Chợ đồ cũ thực chất là nơi Huyện thành để đồ cũ. Những năm này, mọi người đều nhận định những đồ cổ, đồ cũ đều không phải là đồ tốt đẹp gì. Cần đem vứt, đập hỏng đi mới tốt. Vì vậy gần như mỗi ngày, đều có người kéo theo một xe gỗ, mỗi xe đều chất đầy giường bị đập hỏng, tủ, bàn và những đồ khác đem vứt ra ngoài chợ cũ. Chợ đồ cũ rất loạn giống hệt với một núi rác. Một vài nhà không có tiền đều từ trong này tìm đồ, chỉ tốn vài hào đến vài đồng là có thể lấy được đồ bản thân có thể dùng được.
Triệu Hương Vân đi đến cửa, phát hiện ở cửa có một người đứng trông, là một ông cụ, tầm khoảng năm mươi tuổi, mặc một bộ quần áo cũ, một bộ dạng thiếu dinh dưỡng, trên mặt còn hơi bị sưng phù.
Triệu Hương Vân hướng về phía ông cụ nói
“ Ông ơi, cháu là đến tìm khóa cũ, trong nhà không có người trong thành làm công nhân viên chức, không có phiếu công nghiệp, nên mua không nổi khóa mới trong cung tiêu xã, cháu có thể vào trong đó tìm không ạ?”
Ông cụ nhìn Triệu Hương Vân một lượt, trừ mập ra, không phát hiện ra có bất thường.
“ Đi đi, nên lấy cái gì, cái gì không nên lấy đều biết đúng không?” ông cụ nói.
Triệu Hương Vân tưởng ông cụ sợ cô trộm đồ, đưa hai tay ra
“ Ông ơi, cháu sẽ không trộm đồ, đồ trong đó giá bao nhiêu, cháu sẽ trả bấy nhiêu tiền!”
Ông cụ vẫy vầy tay, ngữ khí có mấy phần mất kiên nhẫn
“ Đi đi, đi đi!”
Triệu Hương Vân bước vào bên trong, bắt đầu từ cửa bước vào, liền nhìn thấy không ít đồ được vứt trên mặt đất.
Đồ nội thất cũ, nồi thủng, sắt gãy, thiếc gãy, cho đến một vài giấy lộn. Triệu Hương Vân hoài nghi, cô có thể từ trong này tìm được khóa cửa mà bản thân cần. Lật tìm nửa ngày, đừng nói đến khóa cửa, đến cái cái khóa cài lớn cũng không tìm thấy.
Đang lúc có suy nghĩ hay là rời khỏi đây, đột nhiên, ở trong góc có một cái giường hoàn hảo thu hút sự chú ý của Triệu Hương Vân.
Chủ yếu là hoa trên chiếc giường gỗ có kỹ thuật chạm khắc rất tinh tế, hơn nữa màu sắc nước gỗ rất đẹp, có màu tím nhạt, hoa văn nhìn rất đẹp, đến gần ngửi thì hình như có thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt. Hình như là gỗ Cẩm Lai
Đời trước mặc dù Triệu Hương Vân chỉ là huấn luyện viên yoga, nhưng điều kiện gia đình không tệ, cũng được tính là kẻ có tiền. Cộng thêm bản thân quen biết một vài người bạn thích sưu tầm đồ cổ. Nên đối với những cái này có hiểu biết nhất định. Gỗ Cẩm Lai là một loại gỗ quý hiếm, một cái kỹ trà (bàn nhỏ uống trà) cũng có giá lên đến hơn mười vạn. Nếu như đổi thành tủ bếp, hoặc loại giống như giường thì giá cả càng đắt.
Thêm vào cái giường này điêu khắc tinh tế, một chút cũng không giống với đồ hiện giờ, đây hoàn toàn là đồ cổ. Ít nhất cũng đáng giá một triệu tệ. Một triệu tệ là khái niệm gì, chính là một cái giường có giá tương đương với một căn hộ. Chỉ nghĩ thôi Triệu Hương Vân đã đau lòng chết rồi. Cái giường lớn như vậy, chỉ dựa vào một mình cô, không thể nào mang đi nổi. Nếu như để ở đây, lần này thì không sao, nhưng đợi lần sau quay lại có khả năng trở thành đống đổ nát.
Triệu Hương Vân gần như không dám tưởng tượng tới tình cảnh đó. Tay vô thức chạm vào mép giường, Triệu Hương Vân không khỏi suy nghĩ, nếu như có cách nào đó làm cho chiếc giường này biến mất thì tốt rồi.
Mới vừa nghĩ, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, cái giường gỗ Cẩm Lai liền lập tức biến mất khỏi tầm mắt Triệu Hương Vân. Triệu Hương Vân lập tức bị dọa cho phải lùi về phía sau vài bước, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất. Mất nửa ngày cô cũng không biết cái giường đó ở nơi nào. Cẩn thận tìm khắp phòng cũng không tìm thấy bóng dáng nó ở đâu. Triệu Hương Vân gần như muốn từ bỏ, chính lúc này cô nhớ tới một việc, trước khi cái giường đó biến mất, tay cô đã chạm vào nó, và nghĩ nếu như nó biến mất thì tốt. Có phải là do nguyên nhân này không?
Cô nhặt một khúc gỗ từ trên mặt đất lên, trong tâm niệm một lần, hy vọng tấm gỗ này biến mất. Chuyện xưa nay chưa từng thấy đã xảy ra, khúc gỗ đó thật sự biến mất rồi. Có thể quay trở lại không? Triệu Hương Vân mới nghĩ như vậy, khúc gỗ đó đã quay trở lại. Triệu Hương Vân ngây người, nghĩ tới cái bát sứt ở sau lưng. Làm cho đồ vật biến mất rồi lại quay trở lại có chút giống với không gian. Cái bát này đem đến cho cô bàn tay vàng thứ hai sao?
Triệu Hương Vân đem gùi lấy xuống, từ trong đó lấy cái bát ra. Vẫn một bộ dạng bình thường, nhìn không ra có một chút gì khác biệt. Những đồ vật kia có thể biến mất, vậy cái bát này có thể biến mất không?
Triệu Hương Vân cầm cái bát sứt, nhắm mắt lại, trong tâm bắt đầu niệm, khi mở mắt ra lần nữa, cái bát đó đã biến mất rồi. Hơn nữa trên cổ tay phải của Triệu Hương Vân xuất hiện một cái vòng màu đen, hơn nữa cái vòng này không hề hoàn chỉnh, có một lỗ hổng giống hệt với cái bát. Triệu Hương Vân khắc chế nội tâm đang vui mừng, bắt đầu từ trong chợ cũ tìm những đồ bản thân có thể dùng được. Có khá nhiều gỗ quý như Cẩm Lai, gỗ Hoàng Hoa Lê...chỉ có điều không được giống như chiếc giường kia được bảo tồn hoàn hảo, không bị vỡ hỏng, có điều giá trị vẫn rất cao. Vì là không muốn để người khác hoài nghi, Triệu Hương Vân lại tìm thêm một vài mảnh gỗ không gây chú ý. Nồi vỡ, bát đĩa. Bát đĩa cũng không phải đò của niên đại này, nhìn hoa văn thì là đồ riều Thanh. Có điều cũng không đáng tiền, dù gì cũng không phải là đồ từ bốn lò nung lớn. Nghề đồ cổ này, theo hiểu biết của Triệu Hương Vân thực ra sâu không lường được. Không phải đồ có niên đại thì là đồ đáng tiền. Còn phải là đồ từ các địa phương lớn và có chất lượng tốt.
Nếu không, chỉ dựa vào niên đại thì bán ra cũng không được giá tốt. Triệu Hương Vân đem đồ bản thân cần, từng chút từng chút một lấy ra. Cuối cùng nói với ông cụ trông cửa
“ Khóa cửa cháu tìm không thấy, có điều cháu thấy những mảnh gỗ này không tệ, cầm về làm củi đốt. Thêm nữa chính là vài cái bát đĩa, cầm về thì trong nhà không cần mua nữa.”
Người đến chợ cũ tìm đồ không phải là ít, đại đa số lớn tuổi hơn so với Triệu Hương Vân, lấy cũng đều là át đĩa, ấm trà. Vì vậy ông cụ không hề hoài nghi. Có điều nhìn thấy Triệu Hương Vân mua gỗ về dùng đến đốt thì nhịn không được nhắc nhở cô
“ Cháu là người ở dưới nông thôn đúng không? Những mảnh gỗ vỡ này, có thể đi vào trong núi chặt!”
Ý là, Triệu Hương Vân không cần lãng phí tiền đi mua những đồ này
“ Đúng vậy, có điều dì nhỏ cháu quét dọn vệ sinh ở trong thành, dì ấy nói trong nhà không mua nổi củi, nên bình thường thì hay để chúng cháu đưa cho chút gỗ. Nhưng gần đây người trong nhà bận thu hoạch vụ mùa, không có thời gian, nên mới....”
Giải thích như vậy, tính ra rất hợp lý
“ Được rồi, sau khi cân xong thì cầm về đi. Những mảnh gỗ đó nhìn thì không nhiều, nhưng cân lên cũng phải hai trăm đến hai trăm năm mươi cân, cộng thêm vài cái bát đĩa vỡ
“ cháu đưa...đưa cho ta hai tệ đi!” ông cụ tùy tiện nói một con số
Tóm lại cũng chỉ vài mảnh gỗ, không đáng tiền
“ Hai tệ?’ Triệu Hương Vân ngơ luôn rồi, nhiều đồ như vậy chỉ có hai tệ?
“ Chê đắt? Chê đắt thì đi nơi khác! Cô không cần thì có nhiều người khác cần!” ông cụ tức giận nói.
Triệu Hương Vân lắc đầu liên tục
“ Không phải, không phải vậy, cháu lấy tiền ngay!”
Từ trong túi lấy ra hai tệ, Triệu Hương Vân đưa cho ông.
Đống đồ rách nát dưới mắt ông cụ, giờ liền trở thành của Triệu Hương Vân. Chỉ có điều giờ mà đem chúng về thì khá khó khăn. Nhìn thấy Trệu Hương Vân nửa ngày không có động tĩnh, ông cụ liền nói
“ Cháu đi ra gần đây hỏi xem có ai đồng ý cho mượn xe kéo không, dùng xe kéo về, nhớ là phải trả tiền là được.”