"Nói con mập như lợn? Kẻ thất đức nào nói, sinh con trai không có mông, để mẹ đi tìm hắn, xé nát cái miệng thối tha, xem hắn còn dám nói không?"
Trần Ngũ Nguyệt giận dữ như gà chọi dựng lông, giận dữ hét lên
Triệu Hương Vân bị bà ấy doạ sợ, trợn mắt há miệng. Cô ấy cảm thấy, bà mẹ cực phẩm của mình như một đấu sĩ, nếu như để bà ấy biết được ai nói, xé nát miệng người khác không nói, sau này còn bắt vợ, bố con họ làm nô lệ.
Triệu Hương Vân nhanh chóng giải thích "mẹ, không có ai nói, không có ai nói... Do bản thân con, con thấy ngưỡng mộ Khúc Mộng Mộng trong đội sản xuất, thân hình đẹp, da trắng".
Triệu Hương Vân cố gắng nhẫn nhịn buồn nôn, nói về Khúc Mộng Mộng người đã hẹn hò với Tô Hưng Hoa.
Khúc Mộng Mộng là người mà cả đội sản xuất công nhận là cô gái xinh đẹp nhất đội, eo thon, nước da trắng, thân hình đẹp, trong đôi mắt hạnh vĩnh viễn là bộ dáng vô tội.
Chỉ cần là đàn ông, nhìn thấy cô ấy đều có thể khơi dậy dục vọng bảo hộ vô hạn.
Khúc Mộng Mộng trước đây sống cùng bố mẹ trong thành, sau đó bố mẹ ly hôn, hai người đều không muốn nuôi dưỡng cô ấy, nên bản thân cô ấy phải quay về đội sản xuất sống với ông bà nội, trở thành một phần tử của đội sản xuất.
Bởi vì từng sống trong thành, nên biểu hiện bề ngoài với mọi người đều lễ phép, nhưng thực tế cô ta đều coi thường những người trong đội sản xuất.
Cả ngày đều chỉ qua lại với những người ở trong thành xuống nông thôn sản xuất và người đã đọc sách là Tô Hưng Hoa. Ngược lại từ trước đến nay không bao giờ chủ động qua lại với những người trong đội sản xuất.
" Con hồ ly tinh ấy? Nó thì có gì tốt? Một gương mặt hồ ly, nếu là vài năm trước, gương mặt như nó bị đánh cho bao nhiêu lần rồi, cả ngày chỉ biết mắt đi mày lại với những người đàn ông trong đội sản xuất, những người đàn ông mắt mù mới nhìn không ra, chứ Trần Ngũ Nguyệt mẹ lại nhìn không ra?"
Trần Ngũ Nguyệt vừa mở miệng nói, nói đến đâu đúng đến đấy, đến mức Triệu Hương Vân muốn vỗ tay cỗ vũ. Khúc Mộng Mộng chính là người như vậy, việc gì cũng không biết làm, không có việc gì lại giả vờ đáng thương, rất nhiều đàn ông trong đội sản xuất đều tình nguyện giúp cô ta làm việc. Có điều, Triệu Hương Vân hiện tại không thể nói như thế được. Cô ấy phải làm cho Trần Ngũ Nguyệt nghĩ rằng cô ấy thích người có thân hình nhỏ nhắn, làn da trắng.
"Mẹ, hồ ly tinh hay không con không quan tâm, tóm lại con muốn gầy giống như thế, mẹ còn bắt con ăn nhiều như thế, con...con sẽ đâm đầu chết cho mẹ xem!"
Trước mềm không được, Triệu Hương Vân muốn dùng biện pháp cứng rắn. Không nghĩ đến, thật sự có tác dụng. Vừa nghe cô ấy muốn tìm chết, Trần Ngũ Nguyệt nào còn kiên trì nổi. Cuối cùng đáp ứng cho Triệu Hương Vân chỉ uống một bát canh gà. Chỉ là bà ấy tìm một cái bát rất lớn, múc đầy thịt gà vụn. Triệu Hương Vân bị bắt uống một bát canh gà lớn, ngoài dự liệu là không bị no chết, ngược lại càng uống càng đói.
Quả nhiên, cô ấy đánh giá quá thấp dạ dày của nguyên chủ!!!
Có điều cô ấy không thể mặc bản thân tiếp tục ăn, Triệu Hương Vân ôm lấy bụng, khoa trương hét lên
"No chết rồi, no chết rồi"
Trần Ngũ Nguyệt bị doạ sợ, vừa xoa bụng cho cô ấy, vừa tự trách "đều tại mẹ, đều tại mẹ, sau này con muốn ăn bao nhiêu thì ăn, mẹ không ép buộc nữa, không ép buộc nữa"
Đợi đến khi Trần Ngũ Nguyệt ra ngoài, Triệu Hương Vân thở dài một hơi, cô ấy lập tức từ từ bò dậy, bản thân là một kẻ mập, không có tư cách nằm, cần vận động nhiều, cho ra mồ hôi. Nếu không sẽ càng ngày càng mập. Triệu Hương Vân đi lại trong phòng, chỉ một lát đã thở hỗn hển. Trong phòng quá nồm, của sổ thì vừa cao lại vừa nhỏ, chỉ ở trong phòng một lát thôi mà Triệu Hương Vân đã thở không ra hơi.
Suy nghĩ một lát, Triệu Hương Vân quyết định mặc thêm một bộ quần áo, bọc chặt một thân hình mập mạp, lại tìm một mảnh vải buộc một đầu tóc đầy dầu, sau đó mới đi ra ngoài.
Triệu Hương Vân một đường chạy chậm ra ngoài cổng nhà Triệu gia, dựa vào một cái cậy bên đường tạm nghỉ một lát. Mệt quá rồi, chỉ mới đi bộ vài bước, chạy vài bước, mà phổi nóng như là bị thiêu đốt. Thân thể này nếu không bị chê cười đến chết thì cũng bị giày vò đến chết.