Triệu Hương Vân quay trở lại phòng, lấy sáu cân lương thực, mười hai quả trứng gà đã mọc ra từ cái bát bảo bối đặt vào trong cái túi vải lớn, sau đó đặt túi vải vào cái gùi. Lấy thêm hai mươi tệ nhét vào túi. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không yên tâm, liền đem theo cái bát, đặt ở dưới đáy của cái túi vải. Đeo gùi lên, đang chuẩn bị xuất phát, Trần Ngũ Nguyệt liền nhét thêm hai quả trứng gà, hai cái bánh bột ngô.
“ Cầm lấy mà ăn dọc đường, nếu như đói thì mua thêm vài cái bánh bao, nhớ là phải mua bánh nhân thịt.” Trần Ngũ Nguyệt nói.
“ Con biết rồi, mẹ!” Triệu Hương Vân nhe răng cười toe toét với Trần Ngũ Nguyệt.
“ Có nặng không? Hay là mẹ đeo giúp con nhé!” Trần Ngũ Nguyệt nhìn thấy Triệu Hương Vân dùng miếng vải đậy miệng gùi lại, mặc dùng không biết bên trong đựng gì, nhưng có cảm giác khá nặng.
Triệu Hương Vân nhìn thân thể gầy nhỏ của Trần Ngũ Nguyệt, lại nhìn bắp tay thô to của bản thân, kiên định lắc đầu,
“ Mẹ, bản thân con có thể đeo được, thời gian không còn sớm nữa, con đi đây!” Triệu Hương Vân từ chối ý tốt của Trần Ngũ Nguyệt muốn đưa cô đi lên Huyện.
Đi theo phương hướng chỉ đường của Trần Ngũ Nguyệt, trước tiên cô cần rời khỏi đội sản xuất, sau đó đi không ngừng nghỉ khoảng nửa tiếng, sau đó đến ngã ba, là có thể đi thẳng lên Huyện.
Một đường này, Triệu Hương Vân tốn mất gần hai tiếng, mệt đến mức thở không ra hơi, ướt đẫm mồ hôi. Cơ thể này, không phải yếu đuối bình thường, mới đi vài bước, phổi đã nóng như lửa đốt. Một đường vừa đi vừa nghỉ mới miễn cưỡng đi đến cửa Huyện. Đợi nghỉ ngơi đủ rồi, Triệu Hương Vân mới ngẩng đầu nhìn Huyện thành. Vừa nhìn liền ngốc luôn rồi. Huyện thành này khác hoàn toàn so với tất cả huyện thành mà đời trước cô biết.
Không hề có một tòa nhà cao tầng nào. Những ngôi nhà thấp chằng chịt, con đường nhỏ hẹp, thỉnh thoảng mới có một hai tòa cao tầng, nhưng không cao, chiều cao không vượt qua năm tầng .
Đây chính là Huyện thành những năm bảy mươi? Đây cũng quá.... quá nghèo đi?
Triệu Hương Vân cảm thán một lúc mới tiếp nhận được hiện thực này. Bước vào trong Huyện Thành, người trên đường rất ít, thỉnh thoảng mới gặp được một người cũng là một bộ dạng gầy gò xanh xao, bước đi không có thực, bộ dạng lúc nào cũng có thể ngã. Triệu Hương Vân quan sát cách ăn mặc của những người trong Huyện Thành, so sánh với những người trong đội sản xuất không có khác biệt gì. Đều là một cái áo khoác màu xanh đất, một cái quần lao động màu đen, trên người đầy miếng vá lớn nhỏ, ánh mắt nhìn xa xăm, đem đến cho người khác cảm giác mười phần giản dị.
Triệu Hương Vân đã đi cả chặng đường, bụng cô bắt đầu sôi ùng ục. Tìm một góc chân tường có thể ngồi xuống, Triệu Hương Vân lấy một quả trứng luộc, bóc vỏ nhét vào miệng, trứng còn chưa ăn hết, thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng mờ. Một đứa bé trai tầm ba bốn tuổi gầy nhom, nhìn chằm chằm vào Triệu Hương Vân, nước miếng thiếu chút nữa rớt ra rồi. Ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào quả trứng gà trên tay Triệu Hương Vân, Triệu Hương Vân bị nó nhìn đến da đầu ngứa ngáy, hai ba lần nhét quả trứng vào miệng, thiếu chút nữa bị nghẹn chết.
Nhưng do cô đi ra ngoài gấp gáp nên quên mang theo nước, chỉ có thể liều mạng vỗ ngực, hy vọng có thể nuốt xuống được, đấu tranh nửa ngày mới miễn cưỡng đem quả trứng gà nuốt xuống.
Lúc này, một vị thái thái thân thể hơi gầy, ăn mặc giản dị bước tới
“ Hổ tử, con đang làm gì đây?”
Đứa trẻ đó uất ức nhìn về hướng Triệu Hương Vân
“ Bà nội, cô ấy ăn trứng gà, Hổ tử cũng muốn ăn!”
Lúc này Lão thái thái mới chú ý tới Triệu Hương Vân, sau khi bị mắc nghẹn, mặt mũi Triệu Hương Vân đỏ hồng. Ở thời này, có thể lớn lên mập như thế này không có nhiều, tất nhiên gia đình phải có dư thừa lương thực.
Lão thái thái do dự một lát mới hỏi Triệu Hương Vân
“ Nha đầu, con... con có còn trứng gà không? Lương thực khác cũng được, ta dùng tiền đổi với con!”
Triệu Hương Vân ngơ ngác một lát, nhất thời không phải ứng, liền nghe Lão thái thái nói
“ Nếu như không phải do cháu trai ta thèm đến đáng thương, ta cũng không dám hỏi con! Thực sự là không có biện pháp khác. Những năm tháng này, lương thực chính là mạng. Người bình thường sẽ không dễ dàng đem lương thực bán cho người khác.
Triệu Hương Vân nhìn về phía Lão thái thái, thâm tâm đột nhiên dâng lên vài phần đồng tình. Không nói đến vị Lão thái thái trước mắt, chính là những người khác trong nhà cô, cũng đều là thiếu ăn thiếu mặc. Tất cả đồ trong nhà đều dùng trên thân nguyên chủ. Đến mức đem nguyên chủ nuôi thành béo mập, còn những người khác trong nhà lại gầy yếu. Chính là Triệu Trí Viễn, đội trưởng đội sản xuất sắc mặt cũng vàng vọt. Nhìn khắp cả đội sản xuất cũng chỉ có mình nguyên chủ là béo.
Mọi người đều trải qua không quá tốt, chỉ có cô hiện tại có một thân thịt, mặc dù bản thân cô không hề muốn. Còn có cái bát bảo bối, lương thực sẽ không người sinh ra, cuộc sống sẽ tốt hơn so với người khác.
“ Lão thái thái, con có trứng gà, nhưng đều là trứng gà đã luộc, hơn nữa còn là đã luộc từ hôm qua!”
Triệu Hương Vân ăn ngay nói thật, bất kể là khi nào cô đều không muốn lừa người khác.
“ Con có bao nhiêu?” mắt Lão thái thái phát sáng
“ Khoảng hai mươi hai quả”
Trong túi vẫn còn một quả, Triệu Hương Vân không muốn lấy ra, đợi lát nữa thật sự không có gì để ăn, cô sẽ đặt nó vào trong bát, mười lăm phút liền có thể biến ra một quả.
“ Còn có một chút một lúa mạch, bột mì và lúa mạch, có điều con không biết chúng nặng bao nhiêu.”
Lúc xuất phát có gần sáu cân, nhưng Triệu Hương Vân đặt bát xuống dưới đáy túi, lúc đi đường, cô phát hiện gùi phía sau càng ngày càng nặng, người càng đeo càng tốn sức, có lẽ lương thực lại nhiều hơn một ít.
“ Tôi đem theo! Tôi đem theo!”
Lão thái thái lắc lư cái túi trên tay, bên trong có để một cái cân. Bà đi ra ngoài là muốn mua một chút đồ ăn mang về. Chính là chưa kịp mua gì thì gặp được Triệu Hương Vân
“ Vậy chúng ta tìm một nơi không có người?” Triệu Hương Vân nói một câu. Cô cũng là lần đầu làm giao dịch mua bán, nên cảm thấy, càng cẩn thận, càng thận trọng càng tốt.
“ Ừ, tôi biết”
Lão thái thái quen đường quen nẻo, cùng với Triệu Hương Vân, vừa tìm một nơi hẻo lánh, vừa đàm phán giá cả với Triệu Hương Vân.
“ Con gái, trên chợ đen, lương thực thô có giá bốn tệ một cân, lương thực tinh có giá khoảng tám tệ, cụ thể thì phải xem chất lượng, đợi lát nữa ta sẽ dựa theo giá trên chợ đen tính cho con, tuyệt đối sẽ không chiếm tiện nghi của con.”
Chợ đen?
Vừa nghe liền có cảm giác đây là nơi làm giao dịch lén lút, vụng trộm. Triệu Hương Vân hồi tưởng lại, hình như cô đã nghe Trần Ngũ Nguyệt và Triệu Trí Viễn đề cập qua, có điều nói rất không rõ ràng. Triệu Hương Vân không nhịn được phỏng đoán, bản thân ăn những lương thực tinh đó, có phải là được mua từ chợ đen không? Tám, mười tệ một cân, cho dù vài chục năm sau cũng không hề rẻ. Triệu Hương Vân nghe nói những người ở thời đại này, lương hàng tháng là hai ba mươi tệ. Nếu như mua vài cân lương thực thì làm sao có thể sinh tồn?
Trong lúc suy nghĩ, Lão thái thái đã đưa Triệu Hương Vân đến một góc khuất không có người, để cho cậu bé Hổ tử đứng ở không xa canh trừng.
Xác nhận không có người, Lão thái thái mới để Triệu Hương Vân lấy đồ ra. Triệu Hương Vân đặt cái gùi xuống đất, trước tiên là đem lương thực lấy ra. Lúc xuất phát ba cái túi vẫn còn rất nhiều không gian, giờ đã đầy ắp, còn bị tràn ra ngoài.
Khi bột lúa mạch, bột mì, lúa mạch được lấy ra, ánh mắt Lão thái thái sáng lên trong chớp mắt.