ngũ Nguyệt muốn làm cho Triệu Hương Vân yên tâm.
Triệu Hương Vân: “...” cô hình như không hề có ý này!
Trần Ngũ Nguyệt đi rửa bát, Triệu Hương Vân liền lén lút nói truyện với Triệu Trí Viễn.
“ Bố, ngày mai con muốn cùng làm việc với Giang Vệ Dân.” Triệu Hương Vân nói.
“ Vì sao? Ngày mai cậu ta đi gặt lúa mạch, con lại chưa làm qua việc này bao giờ, không may làm bản thân bị thương thì sao?” Triệu Trí Viễn hỏi.
“ Sẽ không sao đâu ạ! Có điều bố, con nghe nói dụng cụ ở đội sản xuất không dễ dàng lĩnh được, sói nhiều thịt ít, bố giúp con đi cửa sau, đưa cho con hai cái liềm đi ạ!” Triệu Hương Vân nói.
“ Nha đầu, có ai đi cửa sau mà trắng trợn như con không?” Triệu Trí Viễn hỏi.
“ Đây không phải là dựa vào mặt mũi của bố sao? Đúng rồi bố, trong tay con có ba mươi tệ phiếu công nghiệp, bố cầm lấy mua liềm! Lấy tiền từ chỗ mẹ con, mua một cái liềm tốt, sau đó cầm cho đội sản xuất mượn!” Triệu Hương Vân nghĩ chủ ý cho Triệu Trí Viễn.
Dụng cụ của đội sản xuất rất ít, đặc biệt là những lúc đến mùa vụ. Thường thì không có nhiều người được phát dụng cụ, có một số người không có liềm, chỉ có thể dựa vào đôi tay của bản thân. Thường làm cho đôi tay bị mọc mụn nước, cực ký đáng thương.
“ Con lấy phiếu công nghiệp ở đâu?” Triệu Trí Viễn ngay người. Lần trước ông muốn mua liềm cho đội sản xuất, nhưng trong tay không có phiếu công nghiệp, nên việc này chỉ có thể gác lại!
“ Con đổi với người khác, dùng phiếu lương thực để đổi ạ!” Triệu Hương Vân nói.
“ Người ta đồng ý đổi với con?”
Phiếu công nghiệp rất khó kiếm, bình thường thì chỉ có công nhân viên chức mới có. Lương một tháng hai mươi tệ, mới có một tờ phiếu công nghiệp, người bình thường sẽ không đổi.
“ Đương nhiên, tiền đề là con ra mặt mới được!” vẻ mặt Triệu Hương Vân đầy vẻ khoe khoang!
“ Được rồi, liềm có thể mua, có điều không được lừa dối mẹ con!”