Vốn dĩ phiếu và hai trăm tệ phải có biến hóa giống với biến hóa của trứng gà, nhưng chúng lại không hề có thay đổi gì. Không nhiều cũng không ít, Triệu Hương Vân không tin tưởng vào những gì bản thân nhìn thấy, cô cầm lấy quyển tem phiếu lên cần thận kiểm tra một lượt. Không sai, vốn dĩ có từng ấy trang bây giờ không nhiều hơn cũng không ít đi nửa trang.
“ Đây là làm sao? lẽ nào...đây vốn dĩ không phải là bát châu báu gì cả? Chỉ là một cái bát sứt bình thường?” Triệu Hương Vân thì thầm nói một câu.
Nhưng trong tâm lại xuất hiện một cái nghi hoặc. Nếu như đây không phải là bát châu báu thì những quả trứng gà kia phải giải thích thế nào?
Chỉ có cô và Trần Ngũ Nguyệt ở nhà, mẹ cô thì không hề đi vào phòng cô. Lẽ nào cái bát này chỉ có tác dụng đối với những vật sống giống như trứng gà?
Triệu Hương Vân nói vật sống, không phải là nói về vật đang còn sống, mà là đồ vật giống như trứng gà, lương thực. Còn về vật chết thì giống như cô đã đặt tem phiếu, và tiền. Vì muốn kiểm định suy đoán của bản thân, Triệu Hương Vân chạy ra khỏi phòng.
“ Mẹ, mẹ đưa cho con mượn chìa khóa phòng mẹ!”
Hiện giờ lương thực khan hiếm, tất cả lương thực trong nhà bao gồ lương thực chính và lương thực phụ đều được khóa trong tủ đồ của Trần Ngũ Nguyệt. Triệu Hương Vân muốn dùng lương thực làm kiểm nghiệm, thì phải lấy được chìa khóa.
Trần Ngũ Nguyệt vừa nghe Triệu Hương Vân cần chìa khóa không nói lời nào đưa chìa khóa cho cô, còn hỏi:
“ Con gái ngoan, con muốn tìm cái gì? Có cần mẹ tìm giúp con không?”
“ Mẹ, không cân đâu, con tự tìm được!”
Triệu Hương Vân nhất định không thể để Trần Ngũ Nguyệt biết chuyện cô dùng lương thực làm thí nghiệm. Vạn nhất, cái bát kia thật là bảo vật thì cô trước tiên phải giữ bảo mật. Bản thân có bảo vật, điều tối kỵ nhất là không giữ được miệng, đến lúc đó, không chỉ hại bản thân mà còn có thể hại cả gia đình.
“ Được thôi, nhưng mà không được làm bản thân bị thương!”
Trần Ngũ Nguyệt để Triệu Hương Vân tự đi vào phòng của mình, bản thân bà còn đang bận việc khác ở trong bếp. Triệu Hương Vân mở cửa tủ của Trần Ngũ Nguyệt, tìm một miếng vải không dùng đến, bọc một ít bột mì, một nắm lúa mạch, đến cả bột lúa mạch cô cũng lấy một nắm. Sau đó khóa cửa tủ trở lại phòng mình.
Cô dùng vải phân tách ba loại lương thực, sau đó đặt vào trong bát. Sợ người khác phát hiện việc làm của bản thân, cô đặt cái bát lên trên giường đất, sau đó dùng bộ quần áo của bản thân đem cái bát che đậy cẩn thận. Lúc này mới xách nước, cầm quần áo đi tắm rửa. Khi Triệu Hương Vân tắm xong thì toàn bộ người nhà họ tan làm về. Làm việc cả ngày, người người đều mệt đến mức lưng không đứng thẳng nổi. Chỉ có Triệu Trí Viễn còn tốt hơn một chút, ông là đại đội trưởng thời gian đi tuần tra, kiểm tra còn nhiều hơn thời gian làm việc.
Nhân lúc đang rửa tay, thức ăn còn chưa dọn lên bàn, Triệu Trí Viễn nói đến Giang Vệ Dân
“ Cũng không biết là làm sao, Giang Vệ Dân rõ ràng không phải là người của đội sản xuất nhưng làm việc còn nhiều hơn so với người trong đội sản xuất, một buổi chiều cả một trang trại lợn cậu ta đem phân dọn xong hết, còn kéo ra sân phơi khô, bà nói xem một hậu duệ tốt như vật tại sao lại không phải người của đội sản xuất mình?”
Trần Ngũ Nguyệt vừa nghe một mặt đắc ý nói
“ Đây thì tính là gì, Hương Vân nhà chúng ta một buổi chiều đã đem tất cả cỏ nhổ hết!”
“ Cái gì? Hương Vân nhổ hết cỏ trong vườn?” Triệu Trí Viễn một mặt kinh ngạc.
Hai cô con dâu nhà họ Triệu là Trương Tú Lệ và Vương Tú Anh hoàn toàn không tin tưởng lời nói của bà.
Đặc biệt là Trương Tú Lệ, bởi vì do Triệu Hương Vân mà cô không biết bị mắng bao nhiêu lần, cho nên lại càng hận Triệu Hương Vân. Cô ta đứng ở bên cạnh âm dương quái khí nói một câu
“ Mẹ, cỏ trong vườn con thấy không hề ít, người hôm qua không phải nói, Hương Vân thân thể ốm yếu, không làm được việc, đợi Hưng Quốc và nhị đệ thu hoạch xong lương thực thì để cho họ làm sao?”
Ngụ ý của lời nói là Trần Ngũ Nguyệt thiên vị Triệu Hương Vân. Triệu Hương Vân không thể làm việc. Lời này đã chọc phải Trần Ngũ Nguyệt, đừng nói rằng con gái bà thật sự làm việc, thì cho có không làm thì ai dám phản bác?
“ Cô người đàn bà có chồng này, cái miệng thối tha này, nói về em chồng mình thế à, cô em chồng cô lẽ nào không thể làm việc? Chỉ bản thân cô có thể tiến bộ, không cho phép cô em chồng cô tiến bộ sao, tâm lý cô rốt cuộc là thế nào hả?”
Miệng Trần Ngũ Nguyệt giống như đại bác, bắt đầu mắng Trương Tú Lệ. Trương Tú Lệ bị mắng thiếu chút nữa khóc, vẫn là Triệu Hương Vân nghe không nổi nữa, nói một câu
“ Mẹ, do con trước đây lười biếng, không làm việc gì, nên đại tẩu không tin cũng là bình thường! Có điều đại tẩu, muội hôm nay thật sự là làm việc, nếu chị không tin có thể đi ra vườn xem xem!”
“ Cô ta dám!” mặt Trần Ngũ Nguyệt hằm hằm trách mắng một câu.
Trương Tú Lệ lại càng không dám động.
“ Mẹ, Tú Lệ cũng không nói gì, trước đây Hương Vân không hề làm việc, mẹ lại chiều chuộng nó, nên cô ấy hoài nghi cũng là việc bình thường, mẹ người đừng mắng nữa!” Triệu Hưng Quốc nói một câu. Ý chính là bảo vệ vợ mình, không để cho Triệu Hương Vân mặt mũi.
Vì vậy càng chọc cho trần Ngũ Nguyệt xù lông
“ Lão đại, mày đây là có ý gì? Trần Ngũ Nguyệt tôi cả đời này chỉ sinh có một đứa con gái, không sủng ái chiều chuộng nó, lẽ nào mỗi ngày ngược đãi, hà khắc nó? Mày lẽn nào muốn tôi ngày nào cũng ngược đãi em gái mày, có đồ gì tốt cũng đưa hết cho mày? Tim mày sao lại đen tối như vậy?”
Đụng đến con gái bà thì có là con trai ruột cũng bị Trần Ngũ Nguyệt mắng. Triệu Hương Vân sợ sự việc không khống chế được, hướng ánh mắt về Triệu Trí Viễn ra hiệu cho ông ra mặt. Triệu Trí Viễn lắc đầu, ông mới không muốn quản việc này. Mọi việc trong nhà đều do vợ ông quản, việc bên ngoài do ông quản lí. Triệu Hương Vân thiếu chút nữa bị bố cô làm cho tức chết. Nghĩ tới tính cách của Trần Ngũ Nguyệt, cô chỉ có thể hy sinh bản thân, dỗ Trần Ngũ Nguyệt
“ Mẹ, ăn cơm đi, con đói rồi!” Triệu Hương Vân nhìn về phía Trần Ngũ Nguyệt.
Trần Ngũ Nguyệt trước đó vẫn là một bộ dạng muốn ăn thịt người, lập tức thay đổi sắc mặt, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi rói
“ Con gái ngoan đói rồi à, mẹ lấy cháo cho con!”
Triệu Hương Vân muốn uống cháo, Trần Ngũ Nguyệt không lay chuyển được cô, dùng thìa múc hết tinh hoa trong nồi, chỉ để lại toàn nước cho cả nhà. Mọi người cũng không dám nói gì. May là vẫn còn mì và trứng gà từ buổi trưa.
Trần Ngũ Nguyệt đặt mì vào giữa, nói với mọi người
“ Mì này là Hương Vân buổi trưa không nỡ ăn, để lại cho mọi người, nói mọi người làm việc vất vã hơn con bé, sau này các người ai dám nói xấu con bé tôi xé rách miệng kẻ đó!”
Lúc nói truyện, ánh mắt của Trần Ngũ Nguyệt rơi trên người Trương Tú Lệ.
Trương Tú Lệ sợ đến mức ớn lạnh, đầu cúi xuống thấp đến mức sắp chạm vào bàn.
Triệu Hương Vân uống cháo kiên quyết không đụng đến các món khác, nếu như không phải Trần Ngũ Nguyệt nói trứng gà không ăn sẽ lãng phí, thì cô nhất định sẽ không ăn quả trứng gà rán đặt trong nồi mì. Miễn cưỡng mới ăn no một phần mười, Triệu Hương Vân đứng lên
“ Bố mẹ, con ăn no rồi, con quay về phòng trước đây!”
Triệu Trí Viễn và Trần Ngũ Nguyệt gật đầu
“ được!”
Đợi đến khi Triệu Hương Vân rời khỏi, Triệu Trí Viễn lập tức hỏi
“ Đứa trẻ này bị làm sao thế? Hôm qua với hôm nay không giống với trước đây? Bà cung thế?”
Sức ăn của Triệu Hương Vân giảm, Trần Ngũ Nguyệt lượng thức ăn cần nấu cũng giảm bớt. Không nói về chuyện này còn tốt, vừa nói đến Trần Ngũ Nguyệt liền đau lòng
“ haiz, con gái bị ngã, làm tay bị thương, còn nói do bản thân quá mập dẫn đến không nhìn thấy chân nên mới bị ngã, nên muốn giảm cân! Ông nói xem tôi có cách gì, tôi nói gì đều không có tác dụng, chỉ có thể để cho nó thử xem, đợi nó đói rồi thì tôi tỉnh dậy làm đồ ăn cho nó.”