Bởi vì Trương Tú Lệ ăn nói linh tinh, nên Trần Ngũ nguyệt không để cho cô ta ăn tối. Đem bộ dạng của bà mẹ chồng cực phẩm, làm một cách triệt để. Triệu Hương Vân mặc dù không muốn Triệu gia giống với trước kia, người một nhưng chỉ trừ bố mẹ cô, còn lại đều thích bản thân. Nhưng cô cũng không muốn làm thánh nữ. Trương Tú Lệ làm sai thì phải chịu trừng phạt. Không thể để cho Trương Tú Lệ đánh cô một cái tát, cô còn phải đưa một bên mặt khác lên cho cô ta đánh? Chuyện như vậy sẽ không bao giờ có khả năng phát sinh trên người cô.
Ăn xong bữa tối, tắm rửa xong, thì cô quay trở về phòng mình. Cô lại bắt đầu dùng cái bát bát của mình để làm tăng lương thực. Lương thực càng nhiều thì cuộc sống của cô ở cái thời đại này càng có sức mạnh. Lần sau, cô phải tìm chút dầu ăn, dầu ăn hình như cũng là đồ hiếm. Còn có một số rau củ, trái cây, tóm lại cô có không gian có thể cất giấu đò. Triệu Hương Vân đối với không gian này hiểu biết không nhiều. Chỉ biết là không gian này có thể cất đồ, còn về việc đồ bỏ trong đấy có bị hỏng hay không, Triệu Hương Vân còn phải làm thí nghiệm. Lúc cô ăn cơm đã giở trò. Đó là vứt một miếng bánh cao lương vào trong không gian, vốn dĩ là muốn để qua vài ngày rồi mới kiểm tra sau, nhưng không nhịn được, nên giờ lấy ra kiểm tra.
Triệu Hương Vân kinh ngạc phát hiện, lúc ném bánh vào trong không gian nhiệt độ là bao nhiêu thì giờ lấy ra nhiệt độ vẫn vậy. Như vậy, thì không gian này là không gian tĩnh. Hay nói cách khác, tất cả đồ cô bỏ vào không gian đều không bị biến chất. Triệu Hương Vân cầm lấy cái bát, hôn lên đó một cái thật kêu. Có cái bảo bối này, thì cho dù sống trong thời đại năm bảy mươi khan hiếm đồ vật, cuộc sống của cô vẫn có thể trải qua một cách thuận buồm xuôi gió.
....
Sáng ngày hôm sau, Triệu Hương Vân dậy sớm hơn so với mọi người trong nhà. Sau khi rửa mặt xong, mặc quần áo, thì cô đi chạy bộ. Tới khi Trần Ngũ Nguyệt nấu xong bữa sáng, đi gọi cô mới phát hiện trong phòng không có ai, ngay lập tức hoang mang. Bà không hề suy nghĩ, liền chạy tới phòng Trương Tú Lệ, nhảy dựng lên mắng mỏ
“ Hay cho cô Trương Tú Lệ, đều do cô con chó cái này, hôm qua cô làm phiền Hương Vân, nên sáng hôm nay, Hương Vân đã không có trong phòng rồi! Nếu như Hương Vân xảy ra chuyện, tôi sẽ lấy cái mạng chó của cô!”
Giọng nói lớn tiếng như vậy, tự nhiên là mắng cho Trương Tú Lệ và Triệu Hưng Quốc phải chạy ra. Mặt Trương Tú Lệ đầy sợ hãi, trốn tránh sau lưng Triệu Hưng Quốc.
“ Mẹ, người nói Hương Vân không có trong phòng?” Triệu Hưng Quốc kinh ngạc hỏi.
Thời gian này, ba bữa nhà họ đều do Trần Ngũ Nguyệt nấu, những người khác chỉ cần quan tâm làm việc ở bên ngoài. Đây được tính là Trần Ngũ Nguyệt đem lại tiện lợi cho mọi người. Thường ngày Trần Ngũ Nguyệt đều không bao giờ làm ồn mọi người, trước khi có tiếng của loa phát thanh thôn. Vì vậy, lần này bà làm ồn như vậy, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy việc này không hề nhỏ. Triệu Khánh Quốc cũng chạy ra, mở miệng liền hỏi
“ Mẹ, đây là làm sao vậy ạ, mới sáng sớm đã ở đây làm ồn rồi?”
“ Còn làm sao nữa, em gái con bị đồ đần độn này mắng cho bỏ đi rồi!” Trần Ngũ Nguyệt chỉ vào Trương Tú Lệ.
“ Mẹ, việc này không thể trách con được, hôm qua là con đổ oan cho Hương Vân, nhưng đã qua một buổi tối rồi, muội ấy....?”
“ Cô câm miệng cho tôi, lão đại, lão nhị, đi gọi thêm bố con, đều đi tìm cho tôi, tìm không thấy Hương Vân, thì đừng có quay lại!”
Trần Ngũ Nguyệt gấp đến điên rồi. Người nhà họ, đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm, thì Triệu Hương Vân lết thân thể mệt mỏi trở về. Cô chạy quanh đội sản xuất ba vòng, mồ hôi ra ướt hết cả người.
Có điều cảm giác vận động khá tốt, cô cảm thấy không bao lâu nữa bản thân có thể ra mồi hôi. Triệu Hương Vân trở về nhà trong tình trạng người ướt đẫm, ngay lập tức tâm trí Trần Ngũ Nguyệt như là nổ tung.
“ Hương Vân, con... con lại đi nhảy sông à? Con gái số khổ của tôi, con làm sao lại nghĩ không thông rồi...”
Trần Ngũ Nguyệt kêu trời trách đất. Triệu Hương Vân như là đi trong sương mù
“ Mẹ, người đang nói gì vậy, con chỉ là đi ra ngoài chạy bộ vài vòng, ra mồi hôi, giảm cân thôi mà!” nước mắt Trần Ngũ Nguyệt ngừng rơi ngay lập tức.
“ Con nói cái gì? Con không phải vì lời của chị dâu mà đi nhảy sông?’
“ Con không có!” Triệu Hương Vân nhìn Trần Ngũ Nguyệt, rồi lại nhìn mọi người.
Lúc này, Trương Tú Lệ uất ức đứng ra
“ Mới sáng ra mẹ đã đến phòng tôi mắng chửi, nói bởi vì liên quan tới tôi, nên cô mới bở nhà đi, bắt mọi người đi tìm!”
Nghe vậy, khóe miệng Triệu Hương Vân giật giật. Bà mẹ cục phẩm này của cô đúng là mới nghe tiếng gió đã tưởng là mưa. Triệu Hương Vân an ủi Trần Ngũ Nguyệt, sau đó lại giải thích với mọi người bản thân đã đi đâu.
Triệu Hưng Quốc nghe thấy Triệu Hương Vân ra ngoài chạy bộ, ánh mắt nhìn về phía cô đã thay đổi. Cô em gái này hình như không giống với trong ấn tượng của anh. Cả nhà họ Triệu, thậm chí cả đội sản xuất này đều biết, Triệu Hương Vân là người tham ăn lười làm. Từ trước tói nay không hề vận động, bởi vì là con gái của đội trưởng đội sản xuất, nên không có ai dám nói trước mặt. Nhưng những lời này, Triệu Hưng Quốc và Triệu Khánh Quốc đều nghe thấy. Chỉ có điều, họ không hề đứng ra phản bác, bởi vì những người trong đội sản xuất nói đều là sự thực.
Nhưng nếu như, em gái anh thay đổi, thì sau này những người trong đội sản xuất lại nói những lời này, anh có cần làm gì không?
.....
Sau khi ăn sáng xong, Triệu Hương Vân cầm trứng gà và bánh bột ngô mà Trần Ngũ Nguyệt đưa cho cô, đi làm việc. Không tránh được việc phải đi cùng với Trương Tú Lệ Và Vương Tú Anh. Chỉ cần không có Trần Ngũ Nguyệt thì Trương Tú Lệ không còn bộ dạng dễ bắt nạt nữa. Ánh mắt nhìn về phía Triệu Hương Vân mang đầy địch ý. Triệu Hương Vân lười để ý cô ta, cầm trứng gà của bản thân, tìm một vị trí còn trống trên sân phân lương thực cảu đội sản xuất, đợi Triệu Trí Viễn phân công công việc. Không bao lâu thì tới lượt cô.
“ Hương Vân, con muốn làm việc gì?” Tâm trạng Triệu Trí Viễn rất tốt hỏi cô
Ông không biết con gái kiếm được bao nhiêu công điểm, nhưng mấy ngày hôm nay biểu hiện của Triệu Hương Vân khá tốt, nên ông cũng rất vui vẻ đưa quyền chủ động cho cô
“ Bố, Giang Vệ Dân làm việc gì thì con làm cùng với anh ta!”
Lời Triệu Hương Vân rơi vào tai Tô Hưng Hoa vừa mới tới đây tìm cô. Tô Hưng Hoa từ ngày hôm qua sau khi quay trở về luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Từ trước tới nay ánh mắt của Triệu Hương Vân nhìn hắn luôn chứa đầy ái mộ, nhưng ngày hôm qua hắn cảm thấy Triệu Hương Vân ghét bỏ bản thân, đây là điều mà từ trước tới nay không hề có. Vì vậy, chỉ có một nguyên nhân, đó là Giang Vệ Dân đã nói xấu về hắn với Triệu Hương Vân. Tô Hưng Hoa không muốn Triệu Hương Vân không thân với mình, cũng không muốn tiếp tục làm công việc vừa bẩn vừa mệt nữa.
Nên hắn mới tới tìm Triệu Hương Vân nói lời ngon ngọt, xem xem có thể loại bỏ hận ý từ trong thâm tâm của Triệu Hương Vân không. Ít nhất, cũng phải làm cho Triệu Hương Vân giống trước đây ái mộ bản thân.
“ Đồng chí Triệu, cô đi làm cùng tôi đi, hôm nay tôi đi cắt lúa nước ở cánh đồng ngang eo núi, ở đấy có rất nhiều thanh thư!”
Tô Hưng Hoa không hề quan tâm đến sự tồn tại của Triệu Trí Viễn, tính cách đặc biệt tốt chủ động mời Triệu Hương Vân.
“ Không đi!” Triệu Hương Vân trực tiếp từ chối, chuyển tầm nhìn tiếp tục nhìn Triệu Trí Viễn
“ Bố, người nhanh chóng sắp xếp đi!”
“ Hương Vân, hôm nay Giang Vệ Dân làm công việc có chút nặng, chính là đi khai thông kênh rạch, hơn nữa còn phải xuống sông, nếu không con...”
“ Bố, con không quan tâm, bố nhanh chóng sắp xếp là được!”