Giang Vệ Dân dáng người cao lớn, nhịp bước chân cũng rất lớn, lưng đeo gùi của Triệu Hương Vân mà bước đi như không có gì, rất nhẹ nhàng.
Còn về Triệu Hương Vân, lớn lên mập mập, công thêm tuổi cũng còn nhỏ, căn bản là theo không kịp bước chân của Giang Vệ Dân. Mới có một lúc thôi, đã bị Giang Vệ Dân bỏ lại phía sau một đoạn dài.
“ Tôi nói này... đồng chí Giang, anh có thể đi chậm hơn một chút được không?
Đã nói là cùng nhau trở về, cùng nhau này cũng khác biệt quá nhiều rồi. Giang Vệ Dân thực sự không chú ý tới, lúc này đây anh tràn đầy tâm sự. Cả đầu đều nghĩ, bản thân rốt cuộc là bị làm sao. Anh vốn dĩ không hề có ý định ở lại Huyện Thành ăn cơm, nhưng khi nhìn thấy Triệu Hương Vân cô đơn ngồi ở trong góc, đến bản thân cũng không phát hiện được, tại sao lại mời cô cùng ăn cơm.
Sau đó lại cùng nhau quay trở về đội sản xuất. Giang Vệ Dân đã quen với việc bản thân làm gì cũng làm một mình, đột nhiên sau lưng có thêm một cái đuôi, cảm giác đó rất kỳ lạ, tâm trạng cũng có chút rối loạn.
Có điều sau khi nghe Triệu Hương Vân oán trách, Giang Vệ Dân lập tức bước chậm lại.
Triệu Hương Vân kéo thân thể mập mạp, cắn răng nghiến lợi cuối cùng cũng đuổi kịp
“ Tôi nói này đồng chí Giang, tôi cảm thấy đi theo anh thì việc giảm cân không cần phải lo lắng nữa!”
Chỉ cần Gian Vệ Dân đi ở phía trước, cô ở phía sau đuổi theo, liền có thể ra mồ hôi, chính là đang vận động.
“ Cô muốn giảm cân?” Giang Vệ Dân ngớ ra một lát.
Triệu Hương Vân dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, một bộ dáng đương nhiên nói
“ Đấy là điều đương nhiên! Có cô gái nào không thích bản thân mình có cơ thể thon gầy, trắng nõn?”
Nghe Triệu Hương Vân nói vậy, Giang Vệ Dân gần như không hề do dự hỏi
“ Vì Tô Hưng Hoa” hỏi xong, thực ra anh cũng thấy hối hận, việc này không hề có liên quan gì tới anh.
“ Vì anh ta? Không có khả năng!” mặt Triệu Hương Vân đầy vẻ ghét bỏ.
“ Bổn cô nương là vì bản thân, quá mập sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, hơn nữa trong tủ quần áo của tôi, nhiều quần áo đẹp như vậy, không gầy xuống thì sao mà mặc được?”
Lúc Triệu Hương Vân nói về quần áo, ánh mắt đều sáng lên. Chỉ dựa vào điểm này, Giang Vệ Dân liên tin tưởng lời cô nói. Khóe miệng anh tự nhiên nhếch lên thành nụ cười nhạt
“ Xác thực là mập quá thì không khỏe mạnh!”
“ Yên tâm đi, tôi mặc dù mập, nhưng bỏ chút công sức, nhất định sẽ gầy xuống được!” Triệu Hương Vân đặc biệt tự tin nói
Nói xong, liền thần thần bí bí nhìn Giang Vệ Dân nói
“ Chuyện này anh không được nói cho người khác biết, nếu không sẽ có một đống người, xếp hàng để cười nhạo tôi!”
Triệu Hương Vân tự biết thanh danh của bản thân ở đội sản xuất, nếu như truyền ra việc cô muốn giảm cân, không cần phải nói, cô cũng biết, những người đó sẽ cười nhạo cô.
“ Tôi sẽ không nói” Giang Vệ Dân trịnh trọng nói
“ Ừ!”
Hai người như có như không nói chuyện với nhau, bất tri bất giác đã đến đội sản xuất. Triệu Hương Vân chuẩn bị trực tiếp quay về nhà, uống ngụm nước trà. Cả một buổi sáng cô không hề uống giọt nước nào, sắp chết khát rồi.
Chỉ là, còn chưa đợi cô về tới nhà, liền bắt gặp Tô Hưng Hoa và Khúc Mộng Mộng kéo một xe phân, đang đi thu gom nước phân ở từng nhà.
Đoạn thời gian này Khúc Mộng Mộng làm việc cực kỳ chậm chạp, sắp xếp cô ta đi trại lợn, cô ta không hề đi. Triệu Trí Viễn liền trực tiếp sắp xếp cô ta đi đội sản xuất thu dọn phân và nước tiểu. Còn về Tô Hưng Hoa ít nhiều cũng do việc hắn ta làm cho cô con gái duy nhất của Triệu Trí Viễn đi nhảy sông, đã chọc giận ông.
Vì vậy hai kẻ này được sắp xếp làm cùng nhau đi thu phân hôi thối. Sợ hai kẻ này lười làm giống như hàng ngày, Triệu Trí Viễn hạ mệnh lệnh cuối cùng, chỉ cần thu không được một xe nước phân, sau này những việc ở trại lợn, nước phân trong thôn, và những công việc nặng sẽ phân cho hai người.
Trên thực tế Tô Hưng Hoa và Khúc Mộng Mộng không phải là thanh thư, là người của đội sản xuất, Triệu Trí Viễn muốn đối phó với họ dễ như xử lý một đĩa rau.
Đây cũng là lý do vì sao Tô Hưng Hoa và Khúc Mộng Mộng nhịn xuống buồn nôn, cũng phải đi thu nước phân.
Tô Hưng Hoa và Khúc Mộng Mộng vừa lại gần, Triệu Hương Vân liền không nhịn được bịt mũi lại, Ni mã, mùi này cũng nặng quá rồi. Đứng trước mặt Tô Hưng Hoa và Khúc Mộng Mộng, Triệu Hương Vân dùng bàn tay mập mạp của mình phẩy phẩy tay trước mũi, còn cố ý nghiêng người, một bộ dạng ghét bỏ
Tô Hưng Hoa vốn dĩ sợ gặp phải người quen, lúc này liền đụng phải Triệu Hương Vân. Gương mặt tuấn tú trắng nõn của hắn nhất thời trở thành màu gan heo. Trong tâm vừa thấy mất mặt, vừa thấy đây là việc rất khó khăn. Nhưng khi hắn nhìn thấy Giang Vệ Dân ở bệnh cạnh Triệu Hương Vân, hơn nữa trên lưng Giang Vệ Dân còn đeo gùi, Tô Hưng Hoa liền cảm thấy bản thân đã hiểu ra gì đó.
Tên Giang Vệ Dân đó quả nhiên vì tiền đồ và lợi ích của bản thân, mà đi lấy lòng một con lợn. Vừa nghĩ tới bản thân hai hôm nay không được ăn trứng gà của Triệu Hương Vân, bánh bột ngô, thậm chí đến làm việc cũng không hề được ưu tiên.
Tương phản, Giang Vệ Dân hôm nay còn đi vào Huyệt Thành, đến việc cũng không hề làm. So sánh hai bên, nhất thời Tô Hưng Hoa cảm thấy cuộc sống tốt đẹp của bản thân bị kẻ khác cướp mất.
“ Hương Vân, cô qua đây, tôi... tôi có lời muốn nói với cô.” Trên mặt Tô Hưng Hoa lộ ra nụ cười mà bản thân cảm thấy rất hoàn mỹ. Nếu đổi lại thành Triệu Hương Vân trước đây, thì chỉ cần Tô hưng Hoa cho cô một chút sắc mặt tốt thôi, thì đã xách mông theo sau rồi.
Đáng tiếc rồi! Người anh ta không thối như vậy, Triệu Hương Vân còn suy nghĩ xem có nên lại gần không, nhưng anh ta thối như vậy, muốn cô lại gần, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ.
“ Không được, mùi này quá nặng rồi, có lời gì muốn nói, thì anh nói luôn ở đây đi! Đúng rồi, đừng có lại gần tôi, tôi chịu không nổi rồi.”
Triệu Hương Vân bịt mũi lại, lớn tiếng nói, nói xong nhìn về phía Tô Hưng Hoa.
Trước tiên trên mặt Tô Hưng Hoa xẹt qua một tia hoảng hốt, hắn không thể nghĩ tới, Triệu Hương Vân lại một lần nữa từ chối bản thân, hơn nữa còn trong tình huống hắn lộ ra nụ cười xán lạn như vậy.
“ Hương Vân... xin lỗi, tôi hôm nay chọn việc bẩn nhất trong đội sản xuất, cũng không còn cách nào, tôi không làm việc này, thì việc này người khác cũng phải làm. Nếu đã như vậy, thì không bằng để tôi vất vả một chút, để cho những đồng chí khác có một môi trường làm việc tốt hơn.”
Tô Hưng Hoa cố gắng hết sức giải thích, một bên thì dát vàng lên mặt mình, một bên thì làm cho công việc kéo phân của bản thân trở nên cao cả. Triệu Hương Vân gặp qua những người mặt dày, nhưng không có ai mặt dày như Tô Hưng Hoa. Rõ ràng việc này là do bố cô sắp xếp, lại phải nói là bản thân tự tranh thủ được. Ai mà không biết hắn và Khúc Mộng Mộng là kẻ “ thích sạch sẽ nhất” đội sản xuất?
“ Vậy à, thế thì cũng không cần giải thích với tôi, anh muốn làm gì thì làm, nếu như không có việc gì, anh có thể rời đi không?” Triệu Hương Vân lại một lần nữa không hề khách khí thúc giục Tô Hưng Hoa rời đi.
Khúc Mộng Mộng đứng bên cạnh, đột nhiên giống như bị bắt nạt vậy, đôi mắt đỏ hoe
“ Đồng chí Hương Vân, cô... cô sao lai có thể nói đồng chí Tô như vậy? Anh...anh ấy cũng là hy sinh vì đội sản xuất, anh ấy không làm việc này thì ai sẽ làm?” Khúc Mộng Mông nhìn về phía Triệu Hương Vân.
“ Đồng chí Khúc, cô đừng nói như vậy, tôi cũng là vì dân phục vụ, mọi người đều sống tốt, thì tôi Tô Hưng Hoa có hy sinh nhiều hơn nữa cũng không tính là gì!”