Nhìn bát súp rắn có màu trắng ngà trước mắt, đang tỏa mùi thơm hấp dẫn, Giang Vệ Dân có chút ngây người. Anh không nhớ nổi bao lâu rồi mình không được ăn đồ ăn nóng hổi như thế này rồi.
Rau trồng ngoài hai mảnh vườn trước nhà, bình thường anh rất ít hái, đều là dùng để đổi lương thực, đổi trứng gà hoặc những đồ dùng sinh hoạt cần thiết khác.
Bản thân anh cũng không biết nấu cơm, một ngày ba bữa, dùng nước luộc rau thêm chút dầu ăn, hoặc là ăn cháo nấu từ lương thực phụ. Sống ngày qua ngày, cũng chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân có thể lặng lẽ như thế này uống một bát canh nóng.
Khi Giang Vệ Dân suy nghĩ tìm tòi, Triệu Hương Vân đã ăn xong thịt rắn, đến xương cũng không tha. Mùi vị đúng là không phải ngon bình thường, thịt rắn rất mềm, rất tươi. Lại uống thêm một ngụm nước súp, thật là mỹ vị, ngon đến mức muốn nuốt luôn cả lưỡi.
Bát súp rất nhanh nhìn thấy đáy, Triệu Hương Vân lau miệng, một bộ dạng vẫn chưa thỏa mãn.
Khi Giang Vệ Dân hồi thần, thì phát hiện Triệu Hương Vân đã uống xong bát canh rồi, đôi mắt cô phát sáng nhìn chằm chằm vào ....bát súp rắn của anh.
Giang Vệ Dân gần như không một chút do dự đưa bát súp của bản thân cho cô
“ Cho cô!”
Nếu như đổi lại là nguyên chủ thì khẳng định sẽ không một chút do dự đưa tay ra nhận lấy. Triệu Hương Vân hiện tại muốn giảm cân, nói một bát thì chính là một bát. Nuốt nước miếng, cô khó nhọc lắc đầu. Bước đầu tiên của giảm cân chính là khống chế cái miệng!
Triệu Hương Vân quay đầu đi: “ tôi không cần!”
“ Trong nồi vẫn còn!” Giang Vệ Dân nhắc nhở cô
“ Tôi không ăn nữa!”
Được rồi, tiểu cô nương này cũng thật bướng bĩnh.
Giang Vệ Dân cũng không biết bản thân bị làm sao, chính là có ý muốn trêu chọc cô, cố ý khi ăn phát ra thanh âm lớn. Tiếng húp súp truyền đến tai của Triệu Hương Vân, làm cô phải chảy nước miếng. Cô vốn dĩ không phải là một người tham ăn, nhưng nguyên chủ lại là người tham ăn.
Sức ăn trước đây của nguyên chủ bằng với sức ăn của ba người lao động, nhưng làm việc thì không nhiều bằng một đứa trẻ. Thân thể đã hư hỏng mất một nửa, nếu như cô cứ tiếp tục như vậy, thì nửa còn lại cũng sẽ hỏng mất. Cầm lấy quả dưa chuột đã được rửa sạch, Triệu Hương Vân gặm vài lần đã xử lý xong. Chỉ có một chút thức ăn xuống bụng, thật sự không có một chút cảm giác no bụng. Có điều Triệu Hương Vân biết rõ, cô không thể tiếp tục ăn nữa.
“ Tôi ăn no rồi!” Triệu Hương Vân nói
Giang Vệ Dân nhìn cô, không nói gì, chỉ thấy Triệu Hương Vân từ trong túi lấy ra hai quả trứng gà, đẩy về phía anh.
“ Cho anh! Coi như đây là thù lao anh đồng ý cho tôi ở nhà anh ăn cơm!”
“ Tôi không cần!” Giang Vệ Dân trực tiếp từ chối.
“ Tại sao? Đây là trứng gà đấy!”
Những năm 70, đồ vật cực kỳ khan hiếm, giống như Triệu Hương Vân, một ngày có thể ăn hai quả trứng gà, cả đội sản xuất không tìm ra được người thứ hai. Hơn nữa trước đây chỉ cần nguyên chủ lấy trứng gà ra, thì mắt Tô Hưng Hoa sáng giống như sao nhìn chằm chằm trứng gà của cô, sau đó rất không khách khí nhận lấy hai quả trứng gà của cô.
“ Không làm sao, nếu như cô ăn no rồi, thì đi về đi!”
Giang Vệ Dân kiên quyết không nhận, thậm chí còn hạ lệnh đuổi khách.
Triệu Hương Vân có chút gấp gáp, dậm dậm chân, thịt ở trên người cô cũng rung rung theo.
“ Đưa cho anh, thì anh nhận đi, nói nhiều lời như vậy làm gì”
Nếu như vẫn để ở chỗ cô, thì có khả năng không sớm thì muộn cũng vào bụng cô mất. Nếu như cô gầy hơn 15kg thì đừng nói đến trứng gà, đến vỏ trứng gà cô cũng không thể lấy ra.
“ Không cần!”
Giang Vệ Dân rất cố chấp, Triệu Hương Vân không cố chấp bằng anh, hơn nữa anh lớn lên cao to, lạnh lùng, cứng rắn, cô không phải là đối thủ của anh.
Cuối cùng cô chỉ có thể cầm hai quả trứng gà, tức giận rời khỏi nhà Giang Vệ Dân. Triệu Hương Vân một đường gấp gáp về nhà không dừng lại nghỉ dù chỉ một lần, đang lúc gấp gáp quay về không ngờ bắt gặp Tô Hưng Hoa đang đợi cô.
Tô Hưng Hoa vẫn là một bộ dạng trong ngoài bất nhất, rõ ràng có việc cầu xin cô, nhưng vừa nhìn thấy cô liền trưng ra bộ mặt cao cao tại thượng.
Nếu như là trước đây thì Triệu Hương Vân đã dán mặt lên mông hắn rồi, đối với hắn hỏi han ân cần, đưa đồ ăn.
Sáng nay Tô Hưng Hoa chỉ uống một bát cháo, cháo trong đến mức có thể soi gười, lại còn bị bố của Triệu Hương Vân, Triệu Trí Viễn phân công cho công việc nặng, sớm đói đến mức ngực dán vào lưng rồi. Trước đây có trứng gà, bánh bột ngô của Triệu Hương Vân, hắn sẽ không cảm thấy đói.
Hôm này, kẻ ngày ngày đưa đồ ăn cho hắn không thấy xuất hiện nữa, Tô Hưng Hoa liền cảm thấy có gì đó không ổn. Vừa nghe ngóng tìm hiểu mới biết, Triệu Hương Vân đi cắt cỏ lợn với Giang Vệ Dân thanh thư trong thành xuống. Tô Hưng Hoa ngay lập tức cảm thấy, Giang Vệ Dân nhất định sẽ lấy lòng Triệu Hương Vân, dù gì Triệu Hương Vân cũng là con gái của đại đội trưởng, nếu như lấy được lòng cô ta, sau này quay về thành sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Tô Hưng Hoa, Triệu Hương Vân và Giang Vệ Dân đều không rõ.
Mắt nhìn thấy Triệu Hương Vân cầm hai quả trứng gà chậm chậm tiến lại gần mình, nụ cười của Tô Hưng Hoa càng ngày càng không thể kìm lại.
Hắn rất hưởng thụ sự sùng bái của Triệu Hương Vân dành cho mình, nhưng lại cảm thấy Triệu Hương Vân vừa xấu vừa mập, lại còn không có văn hóa.
Tương phản, Khúc Mộng Mông với hắn có những việc từng trải qua giống nhau, thân thể thon gầy, lại còn đọc sách vài năm, việc đọc sách biết chữ lại càng là việc không phải bàn.
Tô Hưng Hoa thường nghĩ, nếu như Triệu Hương Vân và Khúc Mông Mộng đổi thân thể cho nhau, gia thế không đổi, thì tốt biết bao?
Đáng tiếc---
Tô Hưng Hoa đang chìm đắm vào thế giới của bản thân, đột nhiên phát hiện không thấy bóng dáng Triệu Hương Vân đâu, mãnh liệt tìm bốn phía, mới nhìn thấy Triệu Hương Vân đã ở phía sau hắn.
Không kịp suy nghĩ kỹ biến cố vừa phát sinh, Tô Hưng Hoa chạy đuổi theo Triệu Hương Vân,
“ Đồng chí Triệu....”
Tô Hưng Hoa gọi tên Triệu Hương Vân, nhưng không nói gọi cô có việc gì. Hắn muốn Triệu Hương Vân tự biết điều, chủ động đưa hai quả trứng gà cho hắn. Như vậy hắn sẽ không bị mất mặt.
Triệu Hương Vân không phải là nguyên chủ, vừa nhìn liền biết tâm địa gian xảo của Tô Hưng Hoa.
Hắn muốn làm kỹ nữ, nhưng vấn muốn người khác lập đền thờ trinh tiết, cô chính là không cho hắn được như ý. Muốn được ăn chứ gì, vậy thì chính miệng nói, chính miệng cầu xin. Nếu không, cô muốn xem xem ai mới là người giỏi giả vờ.
Tô Hưng Hoa đợi nửa ngày, cũng không nghe thấy Triệu Hương Vân chủ động đưa trứng gà cho bản thân, mắt nhìn thấy cô ấy muốn quay về, Tô Hưng Hoa liền cắn răng, đưa tay chặn đường Triệu Hương Vân.
“ Đồng chí Triệu...”
“ Có lời thì nói, có rắm thì thả, đừng có chặn đường tôi!” Triệu Hương Vân không hề khách khí nói một câu.
Tô Hưng Hoa đỏ mặt, một ngụm khí ở trong miệng, nuốt không được, nhổ không ra.
“ Không nói chứ gì, xem ra là không có việc gì, vậy tôi đi đây!” ném xuống câu đấy, Triệu Hương Vân nhấc chân rời đi.
“ Không, đồng chí Triệu, cô....cô có phải hay không còn đang giận tôi?” Tô Hưng Hoa to gan lớn mật nhìn mặt Triệu Hương Vân. Nhìn thấy khuôn mặt đầy thịt của Triệu Hương Vân, phản ứng đầu tiên của hắn là quay đầu đi, nhưng nghĩ tới đồ vật trong tay Triệu Hương Vân, Tô Hưng Hoa liền cố ép bản thân nhịn xuống.
“ Anh nghĩ sao?” Triệu Hương Vân đem vấn đề ném lại cho Tô Hưng Hoa, cô muốn nhìn xem vì miếng ăn tên đàn ông này có thể mặt dày đến mức độ nào?
“ Nên....nên là không còn giận nữa đi!” Tô Hưng Hoa nói, nói xong liền cảm thấy có chút chột dạ, liền bổ sung thêm câu
“ Hôm qua là tôi không đúng, tôi xin lỗi cô!”