Thời đại này, vật giá vẫn còn rất thấp, chín mươi tệ phiếu công nghiệp đủ cho Triệu Hương Vân mua được rất nhiều đồ. Triệu Hương Vân cầm theo tiền và phiếu công nghiệp nhanh chóng rời khỏi. Người đàn ông đó cũng vậy, vác theo bao vải rất nhanh liền biến mất trên phố.
Triệu Hương Vân nhanh chóng tới cung tiêu xã, mua bánh xà phòng, khăn mặt, hai cái bình tráng men, hai cái phích nước sắt. Nhà họ không có phích nước, Trần Ngũ Nguyệt không nỡ mua, mùa đông trời lạnh, thì đun nước trên lò, nhưng nước nóng này chỉ có Triệu Hương Vân mới có thể uống, những người khác thì mùa đông lạnh như vậy cũng chỉ có thể uống nước lạnh.
Trần Ngũ Nguyệt cũng không phải là ngoại lệ. Triệu Hương Vân nghĩ, mua hai cái phích nước về thì trong nhà sẽ tốt hơn so với trước đây. Bánh xà phòng một đồng một bánh, Triệu Hương Vân mua bốn bánh. Không biết nghĩ tới điều gì, cô lại lấy thêm một bánh nữa. Khăn mặt cô lấy mười cái, dùng luân phiên, ba hào một cái. Đắt nhất vẫn là phích nước, một cái phích nước năm tệ, sắp bằng giá của một nửa cân lương thực tinh ở chợ đen rồi.
Có phiếu công nghiệp, Triệu Hương Vân như ý nguyện mua được những đồ mà bản thân muốn mua. Những đồ này, cô không cần để vào trong không gian, vì có thể đem chúng về nhà.
Đi dạo phố lâu như vậy, bất giác liền đến buổi trưa rồi. Triệu Hương Vân thấy đói rồi, lần này cô đem theo phiếu và tiền nên không hề sợ sệt đi vào quán ăn Quốc Doanh.
Lần này Triệu Hương Vân chỉ gọi một bát cháo. Dù chỉ là một bát cháo đơn giản nhưng giá ở quán ăn Quốc Doanh cũng không hề rẻ, một đồng một bát, còn phải cần hai tờ phiếu.
So với thành phẩm thì giá đắt không chỉ là gấp đôi. Triệu Hương Vân đột nhiên cảm thấy, nếu như bản thân làm một ít đồ ăn vặt để bán, thì nói không chừng còn có thể kiếm được một số tiền lớn.
Đời trước Triệu Hương Vân chính là thích nghiên cứu đồ ăn ngon, bản thân cô còn có giấy chứng nhận đầu bếp. Nhưng nghề nghiệp của cô là huấn luyện viên Yoga, nên thời gian nấu ăn không được nhiều.
Triệu Hương Vân cảm thấy dựa vào trình độ của bản thân thì có thể làm ra không ít đồ ăn ngon, chỉ cần không cần dùng đến phiếu, thì sẽ có không hề ít khách hàng tới mua!
Trước đó, thì phải có làn gió kinh doanh hộ cá thể thổi tới Huyện Thành của họ, nếu không hiện giờ cô đi bán đồ ăn trên phố sẽ bị xem là kẻ khác loài.
Một bát cháo xuống bụng, Triệu Hương Vân không hề có cảm giác no bụng, nhưng đối với cô người đang trong giai đoạn giảm cân, thì đây là lựa chọn tốt nhất rồi.
Ăn xong là phải quay về rồi! Cô buổi sáng cô rời đội sản xuất đến buổi chiều mới quay trở lại đội sản xuất.
Xách một đống đồ trở về, Trần Ngũ Nguyệt không những không hề trách cô tiêu tiền lung tung, mà ngược lại còn hỏi cô tiền có đủ không.
“ Hương Vân, con thích cài gì thì cứ mua! Tiền của mẹ chính là tiền của con, con không cần phải tiết kiệm cho mẹ đâu!” Trần Ngũ Nguyệt nói với Triệu Hương Vân.
Triệu Hương Vân trước tiên là lấy ra hai cái khăn mặt đưa cho Trần Ngũ Nguyệt
“ Mẹ, đây là khăn mặt con mua cho mua cho mẹ, mẹ với bố mỗi người một cái! Còn bánh xà phòng này, bố với mẹ dùng chung ạ!”
Thời đại này, người ở nông thôn khá là tiết kiệm, hơn nữa Trần Ngũ Nguyệt và Triệu Trí Viễn là vợ chồng, nên dùng chung một bánh xà phòng hoàn toàn không có vấn đề gì.
“ Mẹ không cần đâu, con cầm lấy!” Trần Ngũ Nguyệt không chịu nhận đồ của Triệu Hương Vân đưa cho.
“ Mẹ, con mua rất nhiều, mẹ không dùng thì sẽ lãng phí! Đúng rồi, còn có phích nước, nhà chúng ta vào mùa đông là có thể dùng!”
Triệu Hương Vân lấy từng món đồ đặt trước mặt Trần Ngũ Nguyệt. Trần Ngũ Nguyệt bị cô làm cho cảm động cực kỳ, bà càng nhìn con gái càng cảm thấy con bé càng hiểu chuyện. Kẻ nào nói con ái bà không tốt.
Nhổ vào!
Chính là ghen tỵ với Trần Ngũ Nguyệt, bà có một cái áo bông tri kỷ, con gái nhà ai sẽ mua khăn mặt cho mẹ mình, mua bánh xà phòng? Còn có con gái nhà ai sẽ mua phích nước cho người nhà.
Hừ, con trai mới là đồ lỗ vốn, cưới vợ rồi, suốt ngày chỉ biết quậy phá, làm cho nhà cửa không yên, làm sao có thể giống với con gái, ra ngoài rồi vẫn nhớ tới bản thân.
Trần Ngũ Nguyệt bất giác nhận ra, những năm này, những việc mà bản thân đã làm là hoàn toàn đúng. Bà nên sủng ái con gái.
“ Mẹ, con mua rất nhiều vải, mẹ cắt từ trong đó ra làm cho bản thân một bộ, phần còn lại thì làm quần áo giúp con là được!”
Nói ra, kích thước vải dùng để may một bộ quần áo cho Triệu Hương Vân, đủ để may hai bộ quần áo cho Trần Ngũ Nguyệt.
“ Mẹ không cần đâu, tất cả đều là của con gái ngoan!” Trần Ngũ Nguyệt rất kiên định nói. Không những vậy, bà trực tiếp lấy vải, bắt đầu ướm thử lên người Triệu Hương Vân, càng ướm thử, càng thích.
“ Đúng rồi mẹ, bố con sao còn chưa về nhà?”
Lúc Triệu Hương Vân trở về mặt trời đã lặn, Triệu Trí Viễn đáng lẽ ra phải về nhà rồi.
“ Bố con đem theo hai anh trai con đi đến nhà bác cả rồi!” ngữ khí khi Trần Ngũ Nguyệt nhắc tới nhà Triệu Trí Lâm cho người khác cảm giác cắn răng nghiến lợi.
“ Mẹ, bọn họ đi đến đó làm gì ạ?” mặt Triệu Hương Vân đầy nghi hoặc.
“ Còn có thể làm gì, bác của con lười đến hết thuốc chữa, bản thân không làm việc, còn lôi kéo cả nhà không đi làm, bố con là đại đổi trưởng làm sao có thể để cho việc như vậy phát sinh? Triệu Trí Lâm là kẻ mặt dày, còn nói gì mà để bố con nuôi, còn có bà nội con, hừ, lúc đầu đuổi bố con ra khỏi nhà, mới gọi là quá đáng, giờ thì chuyển sang cầu xin bố con rồi?”
Trần Ngũ Nguyệt hận nhà Triệu Trí Lâm tận xương cốt. Không vì cái gì, chỉ dựa vào những việc làm lúc đầu của Tang Hồng Hoa, xem con trai như ăn mày mà đuổi ra khỏi nhà, không phải là vì Triệu Trí Viễn nghèo, còn Triệu Trí Lâm thì biết dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ người sao?
“ Mẹ, con đi ra ngoài một chuyến!” Triệu Hương Vân nói.
“ Con muốn đi đến nhà bác cả?” Trần Ngũ Nguyệt hỏi.
“ Không phải, ai muốn đi đến nhà bọn họ, con chỉ là đi ra ngoài dạo, để giảm cân thôi mà!”
Triệu Hương Vân muốn ra ngoài, giảm cân chỉ là một trong những lý do, còn lý do khác là cô có đồ muốn đưa cho Giang Vệ Dân.
Bánh xà phòng và khăn mặt, phiếu công nghiệp là cô tìm người khác mới đổi được, Giang Vệ Dân có khả năng là không có, đưa cho anh thì cũng tính là có chỗ dùng rồi.
Triệu Hương Vâm ở nơi mọi người làm việc lượn một vòng, lúc này mọi người đang vội vàng làm việc để chuẩn bị tan làm, nên khắp nơi đều là người.
Mọi người nhìn thấy Triệu Hương Vân có người thì cười trộm, người thì xem thường. Nhưng vừa thấy Triệu Hương Vân nhìn qua thì, những người đấy ngay lập tức trở nên nhút nhát, nhìn cô cười.
Có thành viên của đội sản xuất to gan còn trêu chọc Triệu Hương Vân
“ đồng chí Hương Vân, cô đây là đang đi tìm đồng chí Tô Hưng Hoa sao? Cậu ta hôm nay đi gặt lúa nước, nghe nói còn bị thương nữa!”
“ Tìm Tô Hưng Hoa? Ai nói?” Triệu Hương Vân lườm, không hề khách khí nói.
“ Đừng có chối, cả đội sản xuất ai không biết cô thích Tô Hưng Hoa, có đồ gì ăn ngon, đồ uống ngon, đều đưa cho tên tiểu tử đó!”
“ Tôi lúc nào thì thừa nhận? Đừng có ăn nói linh tinh!” Triệu Hương Vân không hề khách khí nói.
“ Hei, đây là không thừa nhận rồi? Tôi nghe nói lần trước cô vì tên Tô Hưng Hoa mà nhảy sông, việc này cả đội sản xuất đều biết rồi! Nếu như không phải đại đội trưởng ép xuống, thì nó đã trở thành tài liệu cho chúng tôi nói chuyện sau giờ ăn cơm rồi, mọi người nói có đúng không!”
Có vài thành viên bắt đầu cười, hiển nhiên là đang chế giễu cô.